Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 827.1: Đầu tư chính trị

.Hàn Nghệ lúc ấy cũng đã nghĩ đến điểm này, bởi vì như này là không khoa học nha, hắn cũng không dám mạo hiểm, thật sự là Trưởng Tôn Vô Kỵ không biết tính cách nhược điểm của hắn, Hàn Nghệ làm sao có thể sẽ để cho đám người Tiểu Mập cùng mình mạo hiểm như vậy, gây chuyện không tốt sẽ chết sạch cả nhà, hắn đã rất nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch, muốn để cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn thấy thành ý của mình, nhưng hắn cũng không hề tính toán đi chấp hành kế hoạch này.
.Bởi vậy trong khi hắn đưa ra kế hoạch này, thì đưa ra các kiểu muốn làm cho Võ Mị Nương khó chịu, biểu lộ ra trạng thái mình kiên quyết phản đối Võ Mị Nương, và hắn còn đưa ra việc giữ lại Vương hoàng hậu, lợi dụng Vương hoàng hậu đi đối phó Võ Mị Nương, chuyện này hắn hoàn toàn không có bất kỳ kế hoạch nào cả, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hoàn toàn chính là vì lừa gạt Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy. Nói một cách cực kỳ lãnh huyết ấy mà, nếu hai người này đều thiêu chết rồi, vậy đối với Hàn Nghệ mà nói, là có lợi nhất, tương đương với hủy diệt hết thảy chứng cớ, lại giành được sự tín nhiệm của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Bởi vì nếu Vương hoàng hậu ở bên cạnh hắn, thì chính là một quả bom hẹn giờ, chẳng khác gì là một nhược điểm của hắn nằm ở trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ, như vậy cũng có nghĩa nhất định hắn sẽ đối nghịch với Võ Mị Nương, không có sự lựa chọn nào khác.
.Như vậy thì Trưởng Tôn Vô Kỵ càng thêm yên tâm.
.Lão hồ ly, tiểu hồ ly tính kế lẫn nhau, cũng có một phen lạc thú khác.
.Bởi vì muốn tiếp nhận tập đoàn Quan Lũng sẽ phải gặp phải một khó khăn vô cùng lớn, chính là thỏa hiệp của Trưởng Tôn Vô Kỵ có lẽ có thể đổi được sự lượng giải của Lý Trị, nhưng đám người Võ Mị Nương, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông khẳng định sẽ không bỏ qua cho Trưởng Tôn Vô Kỵ. Hơn nữa tập đoàn Quan Lũng và bọn họ khẳng định vẫn đối địch nhau.
.Hàn Nghệ nhất định phải cam đoan dưới tình huống tập đoàn Quan Lũng thỏa hiệp với hoàng quyền, thì thế lực vẫn còn có thể bảo tồn, nếu thỏa hiệp rồi, lại bị người ta nhổ cỏ nhổ tận gốc, thì đây chẳng phải là một hồi công cốc sao.
.Việc này là vô cùng khó khăn, chủ yếu hắn cùng lúc lại là tâm phúc của Võ Mị Nương.
.Cho đến trước mắt, hắn vẫn cam đoan tận tâm tận lực phục vụ ba nhà, hắn cũng nhất định phải tiếp tục duy trì tình hình này, bởi vì đây cũng là một vốn liếng vô cùng quan trọng để hắn tiếp nhận tập đoàn Quan Lũng, nếu hắn không phải là người của Võ Mị Nương, vậy hắn cũng không phải là sự lựa chọn hoàn mỹ kia. Bởi vậy sau khi hắn hết bận rộn vì việc này, thì lại bắt đầu bắt tay vào việc trợ giúp Võ Mị Nương làm "Quỹ giáo dục Võ Hoàng hậu".
.Ngõ Bắc!
.- Nguyệt hữu tình viên khuyết, a thử sự cổ nan toàn, thiên lý cộng thiền quyên (Trăng khó khi mờ tỏ tròn khuyết, việc khó vẹn toàn, mong nghìn dặm cùng thuyền quyên).
.(Thủy điệu ca đầu Trung thu, tg Tô Thức)
.Cùng với một tiếng ca phóng đãng, chỉ thấy Thẩm Tiếu cà lơ phất phơ đi vào trong phòng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ buồn bực liếc nhìn Thẩm Tiếu, nói: - Ta bảo này Thẩm Tiếu, ngươi có thể gõ cửa trước khi đi vào hay không.
.Thẩm Tiếu nhìn chung quanh, kinh ngạc nói: - Nhà của ngươi một nữ nhân cũng không có, gõ cửa gì chứ.
.Con mẹ nó! Bị khinh bỉ đây mà! Hàn Nghệ tức giận nói: - Vâng! Ta cũng không tiêu sái như ngươi, hiện tại tìm ngươi, đều phải tới Hoa Nguyệt lâu để tìm, ngươi thật đúng là phong lưu a.
.Thẩm Tiếu ha ha nói: - Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Đây chính là ngươi nói. (Thương tiến tửu tg. Lý Bạch: Đời người khi đắc ý thì hãy tận tình vui sướng, đừng để chén rượu vàng cạn nhìn vầng trăng)
.Ta cầu cho nửa đời sau của ngươi bất lực! Hàn Nghệ âm thầm nguyền rủa một phen, nói: - Ngươi thì ngày ngày ở bên ngoài trái ôm phải ấp, lão tử thì bôn ba khắp nơi, quá không công bằng.
.Thẩm Tiếu sửng sốt một lát, ngồi xuống, nói: - Không nói gạt ngươi, ta cũng cảm thấy tò mò, ban đầu khi còn ở Dương Châu, ta nghĩ rằng chúng ta là cùng một loại người, còn tưởng rằng có thể tới Trường An cùng nhau phong lưu, thật không ngờ ngươi còn có khát vọng to lớn như vậy.
.Lão bà của ta là nữ ma đầu a! Độc thân thật tốt mà! Hàn Nghệ hâm mộ nói: - Ngươi nói ít thôi, ta cũng muốn sống cuộc sống giống như ngươi có được không.
.Thẩm Tiếu hiếu kỳ nói:
.- Vậy vì sao ngươi lại đi làm quan, ngươi hiện tại có tiền như vậy, trừ không đẹp trai bằng ta, còn lại đều cũng không tệ lắm, ngươi cũng có thể giống như ta a.
.- Ta đẹp trai hơn so với ngươi có được không.
.Hàn Nghệ giận liếc mắt trừng y một cái, nói: - Ngươi cũng không ngẫm lại xem, ngươi có thể tiêu sái như vậy, đều là vì ta có được không, nói cách khác, Tào Tú có thể để ý ngươi.
.Thẩm Tiếu khó chịu nói: - Nói bậy! Ta là bằng bản lãnh và bộ dạng của mình, liên quan gì đến ngươi chứ.
.Nói tới đây, y dừng một chút, nói: - Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu không có ngươi ấy mà, khả năng ta cũng không tiếp tục ở lại Trường An được.
.- Ngươi biết là tốt rồi!
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Thôi đi, thôi đi, càng nói càng giận, cuộc sống mà ta hướng tới đều bị ngươi hưởng hết rồi, thật sự là bi kịch mà. Trong lòng lại nghĩ, tuy nhiên chất lượng cao như Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết, ai so mà vượt được. Ngẫm lại, trong lòng lại cân bằng rất nhiều. Nói tiếp: - Hôm nay ta tìm ngươi đến, là để nói chuyện chính sự với ngươi đấy.
.Thẩm Tiếu nói: - Chính sự gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi còn nhớ rõ ta đề xuất với ngươi chuyện lợi dụng Tiền Hào kiếm tiền không?
.Thẩm Tiếu nói: - Sao ta lại không nhớ rõ chứ, ta còn tưởng rằng ngươi quên mất rồi.
.- Ngươi ít đẩy sang người ta thôi, chính ngươi xử lý Tiền Hào lúc nào.
.Hàn Nghệ tức giận trừng mắt nhìn y, lại nói: - Hiện tại có một cơ hội cực kỳ tốt có thể giúp Tiền Hào bo vôn đâu tư.
.- Cơ hội gì?
.- Ta tính toán muốn làm một quỹ giáo dục, chuyên môn dùng để phổ cập giáo dục, để cho một vài trẻ em người nghèo cũng có thể đi học.
.- Đây là chuyện tốt a!
.Thẩm Tiếu trong mắt sáng ngời, vội vàng nói.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy ngươi hãy thu tâm lại chút, đừng cứ mãi chạy đến Hoa Nguyệt lâu nữa. Ta dự tính ban đầu sẽ bỏ vào đó mấy ngàn quan tiến, đến lúc đó Tiền Hào sẽ có được tài chính sung túc, là chúng ta có thể cầm tiền đi kiếm tiền, sau đó Tiền Hào sẽ có lợi tức, cứ như vậy, là Tiền Hào có thể đạt được lợi nhuận.
.Thẩm Tiếu gật gật đầu, nói: - Ta có chút không hiểu.
.- Không hiểu cái gì?
.- Có phải ngươi cũng sẽ bỏ tiền vào hay không?
.- Đương nhiên.
.- Ngươi còn nói muốn vay tiền?
.- Đung vây a!
.- Vậy không phải mình vay tiền của mình sao?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Ta sẽ bỏ tiền vào, nhưng không chỉ một mình ta, còn có rất nhiều người, ta vay tiền chính là tiền của người khác. Ta làm như vậy, không phải ở chỗ ta vay tiền và bỏ tiền, mà là đang khiến Tiền Hào của chúng ta vừa mới thành danh, và hoàn thành việc chuyển đổi hình thức, đưa ra một loại hình thức vay tiền, đây không phải là tư tưởng lúc ban đầu của chúng ta đấy sao?
.Thẩm Tiếu gật gật đầu.
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ đứng dậy, từ trong một cái tủ lấy ra một xấp tư liệu thật dày, đưa cho Thẩm Tiếu nói: - Cầm cái này xem thật kỹ, bắt đầu từ hôm nay, do ngươi xử lý Tiền Hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận