Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 360.1: Phân tán đầu tư

.Hàn Nghệ mặt bựa, cái loại cảm giác này thật giống như Tào Tháo nói với Lưu Bị "Thiên hạ anh hùng duy sứ quân dữ thao nhĩ!" vậy, nhưng, Nguyên Mẫu Đơn lại cho hắn một vẻ mặt lãnh đạm, áo nhẹ nhàng lay động.
.- Có ý tứ gì? Hàn Nghệ nghi ngờ nói.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nói: - Ta tuyệt không cảm thấy đây là sự ăn ý của người thông minh.
.Cô gái này thật đúng là không giống bình thường, thực sự tự biết mình, tốt lắm. Hàn Nghệ thở dài, nói: - Tuy nói có chút miễn cưỡng, nhưng cô cũng không cần phải tự coi nhẹ mình, năng lực buôn bán của cô coi như là không có trở ngại.
.Nguyên Mẫu Đơn khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, ta nói không phải ta, mà là ngươi.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nói: - Cô đây chính là công kích nhân sinh.
.Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt nói:
.- Ngươi có biết mặt sau quan bào này của ngươi viết chữ gì hay không?
.Sau lưng ta mặt sau còn có chữ? Hình như ta không hề thấy. Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Chữ gì?
.Nguyên Mẫu Đơn vươn ngón tay ngọc, chấm một chút nước trà, viết một chữ ở trên bàn.
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít một ngụm lãnh khí: - Nhân? Giải hòa?
.Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt nói: - Là chữ tù.
.- !
.Cái này cũng không khó hiểu, tất cả mọi người đều biết đây là ý gì.
.Phải dùng tới như vậy để châm chọc người ta sao. Hàn Nghệ hoàn toàn hiểu rõ, khó chịu nói: - Ta nói này Mẫu Đơn nương tử, ta ngày đầu tiên nhậm chức, cô liền đưa ta một chữ tù? Cô không chúc mừng ta thì cũng thôi đi, nhưng cô cũng đừng nguyền rủa ta chứ!
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - Ta không phải đang nguyền rủa ngươi, ta chỉ là đang trần thuật một sự thật với ngươi.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Sự thật gì chứ, ai lại không muốn nhập sĩ, đây tuyệt đối là một chuyện đáng giá chúc mừng.
.- Phải không? Nguyên Mẫu Đơn nhợt nhạt cười, nói: - Ta cho rằng ngươi đi Ngự Sử Đài một chuyến, sẽ cảm thấy hối hận thôi.
.Oa! Không phải đâu, như thế nào người nào cũng đều có thể đoán được, ta ở Ngự Sử Đài sẽ bị người trào phúng, xem ra tình huống như thế này đã là xâm nhập đến tận gốc rễ rồi, thật sự là không bắn không thoải mái nòng a. Hàn Nghệ ha hả cười. Nói: - Hối hận? Hàn Nghệ ta cả đời này cũng không biết hai chữ hối hận này viết như thế nào, cô thấy ta giống như một người hối hận sao.
.Nguyên Mẫu Đơn lơ đễnh nói: - Về sau sẽ có đấy.
.Hắc! Cô còn không thôi đi sao! Hàn Nghệ nổi giận nói: - Ta chúc mừng Nữ Sĩ Các của cô ngày mai sẽ đóng cửa.
.- Vậy ta sẽ bảo ngươi đem tiền thuê trả lại cho ta.
.- A? Ách vậy quên đi.
.Hàn Nghệ chợt nhớ tới mình là Chủ tịch của ngõ Bắc, bọn họ đều là khách hàng của mình, nguyền rủa bọn họ đóng cửa, không phải là đang nguyền rủa chính mình đóng cửa à.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy vẻ mặt quẫn bách của Hàn Nghệ, không khỏi cười khúc khích ra tiếng, nói: - Từ khi triều ta khai quốc tới nay, con cháu hàn môn nhập sĩ tuy ít, nhưng cũng không phải là không có. Nhưng hơn phân nửa đều không có kết cục tốt, chân chính có thể tiến vào tầng quyết sách trong triều chỉ có một người, chính là Mã Chu đại danh đỉnh đỉnh, tuy nhiên Mã Chu tuy rằng gia cảnh cũng giống như ngươi, nhưng ông ta dầu gì cũng là xuất thân tiến sĩ, ngươi so với ông ta thì còn kém xa.
.Đây cũng là bởi vì hiện nay là quý tộc cầm giữ triều cương, bọn họ con cháu nhiều không kể xiết, trong triều chức vị còn chưa đủ bọn họ cho chia nhau, cũng có nghĩa là nhiều thêm một người con cháu hàn môn, hậu nhân của bọn họ liền ít đi một cơ hội nhập sĩ. Vì cam đoan địa vị quý tộc, bọn họ nhất định phải xua đuổi con cháu hàn môn, vì vậy con cháu hàn môn vẫn bị bọn họ đè cho không ngẩng đầu lên được. Nhưng mà Mã Chu sở dĩ có thể tiến vào tầng quyết sách, nguyên nhân chỉ có một, chính là ông ta rất được Thái Tông Thánh Thượng coi trọng.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, ngạo kiều nói: - Vậy không phải đúng rồi sao, hiện giờ ta cũng rất được bệ hạ coi trọng a!
.Thật không biết xấu hổ! Nếu không phải hiện giờ đúng là lúc bệ hạ không có người có thể dùng, như thế nào lại liều lĩnh đề bạt ngươi. Nguyên Mẫu Đơn âm thầm khinh bỉ hắn một phen, ý vị thâm trường nói:
.- Nhưng hiện tại cầm quyền cũng không phải là bệ hạ.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Lời này của cô là có ý gì?
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên dùng ngón tay gõ vài cái lên mặt bàn.
.Hàn Nghệ cúi đầu vừa thấy. Con mẹ nó, vẫn là một chữ tù. Nói: - Mẫu Đơn nương tử, ta cũng tặng cô một câu.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Mời chỉ giáo.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đừng nên coi thường người trẻ tuổi.
.Nguyên Mẫu Đơn bộ dạng phục tùng trầm ngâm, khẽ mỉm cười. Cũng không nói gì.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng cũng không có ý khinh miệt, ngược lại khóe miệng kia hơi hơi nhếch lên mang theo ý cười như có như không, thầm nghĩ, xem thần sắc nàng hẳn không phải là muốn cố ý chế nhạo ta, hoặc là khinh bỉ ta. Nếu không phải ấy à, thì vì sao nàng lại nói như vậy. Không không không, sự tình không hề đơn giản như vậy, nàng nói như vậy, rõ ràng chính là đang ám chỉ ta, là đang trợ giúp ta nha, nhưng Nguyên gia bọn họ từ trước không đề cập đến triều chính, chẳng lẽ bởi vì ta là ân nhân cứu mạng của nàng, thế này không khỏi cũng quá gượng ép rồi a, a ta hiểu được, người phụ nữ này thật đúng là không đơn giản a! Cười ha hả, nói: - Mẫu Đơn nương tử, xem như ta phục cô rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn ý cười chợt tắt, hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: - Cô đừng nhìn ta như vậy, ở mặt ngoài mà xem, hình như là ta muốn từ chỗ Nguyên gia các ngươi tăng mạnh quan hệ hợp tác, kỳ thật mặt khác, đồng dạng cũng là như thế.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi hí mắt nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ ha hả mỉm cười, nói: - Cô cùng ta hợp tác, không chỉ là vì ngày nữ nhân, cũng không chỉ là xem trọng ngõ Bắc của ta, càng thêm không phải là buôn bán thuần túy, mà là đang tiến hành phân tán đầu tư, nhưng cô đầu tư căn bản không phải ta, mà là đương kim bệ hạ, không thể không nói một câu, thật sự là lợi hại a! Ta rốt cuộc hiểu được người Nguyên gia các cô làm thế nào có thể trải qua ba triều đại, chẳng những không có bất kỳ dấu hiệu suy nhược gì, còn có thể càng cường thịnh hơn.
.Trong lòng lại không ngừng kêu khổ, thua lỗ, thua lỗ, nếu lão tử sớm đoán được điểm này, vậy lão tử còn trả ưu đãi cho nàng cọng lông ấy, liều chết nhảy vào lừa mới đúng nha, dù sao Nguyên gia bọn họ lại không thiếu tiền...
.Đôi mắt đẹp của Nguyên Mẫu Đơn lóe ra hào quang, nói: - Ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?
.- Cô coi như là ta đang lầm bầm lầu bầu đi.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, cười nói: - Như thế nào mới có thể làm cho mình đứng ở thế bất bại đâu này? Như vậy chỉ có biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, nhưng làm như thế nào để biết người biết ta đây? Biện pháp duy nhất, chính là vĩnh viễn đặt mình ở vào một trong những vị trí của người đứng xem. Câu cửa miệng nói, người trong cuộc thường mê muội, ngoài cuộc tỉnh táo.
.Người này quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh. Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, vừa không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ có điều ý cười nơi khóe miệng càng dày đặc mãnh liệt.
.Người phụ nữ này quả thật là sâu không thấy đáy a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận