Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 892.2: Gián trục khách thư.

.Người phía dưới không làm ầm ĩ nữa thì cuộc tranh đấu giữa sĩ tộc và hàn môn trên triều đình cũng không thể nào tiếp tục được nữa.
.Phương pháp phá giải, kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ nói là nhất định phải do người trẻ tuổi đứng ra, thế hệ trước sẽ không thể nào làm như vậy, bọn họ nếu đứng ra mở miệng, vậy sẽ vô cùng mất mặt, bởi vì so với hình tượng trước kia của họ là quá kém cỏi. Do người trẻ tuổi đứng ra tiếp quản hoàn toàn, là có thể tránh khỏi điểm này, mà sự tình cũng liền trở nên đơn giản hơn, người trẻ tuổi tuổi trẻ khí thịnh, một lòng hăng hái, ai quan tâm mặt mũi ngươi như thế nào, được làm vua thua làm giặc.
.Sĩ tộc Sơn Đông chẳng những tránh được một kiếp này, còn không có mất mặt. Bởi vì Thôi Tập Nhận hãy còn đang tiếp tục đắp nặn vinh quang sĩ tộc, y đã lấy một loại thái độ vô cùng cao ngạo hướng hàn môn tuyên chiến, đây cũng là nguyên nhân y được con cháu sĩ tộc ủng hộ.
.Thái úy phủ.
.- Ha hả!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ buông tờ Đại Đường nhật báo mới nhất sang một bên, sau đó một bên cười một bên nói:
.- Khó trách lão phu vẫn đoán không ra hắn sẽ hoàn tất việc này như thế nào, hoá ra tiểu tử này căn bản cũng không làm việc theo lẽ thường, bọn họ căn bản cũng không có tính toán chính mình tự thân kết thúc việc này, mà là khiến cho bốn đại gia tộc tự mình hoàn thành.
.Người bên cạnh nói:
.- Ván này đích xác bố trí vô cùng tinh diệu, xem một ngày trước, loại sĩ thứ tranh đấu này, bất lợi với quốc gia yên ổn, thậm chí còn vô cùng có khả năng sẽ sinh ra đại loạn, nhưng đồng thời sau khi Đại Đường nhật báo đi ra, nguyên bản tranh đấu giai cấp, lập tức diễn hóa thành một loại cạnh tranh vô cùng chính diện, hiện giờ hai phe sĩ thứ đều đang quyết chí tự cường, hy vọng có thể chiến thắng đối phương.
.Hàn Viện nói:
.- Nhưng người thu lợi lớn nhất cũng là Hàn Nghệ, sĩ tộc Sơn Đông vốn là đầu lĩnh của sĩ tộc, bọn họ ứng chiến, chẳng khác gì nâng địa vị của hàn môn lên, Hàn Nghệ quả thật là được lợi vô cùng!
.- Cũng không phải! Cũng không phải!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, nói:
.- Người được lợi lớn nhất là bệ hạ. Thay vì nói nâng địa vị của hàn môn lên, còn không bằng nói là hạ thấp địa vị của sĩ tộc xuống, mà địa vị của sĩ tộc Sơn Đông vẫn luôn là chuyện khiến bệ hạ nhức đầu nhất. Không chỉ như thế, điều này cũng khai sáng một phong trào toàn dân tích cực hướng về phía trước, tất cả mọi nghi nan tạp chứng, đều sẽ giải quyết dễ dàng, bệ hạ và Đại Đường đều được lợi vô cùng, bệ hạ đặt cược Hàn Nghệ, có thể nói là đại hoạch toàn thắng.
.Lai Tể cau mày nói:
.- Ý của Thái úy chính là, bàn cờ này thật ra là do bệ hạ bày ra, Hàn Nghệ cũng chỉ là một trong những quân cờ trên ấy mà thôi sao.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, hơi có vẻ cảm khái nói:
.- Lúc trước tiên đế thường nói với ta, đương kim bệ hạ tính tình hơi hiển yếu đuối, cần chúng ta tận tâm phụ trợ, lão phu lúc trước cũng cho rằng như vậy, nhưng sự thật chứng minh, đương kim bệ hạ tuyệt đối không hề yếu đuối chút nào, thuật đế vương không hề kém tiên đế đâu. Lão phu thua cũng không oan uổng nha.
.Hoàng cung!
.- Ha ha!
.Lý Trị ngửa mặt cười to, nói:
.- Hàn Nghệ này thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, biện pháp như thế đều có thể bị hắn nghĩ ra được, lợi hại! Thật sự là lợi hại! Trẫm cũng không thể không phục nha.
.Võ Mị Nương một bên nhìn Đại Đường nhật báo, một bên cười nói:
.- Văn chương của mấy người Thôi Tập Nhận không phải là do bị Hàn Nghệ dọa sợ mà là tôn sùng còn hiền thực học, họ so chính là chuyện cống hiến vì quốc gia.
.Lý Trị nói:
.- Nếu mỗi người đều muốn vì nước xuất lực, vì quân phân ưu, tạo phúc dân chúng, mà không phải lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi, lo gì Đại Đường của ta không nâng cao một bước, khát vọng từ trước đến nay của trẫm đúng là loại cạnh tranh như thế này.
.Võ Mị Nương nói:
.- Nếu nói như thế này thì một nước cờ này của Hàn Nghệ quả thật là đi vì bệ hạ đi.
.Lý Trị sửng sốt, nói:
.- Cũng không thể nói là vì trẫm được, phải nói là đi vì Đại Đường. Được lợi từ trong đó, không chỉ là trẫm và Hàn Nghệ, sĩ tộc cũng là người được thu lợi. Kỳ thật sĩ tộc dần dần suy nhược, này đã là sự thật không thể nào chối cãi, chỉ là nội tình và học thuật của gia tộc bọn họ, làm cho bọn họ còn có thể miễn cưỡng duy trì uy danh của mình, triều đình cũng quả thật cần bọn họ, nhưng Hàn Nghệ nói rất hay, triều đình cần bọn họ, không phải vì bọn họ thật sự lợi hại mà là do nhân tài đời sau này quá ít. Trận tranh đấu này xảy ra xem như là một liều thuốc mạnh, có thể sẽ khiến sĩ tộc tỉnh lại một lần nữa, nàng nói thử xem, sĩ tộc là thua hay là thắng đây.
.Đôi mày của Võ Mị Nương khẽ nhíu lại, nàng nói:
.- Nhưng mà bốn người bọn họ chỉ có thể đại diện cho một phần nhỏ sĩ tộc mà thôi, nô tì cho rằng làm như vậy vẫn sẽ thương hại đến rất nhiều sĩ tộc, bởi vậy hơn phân nửa sĩ tộc đều sẽ không tán thành, trận phân tranh này chỉ sợ là còn sẽ tiếp tục kéo dài đi xuống.
.- Đây chính là chỗ tinh diệu của nó đấy.
.Lý Trị nói:
.- Triều đình tuy rằng luôn luôn tại tôn sùng việc kẻ hiền được trọng dụng, nhưng kỳ thật đều không phải là như thế, khi chọn lựa quan viên, con cháu nhà quyền quý đều chiếm được ưu thế rất lớn. Nếu thật sự trọng dụng người tài vậy những con cháu nhà quyền quý kia nhất định sẽ phản đối. Nhưng nếu những thế gia vọng tộc cao môn tử đệ chủ động tôn sùng làn sóng còn hiền, như vậy triều đình có thể làm được thuận lợi rồi. Trong phán phạt ở mấy ngày trước đây của Hàn Nghệ, rất nhiều sĩ tộc vì ích lợi của bản thân mà cản trở lẫn nhau, sĩ tộc Sơn Đông bị hãm hại nhiều nhất, nàng nói thử xem sĩ tộc Sơn Đông sẽ làm như thế nào?
.Đôi mắt của Võ Mị Nương sáng ngời, nàng nói:
.- Vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
.Lý Trị gật gật đầu nói:
.- Không sai! Sĩ tộc Sơn Đông hiện giờ khẳng định đang mang một bụng oán khí, đối tượng bị bọn họ hận nhất cũng không phải hàn môn, mà là đám sĩ tộc không ra tay tương trợ kia, tôn sùng làn sóng còn hiền, như vậy chẳng những có thể giải cứu sĩ tộc Sơn Đông bọn họ mà còn có thể dụ dỗ hết lũ sĩ tộc còn lại tới, mọi người đều rơi vào trong một cái ao, ai sống ai chết, liền dựa vào bản lĩnh của mình. Mà sĩ tộc Sơn Đông lại là kẻ đứng đầu của giới sĩ tộc, một khi bọn họ kiên định ủng hộ việc làn sóng còn hiền, không tiếc bỏ đi ưu đãi mà triều đình dành cho bọn họ, cộng thêm thế lực của hàn môn thì đám sĩ tộc còn lại chỉ sợ cũng không ngăn cản được đâu, trẫm rốt cục có thể buông tay buông chân, đề bạt những nhân tài có lợi cho quốc gia.
.Đang lúc lúc này, Trương Đức Thắng ở ngoài cửa nói:
.- Bệ hạ, Ngự Sử Đại Phu đưa tới một phong tấu chương.
.- Mang vào đây.
.- Vâng.
.Trương Đức Thắng đi đến, đem một phần tấu chương đưa cho Lý Trị.
.Lý Trị mở ra vừa thấy, không khỏi sửng sốt nói:
.- Là hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận