Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1339: Phòng học đa phương tiện

.Lý Tích bọn họ đã tới một lần, không có gì kinh ngạc đối với điều này.
.Nhưng Lý Trị và mấy quý tộc quân sự truyền thống này là lần đầu tới, trước đó bọn họ nghe nói hình thức huấn luyện khép kín, vừa cắt tóc ngắn, vừa là đánh gục tại chỗ, vân vân, cảm thấy trại huấn luyện này nhất định là vô cùng nghiêm khắc, bọn họ đều ôm kiểu tâm tình này tới, kết quả vừa nhìn thấy một màn này không khỏi đều trợn tròn mắt, đây là một đám ăn chơi trác táng đầu tóc khác loài a!
.Hoàn toàn không nhìn ra có gì khác với trước kia.
.- Hàn Nghệ, đây là chuyện gì?
.Lý Trị thấy sắc mặt những tướng quân này đều toát lên vẻ thất vọng, không khỏi lập tức hướng tới Hàn Nghệ hỏi. Học viện quân sự này là y đồng ý, ngươi làm thành như vậy, y làm sao ăn nói với bá quan văn võ toàn triều.
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, ra vẻ thoải mái nói: - Hồi bẩm hoàng thượng, hôm nay là ngày nghỉ, kỳ huấn luyện cứ bảy ngày nghỉ một ngày rưỡi, quét tước vệ sinh, giặt giũ quần áo nửa ngày, thêm một ngày để bọn họ thư giãn, dù sao trại huấn luyện này huấn luyện vô cùng gian khổ, hơn nữa lại không cho ra ngoài, tận lực an bài một chút vận động để họ vui chơi.
.- Thì ra là vậy!
.Lý Trị gật đầu.
.Lúc này, Tổng giáo quan kia cũng vội vàng chạy tới, ông ta đã buồn bực rồi, Hàn Nghệ bọn họ lần nào cũng không báo trước.
.Hàn Nghệ cũng muốn báo trước, nhưng vấn đề là lần nào cũng không phải hắn chủ động muốn đến.
.- Ty chức tham kiến bệ hạ.
.Lý Trị gật đầu, chỉ vào thao trường đằng xa, hỏi: - Bọn họ đang làm gì thế?
.- Hồi bẩm bệ hạ, họ đang tiến hành thi đấu bóng chày và đá cầu.
.- Bóng chày?
.Lý Trị hơi sững sờ.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Hồi bẩm bệ hạ, đây là do thần làm ra.
.- Chả trách!
.Lý Trị cười gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, có cần bảo bọn họ lập tức tập hợp?
.Lý Trị hơi trầm ngâm, nói: - Hiện giờ họ đang chơi tận hứng như vậy, cũng đừng quấy rầy họ, hay là khanh đưa chúng ta vào trong xem, trẫm cũng muốn biết, Học viện quân sự này học hành thế nào.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ liền lặng lẽ đưa Lý Trị bọn họ đi về hướng khu dạy học.
.Toàn bộ Học viện quân sự chia làm bốn khu vực lớn, ở giữa là khu vực làm việc, nam bắc đều là khu huấn luyện, đông bắc là khu ký túc xá, phía tây chính là khu dạy học.
.Trước mắt duy chỉ có khu dạy học là không mở cửa đối ngoại, thứ nhất, khu dạy học đang trong thời gian xây dựng, hai tháng trước mới vừa vặn hoàn công, thêm nữa chính là vẫn chưa có ai đi học, lúc ấy Lý Tích bọn họ đều đã xuất chinh rồi.
.Vào khu dạy học, đều là mỗi đại viện tạo thành, phong cách kiến trúc Đường triều, phải nói chính là bề thế rộng rãi.
.- Viện Công binh?
.Lý Tích ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi ngây ngẩn cả người.
.Hàn Nghệ khẩn trương giải thích một phen, chính là dựng cầu, thiết lập chướng ngại vật vân vân.
.Tướng quân liên can nghe thấy giật mình hiểu ra, công binh đã có từ rất sớm ở Trung Quốc cổ đại, nhưng không gọi là công binh, mà gọi là dân công, mỗi chi bộ đội đều có.
.Khế Bật Hà Lực khó hiểu nói: - Bọn họ còn phải học những thứ này?
.- Đương nhiên không phải. Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Chỉ có nhân tài đặc biệt ưu tú mới có cơ hội vào Viện Công học đào tạo chuyên sâu.
.- Vớ vẩn!
.A Sử Na Di Xạ nói: - Khi đánh giặc, bình thường đều là tù binh, nô lệ làm việc này, mấy nhân tài của Học viện quân sự học những cái này, thật sự là quá mất mặt.
.Hàn Nghệ lại nói: - Lời này của A Sử Na tướng quân, tại hạ không dám gật bừa. Thế cục trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, có những thời điểm chính là vì thời gian hoàn thành một cây cầu chậm nửa ngày, dẫn đến thất bại của cả trận đánh, mà địa vực của Đại Đường chúng ta rộng lớn, trong hoàn cảnh tác chiến khác nhau, cần dựng công sự khác nhau, đây đều là do công binh đi hoàn thành, ta cho rằng chuyên nghiệp hóa công binh, đó là mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thống soái phân phó xuống, điều này có thể có tác dụng rất lớn trên chiến trường.
.Lý Tích gật đầu nói: - Nói có lý a!
.Những tướng quân khác cũng liên tiếp gật đầu, đối với bọn họ, họ chỉ cần dặn dò, họ mặc kệ việc bắc cầu làm đường, nhưng nếu cầu kia không làm xong đúng hạn, họ là người phải chịu trách nhiệm, ngươi làm xong một ngày, ta sẽ có thể đánh thắng, ngươi làm không xong, ta sẽ không đánh thắng.
.- Nói hay lắm! Muốn làm chuyện tốt, trước tiên phải có công cụ tốt!
.Lý Trị cười ha hả, chỉ vào trong, nói: - Trẫm lại vô cùng hiếu kỳ, Viện Công binh này lên lớp thế nào.
.Đoàn người vào trong viện, đi thẳng tới phòng học lớn nhất giữa viện. Trong phòng bài trí không khác lắm với Học viện Chiêu Nghi, bàn học, bục giảng.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Chẳng lẽ đi học cái này cũng giống như Học viện Chiêu Nghi.
.- Hồi bẩm bệ hạ, là có môn lý luận, hình thức quả thực không khác lắm.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng phòng học này là chuyên môn dạy thực hành, đến lúc đó sẽ có nhiều mô hình, vi thần cũng sẽ mời một vài thợ thủ công có kinh nghiệm phong phú từ Công Bộ đến, dạy các học viên xây dựng cầu, chiến hào, công sự chiến trường, vân vân như thế nào.
.Khế Bật Hà Lực khẽ lau mồ hôi nói: - Thế này còn được, ta còn tưởng rằng để chúng ta đến dạy trò này, trò này thì ta thật không hiểu.
.A Sử Na Di Xạ liếc trộm tấm ván gỗ, ông ta đã từng thấy qua, nói: - Hàn Thị lang, chúng ta chỉ biết dẫn binh đánh giặc, bảo chúng ta giảng bài, cái này chúng ta thật không biết có được không nữa!
.Nói đến đoạn sau, vẻ mặt ông ta không yên, bởi vì chữ ông ta đọc hiểu, e là còn ít hơn những học sinh kia, thế thì dạy thế nào, chỉ là ông ta ngại thể diện, ngại nói ra.
.Còn có rất nhiều tướng quân yên lặng gật đầu.
.Tuy rằng Đường triều tôn sùng ra triều làtướng quân, vào triều là Tể tướng, nhưng có thể làm được như vậy thì không có mấy ai, đến ngay cả Lý Tích cũng là một kẻ võ phu, ngươi bảo ông ta cầm bút, ông ta thực chơi không nổi, theo lý thì ông ta là người đứng đầu đương triều, chính sách quốc gia gì đó, hẳn là đều không lời xa ông ta, thời điểm Trưởng Tôn Vô Kỵ tại vị, chính sách đều do Trưởng Tôn Vô Kỵ chế định, cũng bởi vì Lý Tích chỉ biết đem binh đi đánh giặc, phương diện văn thì ông ta thực không ổn, vì sao Lý Tích tốt với Đỗ Chính Luân bọn họ, cũng bởi vì ông ta biết mình không giỏi trong phương diện này, ông ta cần sự giúp đỡ từ những chi sĩ hiền năng.
.Giảng bài đối với bọn họ mà nói, là một chuyện vô cùng khó khăn.
.Hàn Nghệ cười nói: - A Sử Na tướng quân không cần lo lắng, một chút lo lắng cũng không cần, chúng ta có phòng học khoa học nhất, có thể phụ trợ các vị tướng quân vô cùng thoải mái mà truyền thụ kinh nghiệm cho những học viên kia.
.- Phòng học khoa học nhất?
.Lý Trị nghe thấy vậy hết sức tò mò, thậm chí không hiểu lắm, nói: - Cái này trẫm phải mở mang kiến thức một chút.
.Vì thế đoàn người trở ra Viện Công binh, lập tức đi đến đại viện ở giữa kia.
.Viện Tổng tham mưu.
.Chì nhìn từ cái tên, cũng phải ở vị trí trung tâm. Hơn nữa Viện Tổng tham mưu này là gấp hơn ba lần Viện Công binh, hơn nữa hai bên đều là thành lầu gạch ngói, vô cùng cao cấp, khí chất ngút trời, chỗ này cũng là tốn tiền nhất.
.- Nơi này chính là chỗ các vị tướng quân giảng bài. Hàn Nghệ giới thiệu nói.
.Các Tướng quân tỏ vẻ tương đối hài lòng, nếu để họ đến Viện Công binh giảng bài, vậy cũng quá làm nhục người rồi.
.Vào đến cửa chính, trước mặt chính là một gian phòng lớn, cũng là tầng trệt duy nhất của viện này, bên cửa treo một tấm biển, vừa nhìn chính là do Diêm Lập Bản viết Phòng tổng chỉ huy.
.- Bệ hạ, các vị tướng quân, mời.
.Hàn Nghệ trực tiếp mời bọn họ đến phòng lớn ở giữa.
.Vị tổng giáo quan kia khẩn trương mở cửa ra, vừa vào đến bên trong, mọi người đồng thời mãnh liệt thở ra một khối khí lạnh.
.Kỳ thực bên trong không có quá nhiều đồ đạc, chỉ là một cái bàn siêu cấp lớn, dài hai trượng, rộng hơn một trượng. Phía trên là đồi núi nhấp nhô, sông nước cuồn cuộn, núi cao sừng sững, cùng với những bình nguyên vô tận, đây chính là một cái sa bàn lớn.
.Hiện giờ chỉ huy tác chiến, đều là lên kế hoạch trên bản đồ đơn sơ, đâu có từng thấy sa bàn lập thể như vậy.
.Mấy người Lý Tích bọn họ trong nghề, ánh mắt không khỏi hấp háy, còn quản hoàng đế cái gì, hai người ngoài nghề các ngươi đợi bên cạnh đi, chen chúc vây lại, nhìn chằm chằm lên từng cọng cây ngọn cỏ trên sa bàn, cả người khẽ run lên, hận không thể lập tức chỉ huy một hồi chiến dịch ngay tại đây, thế này là vui đến mức nào chứ, chỉ hận không có chiến tranh cho họ chỉ huy.
.Lý Trị vô cùng đáng thương, thân là hoàng đế, chỉ có thể đứng ở góc ngó ngó cùng với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ giới thiệu nói: - Các vị tướng quân, thứ này tên là sa bàn, là chuyên dùng để bố trí chiến thuật.
.- Tốt tốt tốt! Đồ chơi này ta thích!
.Khế Bật Hà Lực nằm rạp người phía trên, đến chảy cả nước miếng, ông ta là người Hồ, bản đồ chỉ sợ xem cũng không hiểu, đột nhiên đưa cái sa bàn cho ông ta, loại cảm giác hạnh phúc này, quả đúng là tràn đầy.
.Lý Tích đột nhiên nhướn mày, nói: - Sa bàn này cũng không hẳn là vô cùng hoàn mỹ.
.Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Tích.
.Lý Tích chỉ vào sa bàn nói: - Ngươi nhìn sa bàn này, đồi là đồi, vùng núi là vùng núi, sông là sông, chiến trường thực sự rất khó giống với sa bàn này, vậy làm sao bố trí chiến thuật.
.Hàn Nghệ cười, trực tiếp vươn hai tay ra nhổ một ngọn núi bên trong đó lên, có thể nói lực rút núi này rất cái thế, lỗ kéo lên sâu bằng quả bóng.
.Lý Tích bọn họ đều nhìn đến si ngốc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tư không, đây là bố cục lúc đầu, bất kỳ vật gì trên bề mặt đều có thể căn cứ vào chiến trường thực tế mà di động.
.Lý Tích ngạc nhiên vui mừng nói:
.- Cái này thật là quá tuyệt vời.
.Hàn Nghệ lại lấy ra một gậy dài và một cái hộp từ trong tủ bên cạnh, hộp này vừa mở, bên trong là các lá cờ nhỏ khác màu, nói: - Tư không, các vị tướng quân, các vị giảng bài vô cùng đơn giản, chỉ cần bố trí sa bàn thành chiến trường lúc trước các vị giao chiến, sau đó hai loại cờ biểu thị hai bên địch - ta, dùng gậy dài này chỉ vào sa bàn giảng bài cho các học viên là được rồi.
.Lý giải vạn tuế a!
.Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ đều cảm động lệ nóng lưng tròng, phương thức giảng bài kiểu này thật sự là rất thích hợp với họ, lo lắng trước đó hoàn toàn biến mất, đây mới là Học viện quân sự, người chúng ta huấn luyện là tướng quan đấy, sao có thể giống như mấy thư sinh dáng vẻ nho nhã, chỉ biết cầm một quyển sách mà đọc.
.Đến ngay cả Lý Trị là người ngoài nghề cũng cảm giác vô cùng tinh diệu, không khỏi hỏi: - Hàn Nghệ, đây đều do khanh nghĩ ra ư?
.Hàn Nghệ khiêm tốn gật đầu.
.Khế Bật Hà Lực nói: - Hàn Nghệ, ta nói một người không biết đánh giặc như ngươi, sao nghĩ ra được bảo bối này vậy.
.Đã gọi là bảo bối rồi, có thể thấy rằng họ rất yêu thích sa bàn này.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nếu ta là một quân nhân, chỉ e ta không nghĩ ra được, đáng tiếc ta lại cứ là thương nhân.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Việc này có quan hệ gì với thương nhân?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: - Kỳ thực kỳ thực lúc trước vi thần nghĩ ra cái này, là dùng để kiếm tiền, nhưng vừa nghĩ tới thánh ân mênh mông của bệ hạ, vi thần thật sự là không xuống tay được.
.Mọi người nghe thấy đều sửng sốt, lập tức bật cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận