Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1108: Bức người làm nô

.Những bông tuyết li ti bay múa trong không trung, Hàn Nghệ một tay dắt tuấn mã, cùng với Nguyên Mẫu Đơn bước chầm chậm dưới những bông tuyết, dường như trên thế giới rộng lớn này chỉ còn lại hai người bọn họ.
.Đúng là: Phong hoa tuyết nguyệt!
.Thực ra Nguyên Mẫu Đơn là một nữ nhân vô cùng vô cùng độc lập, tuy rằng nàng yêu Hàn Nghệ tha thiết, nhưng nàng cũng không yêu cầu, thậm chí có thể nói không thích cả ngày quấn quýt cùng nhau, Hàn Nghệ tới tìm nàng, nàng rất vui, nếu trong thời gian ngắn Hàn Nghệ không tới, nàng cũng không sao, nàng có công việc phải làm của riêng mình, với lại đối với những niềm vui bất ngờ mà nữ nhân đều thích, nàng cũng không có nhạy cảm như vậy. Nàng là một nữ nhân khó mà cảm động, chỉ là Hàn Nghệ nói chiếc bình này là hắn tự tay làm, điều này lại khiến nàng thực sự rất cảm động, nhẹ nhàng vuốt ve thân chiếc bình trong tay, nàng thích loại cảm giác nhẵn mịn tinh tế này.
.- Không ngửi chút xem sao?
.Ánh mắt Hàn Nghệ liếc tới bình nước hoa Nguyên Mẫu Đơn đang cầm ngắm.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng lắc đầu.
.- Vì sao?
.- Vậy chàng nói xem, ta ngửi rồi sẽ phải trả lời thế nào đây? Nguyên Mẫu Đơn vén mấy sợi tóc về sau tai, vừa rồi một bên chạy gấp làm búi tóc của nàng bị thổi loạn lên hơi rối, tuy rằng nàng không thích phục trang hoa lệ nhưng nàng thích sự gọn gàng.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Ta tin tưởng nàng sẽ thích.
.Nguyên Mẫu Đơn trả lời: - Nhưng nếu ta nói ta thích, chàng sẽ lại cười talà mèo khen mèo dài đuôi, đây là một cái bẫy.
.Hàn Nghệ ngẩn ra một lúc, đúng rồi, nước hoa Mẫu Đơn này chính là đặt theo tên của nàng. Hắn nói: - Ta cay độc như vậy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn khóe miệng mỉm cười lườm hắn một cái, nói: - Cũng không biết là vừa rồi ai cố làm ra vẻ huyền bí, doạ ta sợ chết khiếp.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói rồi, ta chỉ muốn nói chuyện riêng với nàng một lát, nàng không cảm thấy yêu cầu này với một trượng phu mà nói, thật sự rất bi thương sao?
.Nguyên Mẫu Đơn không có lên tiếng nữa, chỉ có điều gáy ngọc phủ lên một tầng đỏ ửng.
.Hàn Nghệ đột nhiên kéo tay nàng, cười nói: - Thực ra người nên nói lời xin lỗi phải là ta, là ta không dành thời gian ở bên nàng được.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - Ta quản lý một Nguyên gia đã cảm thấy lực bất tòng tâm, huống hồ chàng chưởng quản tài chính của cả thiên hạ, ta nói là thật đó.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Vì là sự thật nên ta mới thấy buồn, ta thật hy vọng nàng có thể dùng bàn tay phấn ngọc này đánh lên ngực của ta, nũng nịu oán trách ta, thời gian ở bên nàng quá ít rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ thấy run lên một trận, nàng không làm được chuyện như vậy, nàng cười nói: - Vô Y thường hay như vậy sao?
.Hàn Nghệ ngẩn người, mang theo một tia sợ hãi nói: - Ta nghĩ nàng ấy sẽ một cước đá ta ra ngoài cửa.
.Nguyên Mẫu Đơn cười khúc khích nói tiếp: - Vậy mà chàng còn là một nam nhân, thật là vô dụng.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Nàng chưa từng nghe yêu cho roi cho vọt sao?
.- Lí do như vậy chỉ có chàng mới nghĩ ra để bao biện cho mình, ta lại chưa nghe qua. Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng chưa từng nghe qua, có lẽ cũng thấy qua rồi, nàng cũng không phải chỉ một lầntuổi ta ra ngoài cửa.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi đỏ mặt, xì nói: - Đó là ta thực sự muốn đuổi chàng đi, chứ không phải giống như chàng nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Trước kia ta thật sự làm cho nàng chán ghét đến vậy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói thẳng: - Còn đáng ghét hơn nhiều so với chàng nghĩ.
.- Vì sao?
.- Vì chàng thích trộm đồ và lừa gạt người khác, đó đều không phải hành vi của quân tử.
.Thực sự, trước kia hình tượng của Hàn Nghệ so với hình tượng bậc trượng phu trong lòng Nguyên Mẫu Đơn còn kém xa, nhưng dần dần Nguyên Mẫu Đơn nhận ra Hàn Nghệ còn mạnh mẽ hơn nhiều so với bậc trượng phu trong lòng nàng.
.- Ặc!
.Hàn Nghệ sắc mặt thoáng cứng đờ, không cần thẳng thắn như vậy chứ! Bèn hỏi: - Vậy nàng thích cái gì ở ta?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, sau đó bắt đầu suy tư, mặc dù không nghĩ đến nàng không thích Hàn Nghệ ở điểm nào, kể cả lấy trộm và lừa gạt, nàng cũng không cảm thấy mâu thuẫn gì nhiều, thậm chí nghĩ lại còn thấy có chút buồn cười, những điều này tất nhiên nàng sẽ không nói ra, nàng nói: - Không phải chàng biết xem mặt đo lòng sao, chàng tự mình đoán đi.
.Hàn Nghệ trợn mắt, buồn bực nhìn nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn Khẽ cười giống như đang nói, ta sẽ không nói đâu.
.Hàn Nghệ cũng không giận, đột nhiên quàng tay đặt lên eo nàng, ôm nàng lại, cười nói: - Ta biết nàng không nói là sợ ta kiêu ngạo, dù sao ta cũng có quá nhiều ưu điểm, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ tiếp tục cố gắng đi lên.
.Thật không biết xấu hổ! Trong lòng Nguyên Mẫu Đơn nói một tiếng, nhưng cũng chỉ mím môi cười, không có tiếp tục đả kích Hàn Nghệ.
.Hàn nghệ đột nhiên hỏi: - Đúng rồi! Trời lạnh như thế này, nàng chạy tới đây làm gì?
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ thở dài, ưu tư nói: - Mùa xuân sắp đến mà phương thức trồng trọt năm tới sẽ có thay đổi lớn, mặc dù kế hoạch của chàng nghe rất tốt, nhưng thực sự có thực hiện được hay không còn phải xem việc trồng trọt năm sau như thế nào, bây giờ đáng lo nhất là nhân lực không đủ. Hiện giờ, đất đai trồng trọt của một người đã nhiều hơn trước kia rất nhiều, mặc dù mỗi mảnh đất đều có đủ gia súc cày bừa, nhưng có những việc vẫn cần người làm.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vậy nàng nghĩ ra biện pháp gì hay chưa?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Một nguyên nhân trong kế hoạch mà chàng đưa ra chính là cung cấp nhân lực cho xưởng thủ công của chàng nhiều hơn, nhưng nhân lực cũng chỉ có như vậy, mà Nguyên gia ta còn phải phái người đi Lĩnh Nam, vì vậy ta muốn ra tay trên phương diện nông cụ trước, giống như cày Phi Hùng của chàng, nhưng cái này là chỉ có thể gặp được chứ không cầu được. Nói đến đây nàng nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng có thể lại nhìn thấy điều kỳ diệu từ Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không phải thần, trừ khi hắn có thể phát minh ra máy hơi nước, nhưng máy hơi nước phải làm nên từ nền tảng công nghiệp nhất định, đâu phải nói có là có ngay. Đột nhiên trong đầu hắn thoáng hiện lên một bóng người, hắn nói: - Sao ta lại quên mất gã ta rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ hỏi: - Quên mất ai vậy?
.Hàn Nghệ khẽ giật mình, cười ha ha nói: - Một người rất thú vị, nhưng nàng cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, gã ta có thể có cách, cũng có thể không có cách.
.- Điều này ta biết! Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: - Không biết người này là thần thánh phương nào, có thể mời đến hay không.
.- Thần thánh phương nào?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa thôi, chẳng qua mời gã ta đến sợ là cũng phải phiền phức một phen, nhưng cũng không phải quá khó, dù sao thì ta là quan, gã ta là dân, sao gã ta có thể thắng ta được.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Cho dù là như vậy, chúng ta cũng nên nhanh chóng thử xem sao.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vậy thì ngày mai đi! Nhưng lần này cần Nguyên gia các nàng phải ra mặt, thân phận của ta hiện tại không tiện làm việc này.
.Ngôi chùa nổi tiếng nhất bên cạnh Khúc Giang Trì đương nhiên là Đại Hưng Thiện Tự, thực ra cạnh Đại Hưng Thiện Tự còn có một ngôi chùa nữa tên là Vân Hải Tự, chỉ là ngôi chùa này có vẻ không có danh tiếng lắm.
.- A! Sư phụ, người tìm đệ tử à!
.Chỉ thấy một hoà thượng trẻ tuổi ngáp dài đi vào trong phòng của Vô Hối phương trượng tại Vân Thanh Tự. Thấy người này tuy thân mặc áo hoà thượng, nhưng lại để tóc dài, mà tóc dài đã sắp kết thành búi, toả ra một mùi khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận