Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 632: Vẫn kiêu ngạo như vậy..

.- Tuyệt vời! Hàn Nghệ, đây thật là một tiết học giúp người ta tiếp thu không ít đó.
.Sau khi tan học, Trưởng Tôn Diên từ trước đến nay khá ít nói cũng không thể không lên tiếng khen ngợi.
.Tống Tương Công trong lịch sử là một người cực kỳ gây tranh cãi, sẽ không có bất kỳ ai để cho tướng sĩ của mình học cách đánh giặc từ Tống Tương Công, Tống Tương Công chỉ để họ dùng làm tài liệu giảng dạy phản diện, nhưng mà, nếu phủ lên người ông ta loai tinh thần kia đặt lên người Cảnh sát Hoàng gia thì thật là sự kết hợp hoàn hảo.
.Hơn nữa điều này cũng đã minh chứng cho một câu nguyên nhân chủ yếu "Phục hưng tinh thần quý tộc", vốn dĩ chiến tranh đã làm cho tinh thần quý tộc đứt đoạn rôi.
.Vào thời kỳ Xuân Thu, mặc dù chiến tranh quanh năm, việc không thống nhất khiến kẻ địch tràn lan, bước ra khỏi cửa liền chạm mặt, nhưng hơn phân nửa dân chúng đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi chiến tranh, vì đây hầu hết là chiến tranh giữa quý tộc, lớp quý tộc khi đó hết sức trân trọng thanh danh của bản thân, thà rằng thất bại, cũng không bội tín.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Trưởng Tôn công tử quá khen.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ta vẫn muốn thỉnh giáo ngươi về tiết học này, mong rằng ngươi có thể vui lòng chỉ bảo.
.Trong phương diện nghiên cứu học hỏi, ở Trưởng Tôn Diên hoàn toàn không còn tồn tại cái dáng vẻ kiêu ngạo, từ bé đã luôn như vậy.
.- Không dám, không dám.
.Hàn Nghệ vội nói:
.- Mời Trưởng Tôn công tử cứ nói.
.Trưởng Tôn Diên hiếu kỳ nói: - Ta cũng từng đứng lớp một khoảng thời gian, nhưng phản ứng thu được lại không bằng ngươi, lúc vừa bắt đầu mọi người cũng rất nhiệt tình, nhưng càng về sau thì càng nhạt đi.
.Y thiệt tình không rõ, làm cách nào mà Hàn Nghệ vừa lên lớp đã khiến mọi người hừng hực ý chí chiến đấu, cả lớp đều trong trạng thái phấn khởi, mà những người lên lớp lại không phải như thế.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thật ra rất đơn giản, tranh luận! Trưởng Tôn công tử có thể ngẫm lại xem, mỗi lớp ta đều đưa ra một chủ đề để tranh luận, trong quá trình tranh luận mọi người sẽ vắt óc suy nghĩa làm sao phản bác đối phương, như vậy mới có thể khắc sâu. Kỳ thật dạy môn luật pháp rất hay, nếu như Trưởng Tôn công tử cứ theo lối mòn cầm quyển sách dạy chay thì luật pháp sẽ trở nên khô khan đơn điệu, dễ khiến người ta mất hứng thú, nhưng nếu công tử nêu ra vài tình huống gây tranh cãi kịch liệt thì sẽ cực kỳ hiệu quả.
.Trưởng Tôn Diên nghe xong chợt hiểu ra, chắp tay nói: - Đa tạ ngươi chỉ giáo.
.Hàn Nghệ nói: - Đâu có, đâu có, nói thật, ta chẳng qua chỉ là một loại thuốc dẫn, thuốc này chủ yếu nhờ vào Trưởng Tôn công tử đây và Độc Cô công tử thôi.
.Hàn Nghệ lưu lại trại huấn luyện chỉ một ngày, sang ngày thứ hai phải trở về ngõ Bắc.
.Vừa bước một chân vào hậu viện, Tiểu Dã đã lập tức đi tới, thấp giọng nói: - Hàn đại ca, Trần Thạc Chân gửi thư, mời đại ca đến Khúc Giang Trì một chuyến.
.- Nhanh vậy sao!
.Hàn Nghệ cười đắc ý: - Mai mới là ngày cuối cùng của kỳ hạn ba ngày, vậy mai đi thôi. Tiểu Dã, đệ giúp ta hồi âm, bảo rằng ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, mai sẽ đi.
.Tiểu Dã vâng một tiếng.
.Thời gian trôi nhanh đến giữa trưa ngày thứ hai Hàn Nghệ mới cùng Tiểu Dã khởi hành đi Khúc Giang Trì.
.Vẫn là đại viện hệt cái mê cung, vẫn là đình đài ẩn mình sâu vừa đủ, vẫn là những con người giống nhau, những tấm lòng giống nhau, - Ha ha ha, Trần đại giáo chủ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.
.Trần Thạc Chân đảo mắt hầm hầm nhìn Hàn Nghệ, lát sau, nàng mới phun ra hai chữ, - Đê tiện!
.Ngươi càng tức giận, ta càng hài lòng, đây đều là học từ ngươi. Hàn Nghệ vui vẻ nói: - Cô biết rõ ta từng gây án vô số, lần này xem như quang minh lỗi lạc nhất, bất luận kẻ nào, bất kể cái gì đều không tổn hại đến một sợi lông măng, đây chắc chắn là một vụ án hết sức kinh điển.
.Trần Thạc Chân không phải là người thích nói lời nhảm nhí vô nghĩa, gọn gàng dứt khoát hoi: - Làm sao ngươi biết được?
.- Tưởng Hiến đấy! Hàn Nghệ cười trả lời.
.Trần Thạc Chân bất ngờ: - Không thể nào, cái chết của Tưởng Hiến cùng lắm chỉ giúp ngươi nghi ngờ ta. Hàn Nghệ cắt ngang lời nàng: - Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định, bởi vì cô quá kiêu ngạo, hoàn toàn không dày công tu dưỡng kĩ năng sát thủ thường xuyên, cộng thêm miêu tả của người kia, ta dám khẳng định đó chính là cô.
.Trần Thạc Chân vặn lại: - Cho dù là như vậy, ngươi cũng không thể chứng minh ta có liên quan tới người đó, nếu không nắm chắc tuyệt đối, nhất định ngươi sẽ không vạch trần việc này ra ngoài. Hôm nay trong triều dậy sóng vô cùng rối ren, bất kỳ một sự kiện nào cũng đều có thể phá vỡ thế cân bằng, hơn nữa ta còn từng cứu ngươi một mạng, ngươi cũng từng nói với Dương Tư Nột ta đã chết, một khi vỡ lở, ngươi dám cam đoan kẻ thù của ngươi sẽ không mượn việc này công kích ngươi sao?
.- Thông minh!
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Từ lần trước tới trước khi đến đây, quả thật ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng sợ rước họa vào thân, suy cho cùng cô cũng không phải loại lương thiện, lại là Đại giáo chủ Ôn giáo phái, ai dám trêu chọc vào, nhưng sau khi nhìn thấy cô, ta lập tức chắc chắn cô và người đó có quen biết.
.Trần Thạc Chân khẽ nhíu mày, nhớ lại từng chi tiết một cách kỹ càng: - Ta không nghĩ rằng lần trước ta để lộ cho ngươi thấy chút sơ hở nào về việc này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có lần ta nghĩ cô làm như vậy là đang giúp ta, dẫu sao ta cũng từng được cô cứu mạng, lúc ấy ta cũng không hiểu lắm rốt cuộc trong đầu cô nghĩ cái gì, mãi đến hôm qua, khi nghe cô nói cô muốn trả thù ta, muốn cho ta nếm mùi sắp thành lại bại, tư vị thất bại trong gang tấc, mới khiến ta nghĩ đến một điểm. Ngẫm lại tình huống lúc đó, Tưởng Hiến không chết thì quốc cữu công rất có thể sẽ trở mặt, Tưởng Hiến có chết mới giải quyết dứt khoát được.
.Nếu như nói cô muốn trả thù ta, đây chính là một cơ hội cực kỳ tốt, nên tuyệt không có chuyện cô ra tay tương trợ, không những vậy, khẳng định cô còn vui vẻ khi nhìn thấy rất nhiều tình huống xuất hiện khiến ta sứt đầu mẻ trán, nếm trải cái gọi là mùi vị thất bại trong gang tấc, nói cách khác, thực ra cô giết Tưởng Hiến không phải là đang giúp ta. Như vậy khi ấy chỉ có hai người nôn nóng hi vọng ta có thể thắng, trong đó có một người là không thể nào, dù gì hai người cũng đồng hành với nhau, đồng hành kiểu cạnh tranh, vậy thì chỉ còn lại người kia, điều này thực ra cũng không khó đoán.
.Thật sự có thể xem Hàn Nghệ như là một chuyên gia tâm lý, đối với hắn mà nói, chuyển biến tâm lý vô cùng quan trọng, Trần Thạc Chân có bao giờ nghĩ tới những chi tiết này, thế nên mới tự ném đá vào chân mình. Chỉ có thể công nhận, Hàn Nghệ, người này quá giảo hoạt.
.Biết vậy đã không làm!
.Trần Thạc Chân tức muốn chết, ngực dần dần thay đổi, vì nàng mặc y phục bó thân nên áo dường như muốn thủng toạc ra. Nàng nói vậy chỉ muốn chế nhạo Hàn Nghệ, làm hắn tức tối, nhưng không ngờ lại để lộ một manh mối quan trọng, điều này khiến nàng bực mình hết sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận