Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 994: Ngưu Quỷ Xà Thần

..
.Nổi giận!
.Thật tâm nổi giận!
.Chuyện này thực sự là thúc thúc có thể nhịn, nhưng thẩm thẩm không thể nhịn, dù sao thẩm thẩm như sói như hổ!
.Hàn Nghệ cũng là một nam nhân dũng mãnh, khiến cho đại ma đầu Vân Thành Quận Chúa cũng không xuống giường được, lại bị người ngộ nhận là thái giám! Đclmm! Thế này thật sự là chó má.
.Nguyên Ưng này nhất thời không có chú ý, thế là bị Hàn Nghệ đẩy cho lảo đảo mấy bước, giờ nếu là dĩ vãng, loại người không chịu được một chút thiệt thòi như ông ta thế nào cũng không thể không đạp ngã Hàn Nghệ, nhưng hôm nay ông ta lại vô cùng khẩn trương, giơ hai tay lên nói: - Hàn Nghệ, ngươi, ngươi đừng kích động! Ta biết cảm nhận của ngươi, không, không, không, tuy rằng ta không biết cảm nhận của ngươi, nhưng ta có thể tưởng tượng ra được cái loại bất lực trong lòng ngươi kia, nhưng ngươi đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không nói ra, ta là thật tâm muốn giúp ngươi.
.- Ta mới không cần ngươi giúp, không, không, không, ta căn bản cũng không cần ngươi giúp đỡ được không.
.Hàn Nghệ giận không kiềm được nói: - Lão tử là nam nhân trong nam nhân, năm đó lúc còn ở phương bắc, ngược gió nhưng đi tiểu cũng được mười trượng, không tin chúng ta so đi tiểu phun xa, ai thua người ấy là thái giám.
.- Đi tiểu?
.Nguyên Ưng hơi nhíu mày, hai cái này có quan hệ sao? Nhưng nghĩ nghĩ tỉ mỉ quả thật là có quan hệ.
.Shit! Ta cần gì phải so đi tiểu cùng với ông ta! Hàn Nghệ sắp bị chính mình làm cho tức chết rồi, nói: - Ta nói này Nguyên Bảo chủ, ngươi không có việc gì thì cũng đừng phát huy sức tưởng tượng của ngươi, ta chỉ là bị người dùng mũi tên độc bắn vào bả vai, vết sẹo còn ở đây.
.Nguyên Ưng cũng mơ hồ, nói: - Nếu ngươi không phải là thái giám, ta đây càng không rõ, có một người vợ như hoa như ngọc ở nhà, ngươi cũng không cùng một chút, muốn nói ngươi thay lòng, ta cũng không tin, trên đời này chưa có nữ tử nào tốt hơn muội muội ta, ngoại trừ ngươi là thái giám, ta thật không thể nghĩ ra được lý do gì.
.Hình như cũng đúng! Trời ạ! Hàn Nghệ bỗng nhiên có cảm giác hết đường chối cãi, nghĩ thầm rằng, không được, nếu không ăn ngay nói thật với ông ta, thái giám này chắc chắn là ta rồi. Thở dài: - Nguyên Bảo chủ, đây cũng là bởi vì Mẫu Đơn, không có quan hệ gì với ta.
.- Nói xạo!
.Nguyên Ưng hừ nói: - Ngươi có biết sau khi tiểu muội ta biết được ngươi mất tích, đã khóc rất lớn rồi bất tỉnh, ngày thứ hai đã bắt ta cùng nó đi phía Bắc tìm người, đều chạy đến Ngọc Môn Quan rồi, nếu không phải biết được tin ngươi trở về, chắc rằng ta và ngươi cùng chiến thắng trở về đó.
.Cái này Hàn Nghệ quả thật không biết, hơi kinh ngạc, lập tức hồ nghi nói: - Ngươi gạt ta, không phải là triều đình ngay từ đầu đã che giấu tin tức này sao? Đợi sau khi tin tức này tràn ra, thì ta cũng đã trở lại, nếu không, Vô Y cũng sẽ đi phía bắc tìm ta.
.Nguyên Ưng khinh thường nói: - Ngươi cho rằng triều đình cái gì cũng đều giấu diếm được sao, ngươi quên còn có Liễu Như Phong bảo vệ ngươi sao, hơn nữa ta phái không ít người đi, tin tức của ngươi ta so với triều đình còn biết sớm hơn.
.- Thật sự?
.- Ta lừa ngươi ta chết không được yên.
.Nguyên Ưng giận trợn hai mắt, mặt kéo căng, giống như xem danh dự như tính mạng, không ngờ rằng danh dự của ông ta đã hoàn toàn không có.
.Hàn Nghệ nhìn ông ta thật đúng là không giống như đang nói dối, trong lòng rất cảm động, khóe miệng hơi lộ ra mỉm cười, nhưng nghĩ nghĩ, lại thở dài không thôi, nói: - Việc này không liên quan gì đến tình cảm giữa chúng ta.
.Nguyên Ưng không rõ ràng cho lắm nói: - Vậy có liên quan đến cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vô Y!
.Nguyên Ưng trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, nói: - Tiểu Vô Y? Nàng nàng sử dụng thủ đoạn gì?
.Dù sao Tiêu Vô Y chính là một tay ông ta dạy dỗ, đối với chiêu số của Tiêu Vô Y, ông ta cũng cảm thấy áp lực lớn như núi.
.- Không phải Vô Y dùng thủ đoạn gì, mà là Mẫu Đơn vô cùng để ý đến điểm này.
.Hàn Nghệ biết rằng hôm nay không nói cho người này, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua, bởi vậy đem ý tứ của Nguyên Mẫu Đơn từ đầu tới cuối nói cho ông ta biết.
.Nguyên Ưng sau khi nghe xong, im lặng, đột nhiên thở dài, nói: - Mặc dù tiểu muội cùng ta là huynh muội ruột, nhưng chúng ta ngoại trừ bề ngoài giống nhau ra, phương diện tính cách thật sự là một chút cũng không giống.
.Có xấu hổ hay không! Hàn Nghệ cũng thở dài, nói: - Đúng vậy, Mẫu Đơn tính cách rất lương thiện
.- Không phải là như vậy sao? Nguyên Ưng gật đầu, đột nhiên nói: - Ý của ngươi là ta không lương thiện.
.Đây là sự thật! Hàn Nghệ nhún vai nói: - Ta không có nói như vậy.
.Nguyên Ưng hừ một tiếng, chứng tỏ ta biết rằng ngươi chính là có ý này. Nhưng lúc này ông ta cũng không có tâm tình cùng Hàn Nghệ tranh luận việc đó, hỏi: - Vậy ngươi định làm như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta tính đợi ta làm xong trận này, sẽ cùng Mẫu Đơn nói chuyện.
.Nguyên Ưng trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: - Cũng chỉ có như thế.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Ngươi từ bao giờ trở nên dễ nói chuyện như vậy, ta nghĩ rằng ngươi còn có thể cầm roi ngăn ta để lấy lòng Mẫu Đơn.
.Nguyên Ưng nghiêng con mắt trừng, lại thở dài: - Ta hiểu rất rõ tiểu muội, chuyện khác ngược lại còn dễ nói, việc này hết lần này đến lần khác dính đến Vô Y, quan hệ của tỷ muội các nàng rất phức tạp, ai cũng không ép được nàng, nếu sau nàng ở cùng ngươi, nhất định sẽ áy náy cả đời, ta cũng không can tâm nhìn thấy. Dừng một chút ông ta lại nói: - Tuy nhiên ta vẫn hy vọng tiểu tử ngươi cố gắng nhiều hơn một chút, tiểu muội ta thật sự vô cùng thích ngươi, ta chưa bao giờ thấy nàng khẩn trương vì ai như thế, thậm chí đến ta còn có chút ghen tỵ với ngươi.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Nguyên Ưng lắc đầu một cái, không chào hỏi một tiếng lập tức dời đi.
.Hàn Nghệ khẽ thở ra một hơi, nói: - Xem ra ông ta thật sự chỉ để ý đến Mẫu Đơn, ta chiến thắng trở về lại lên làm tể tướng, con mẹ nó ngay cả một câu chúc mừng đều không có.
.Bỗng nhiên, Nguyên Ưng đột nhiên quay đầu thản nhiên nói: - Ồ, thiếu chút nữa quên chúc mừng ngươi chiến thắng trở về.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ đáp lại càng thêm buồn bực, hắn thà rằng không có lời chúc mừng này.
.Ngự Sử Đài!
.- Vi trung thừa, Thôi ngự sử. Cái này là đắc đạo thì nhiều người giúp đỡ, thất đạo không có ai giúp đỡ, nếu chỉ có một hai người cáo trạng Hàn Nghệ, thì có thể là có ý đồ riêng, nhưng nhiều người cáo Hàn Nghệ như vậy, thì đích thị Hàn Nghệ kia làm sai rồi. Bệ hạ đem việc này giao cho Ngự Sử Đài các ngươi, nhưng Ngự Sử Đài các ngươi lại chậm trễ không có động tĩnh thật là khiến mọi người khó hiểu.
.Chỉ thấy một nam tử chừng bốn mươi tuổi, dung mạo tuấn nhã ngồi trong nội đường Ngự Sử Đài, hướng tới Vi Tư Khiêm, Thôi Tập Nhận nói.
.Người này đúng là con thứ 19 của Lý Uyên, Lỗ Vương Lý Linh Quỳ. Bởi vì mẹ của ông ta chính là Vũ Văn Chiêu Nghi danh tiếng lẫy lừng, Hàn Nghệ đã làm nhục người của Vũ Văn gia như vậy, ông ta không ngồi yên được.
.Vi Tư Khiêm nghĩ thầm rằng, ngươi cũng biết đắc đạo người giúp đỡ nhiều, thất đạo không ai giúp, lúc này có bao nhiêu người buộc tội Hàn Nghệ, lại có bao nhiêu người tìm Hàn Nghệ nương tựa, đến cuối cùng là ai không đúng.
.Thôi Tập Nhận thoáng nhìn Vi Tư Khiêm, thấy cảm xúc ông ta có chút kích động, vội vàng giành nói: - Vương gia nói rất đúng, nguyên nhân chính do Ngự Sử Đại Phu bị ốm nên chậm trễ một chút thời gian, chúng ta vẫn đang hết sức điều tra.
.Lý Linh Quỳ nói: - Chuyện này đã rõ ràng như vậy còn cần điều tra chuyện gì?
.Vi Tư Khiêm nhịn không được nói: - Xin hỏi vương gia, theo luật Đại Đường ta, không biết Hàn Nghệ đã phạm tội gì, kính xin vương gia nói rõ, chúng thần tự nhiên sẽ xử lý công bằng.
.Lý Linh Quỳ cười nói: - Vi trung thừa nói quá lời, đây vốn là chuyện Ngự Sử Đài của các ngươi, bổn vương cũng không tiện hỏi đến, nhưng bổn vương thân là Thúc thúc của bệ hạ, sao có thể nhìn thấy có người dưới chân thiên tử làm loạn, lại làm như không thấy được. Bổn vương lại hỏi các ngươi, các ngươi có từng nhìn thấy một thương nhân một lần tuyển dụng năm ngàn người không, theo lý mà nói, hắn tuyển dụng cũng có thể là thợ thủ công, nhưng hắn cố tình tuyển nông phu, chẳng lẽ trong chuyện này vốn không có âm mưu sao?
.Vi Tư Khiêm hỏi: - Không biết ý vương gia là gì?
.Lý Linh Quỳ nói: - Từ xưa đến nay, chỉ có người nào sẽ làm như vậy?
.Thôi Tập Nhận nói: - Chỉ có người lòng mang điều ác, lập mưu tạo phản mới làm như vậy.
.- Nói rất hay!
.Lý Linh Quỳ ha hả cười, nói: - Sớm nghe nói Thôi gia có một thiếu nhiên trẻ tuổi tài trí kiệt xuất, hôm nay nhìn thấy, quả thật không có khiến bổn vương thất vọng. Hàn Nghệ này rõ ràng chím là thương nhân ngụy trang, ngầm tuyển quân mua ngựa, mưu đồ quấy rối.
.Vi Tư Khiêm nghĩ thầm rằng, Hàn Nghệ vừa mới được phong Đồng trung thư môn hạ Tam phẩm, liền mưu đồ tạo phản, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng, lại lựa chọn ở dưới chân thiên tử, thiên hạ có người ngu như vậy sao? Lui mười ngàn bước mà nói, hắn xuất thân từ một hàn môn, cho dù trở thành Tể tướng, hắn cũng không có bất kỳ thế lực nào, chính là năm ngàn người thật muốn đánh chỉ sợ ngay cả gia nô của người cũng đánh không lại, rõ ràng là muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh.
.Thôi Tập Nhận sắc mặt nghiêm trọng nói: - Vương gia nói có lý, việc này chính xác là có kỳ lạ, xin vương gia yên tâm, Ngự Sử Đài chúng ta theo lý công bằng xử lý nghiêm việc này.
.Lý Linh Quỳ gật đầu cười nói: - Bổn vương mong các ngươi sớm ngày đem Hàn Nghệ đưa ra công lý.
.Lý Linh Quỳ đi rồi, Vi Tư Khiêm lúc này nổi trận lôi đình, nói: - Thật sự là buồn cười, Lỗ vương gã dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của Ngự Sử Đài chúng ta, việc này ta muốn thượng tấu bệ hạ.
.Thôi Tập Nhận vội hỏi:
.- Trung thừa, nhất định không được, đến lúc đó Lỗ vương chỉ cần nói mình là tới Ngự Sử Đài tố cáo, thì chúng ta lại xấu mặt.
.Vi Tư Khiêm liếc nhìn Thôi Tập Nhận, nói: - Tập Nhận, Lỗ vương rõ ràng là vì Vũ Văn gia mới ra mặt, muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh, ngươi vì sao phải nhận lời làm gì.
.Thôi Tập Nhận chắp tay nói: - Trung thừa xin bớt giận, Lỗ vương chỉ là một vương gia, chúng ta giành thắng thì đã sao, giành thua thì đã sao, ông ta lại không thể làm chủ, mau khiến cho ông ta rời khỏi, về chuyện điều tra như thế nào là chuyện của chúng ta, chả có liên quan chút nào với Lỗ vương cả, không đáng để giằng co với ông ta.
.- Điều này cũng đúng! Vi Tư Khiêm sắc mặt thoáng một chút hòa hoãn.
.Đúng lúc này, một tiểu quan đi đến, nói: - Khởi bẩm trung thừa, Tân quốc công bên ngoài cầu kiến.
.Vi Tư Khiêm nghe vậy trên mặt vô cùng u ám.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Ngươi lui xuống trước đi!
.- Vâng.
.Đợi sau khi tiểu quan kia đi xuống, Vi Tư Khiêm kích động nói: - Chỉ vì là tá điền mà thôi, hết Vũ Văn gia, lại là Vương gia, hiện giờ Đậu gia cũng ra mặt, ta thật sự là không hiểu nổi.
.Tân quốc công này tên là Đậu Hiếu Từ, là ngoại thích có tiếng của Đường Triều, cha ông ta là Đậu Đản là con rể của Lý Uyên, ông của ông ta là Đậu Kháng chính là tộc huynh của Đậu hoàng hậu, thân phận vô cùng hiển hách.
.Vi Tư Khiêm thân cũng là quý tộc, mọi người địa vị đều là bình đẳng, y không sợ hoàng thân quốc thích này nọ, y vô cùng bất mãn với những người chạy tới Ngự Sử Đài can thiệp nội bộ chính vụ của Ngự Sử Đài này.
.- Đợi sau khi Trung thừa trở về, chỉ sợ người Vi gia khẳng định cũng tới tìm Trung thừa đấy.
.Thôi Tập Nhận cười, đây cũng không phải là vài cái chuyện tá điền, mà là Hàn Nghệ lúc này đang khiêu chiến quyền uy, những quý tộc này làm sao cho phép tình huống này phát sinh, nói: - Nếu Trung thừa hơi mệt, vậy thì để cho hạ quan đi gặp Tân quốc công đi!
.Vi Tư Khiêm liếc nhìn Thôi Tập Nhận gật đầu, nhưng y không thể chịu nổi cục tức này.
.Lý Trị đem việc này giao cho Ngự Sử Đài, chẳng những không làm cho việc này hạ nhiệt, ngược lại lại là một mồi lửa, làm cho tình thế đã thăng cấp, nếu Lý Trị muốn thiên về Hàn Nghệ, cũng đừng có điều tra, ném qua một bên là được, hiện tại Lý Trị lập án điều tra việc này, nói như vậy đúng là chứng minh Lý Trị kiêng kỵ những vương công quý tộc đó, cái này chẳng phải cổ vũ những người dáng vẻ bệ vệ này sao. Những thân hào nông thôn, vương công hoàng thân đều hành động, việc này liên quan đến hết thảy nhân sĩ đều thấy áp lực, Thôi gia, Tiêu gia, Vi gia, thậm chí bao gồm cả mẹ của Võ Mị Nương, Dương gia với Võ gia.
.Có vài người không có một chút liên quan gì đến việc này cũng không may mắn thoát khỏi, giống như Đại Tư Không Lý Tích, rất nhiều thông gia với Lý Tích, hoặc bộ hạ cũ của Lý Tích cũng chạy đến tìm Lý Tích, để Lý Tích thuyết phục Hoàng thượng trừng trị nghiêm khắc Hàn Nghệ, bởi vì ai cũng biết hiện tại vị trí của Lý Tích vô cùng quan trọng, Lý Trị nhất định phải thận trọng đối đãi. Nhưng Lý Tích làm sao sẽ sớ rớ vào chuyện này, kết quả là Lý Tích cáo ốm ở nhà, ai cũng không gặp.
.Bản thân Hàn Nghệ cũng không may mắn thoát khỏi, nhóm quý tộc người trước ngã xuống, người sau tiến lên thượng tấu, ban đầu nảy sinh thị phi, dần dần bay lên thành âm mưu tạo phản, mưu nghịch tội lớn, hiển nhiên những quý tộc này tính chỉnh cho Hàn Nghệ vào chỗ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận