Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1283.1: Năm sau gặp lại

.Thật ra dù cuộc thi cự ly ngắn ban đầu Học viện Chiêu Nghi nam ngoại ô thua, trận tiếp sức lần này cũng sẽ không kém sắc bao nhiêu, vì cuộc tiếp sức là bày ra để chế tạo đối kháng của hai bên học viện, không có trận đấu vòng loại, cũng không có trận loại bỏ gì cả, chỉ là hai bên học viện chọn ra bốn tuyển thủ để tham gia cuộc đấu, chỉ là quy tắc yêu cầu là hai nam hai nữ, hơn nữa quy định là xen kẽ với nhau, một ba là nữ, hai tư là nam, rõ ràng là chế tạo sự đối kháng cho hai học viện.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ nghĩ ra chiêu này, cũng vì muốn phối hợp tính hiếu thắng của Tiêu Vô Y, nếu nói Hàn Nghệ dung túng Tiêu Vô Y, thật ra cũng không sai, bình thường chuyện không dính dáng tới sự hài hòa của nội bộ gia đình, hắn vẫn sẽ đáp ứng Tiêu Vô Y.
.- Chuẩn bị!
.Giọng nói của trọng tài lại càng rõ ràng, vì cả sân khán đài đều một bề tĩnh lặng, ánh mắt tất cả mọi người đều dán vào vạch xuất phát.
.- Choang!
.Cùng lúc hai bé gái bám sát nhau lao ra khỏi vạch xuất phát, cả sân khán đài lập tức bùng nổ một loại âm thanh trợ uy khó mà hình dung được, thật ra cổ nhân cũng rất là đáng thương, không có con đường nào để bộc phát, ở đây đã cung cấp cho họ một nơi rất tốt, không cần kiêng kỵ nội hàm, thân phận gì nữa, có thể hò hét hết mình, ngược lại người đều như vậy, ngươi khóc ngươi cười, đều không có ai chú ý đến.
.- Tốt!
.Lý Trị đột nhiên vung tay hô to một tiếng, không chỉ y, còn có cả Hứa Kính Tông bọn họ cũng xem rất kích động.
.Hóa ra tuyển thủ áo xanh đã vượt lên tuyển thủ áo trắng, có thể thấy bọn họ cũng gia nhập vào cuộc đối kháng giữa nam và nữ.
.Tiêu Vô Y liếc mắt thoáng nhìn, bĩu môi, nhưng vẫn khí định thần nhàn, phảng phất tất cả đều đã nắm trong lòng bàn tay.
.Hàn Nghệ thấy Tiêu Vô Y chỉ lo phân so cao thấp cùng Lý Trị bọn họ, không có hơi sức mà cảm thấy hồi hộp vì cuộc thi, ngược lại trong lòng lại rất nhẹ nhõm.
.Không ít khán giả thấy Lý Trị cũng chú tâm như vậy, càng thêm nhiệt tình dâng cao.
.Nhưng dù sao nữ nhân vẫn chạy chậm hơn, qua được một lúc, hai vị nữ tuyển thủ rốt cục cũng tới khu giảm tốc trao gậy tiếp sức, khán giả đều chưa từng xem cuộc thi tiếp sức, cũng rất hiếu kỳ, vừa thấy cây gậy còn chưa đưa tới, người nhận gậy ấy vậy mà đã bắt đầu chạy chậm, trong lòng rất buồn bực, chơi như thế nào vậy, nhưng người cẩn thận trước tiên ở khu giảm tốc thoa lên chút bột trắng, đại khái cũng đủ để đoán ra điều gì đã xảy ra.
.Hai bên đều thuận lợi nhận gậy, nhưng cũng xem ra được, trong quá trình nhận gậy, biểu hiện của nam ngoại ô rõ ràng tốt hơn so với tây ngoại ô.
.Lý Trị bọn họ vô cùng hồi hộp.
.Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là không muốn lát nữa nhìn thấy khuôn mặt đắc ý dương dương của Tiêu Vô Y.
.Qua một lúc sau, rốt cục cũng đến lần nhận gậy cuối cùng, nam ngoại ô vẫn tụt lại vài bước so với tây ngoại ô, nhưng cũng không đến nỗi tụt lại quá xa, vì mỗi lần trao gậy, tây ngoại ô thì hơi qua loa, nam ngoại ô thì tỉ mỉ hơn, tuy nhiên Lý Trị không nguyện ý thừa nhận, nhưng đích thực sự thật là như vậy. Thứ nam lão sư theo đuổi là độ, những chi tiết thế này, nam nhân sẽ không quá chú ý đến, dù sao bọn họ cũng không có giáo luyện chuyên nghiệp gì. Còn về nữ lão sư, rất chú trọng mỗi chi tiết. Điểm này thể hiện hết sức rõ ràng trong trận đấu.
.- Tốt!
.Tiêu Vô Y yên lặng hồi lâu từ lúc thuận lợi nhận gậy lần cuối cùng xong, không khỏi kích động kêu lên một tiếng.
.Lý Trị nhìn bọn họ đã lùi về phía sau, sao lại kêu tốt, lúc định thần lại, tuyển thủ cuối cùng bên nam ngoại ô đã đuổi kịp không ít, sau đó, trên đường chạy thẳng, tuyển thủ bên nam ngoại ô tăng tốc về phía trước, tuyển thủ này chính là người đã đứng nhất trong cuộc thi cự ly ngắn.
.Lý Trị cũng bắt đầu hồi hộp, tay nắm chặt khẽ run lên.
.Y cũng như vậy, các khán giả càng không cần nói đến, dùng hết sức của toàn thân để reo hò, đây thật là quá kích thích.
.Ngoài mười bước cuối cùng, tuyển thủ bên nam ngoại ô cuối cùng đã hoàn thành cuộc đua, đây là lần đầu tuyển thủ của nam ngoại ô đứng nhất, người ủng hộ học viện nam ngoại ô kích động nhảy lên, Hùng Đệ trực tiếp vùi mặt vào bên cổ Tiểu Dã, khiến Tiểu Dã cũng trở nên mờ mịt, Tiểu Dã người ta từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, vỗ vỗ bờ vai Hùng Đệ, nhỏ giọng an ủi.
.Tiêu Vô Y cũng rất hồi hộp, đôi tay trắng ngần nắm chặt lại, đến khi khoảnh khắc học sinh của mình vượt qua vạch đích nàng mới giơ tay hô to: - Thắng rồi!
.- Thắng rồi!
.- Hú!
.Toàn trường sôi trào!
.Ở bên khu lão sư, không ít nữ lão sư đã lập tức rơi lệ.
.Học sinh của bọn họ đều chạy về hướng vạch đích, vui mừng ôm nhau, lên giọng hò hét.
.Còn về bốn tuyển thủ bên Học viện Chiêu Nghi tây ngoại ô thì cúi người xuống, nước mắt rơi xuống tí tách tí tách, bọn chúng cũng nghĩ nghĩ rằng mình sẽ khóc, nhưng vào thời điểm này cũng không kiềm nén được nước mắt, còn bạn bè của bọn chúng cũng chạy lên an ủi, cảnh này đã khiến tất cả mọi người trong khán đài cảm động, bọn chúng đều là trẻ con, khán giả xung quanh đều vỗ tay, nhưng những tràng vỗ tay này không phải giành tặng cho người thắng lợi, mà là giành tặng cho kẻ đã thua cuộc.
.Lý Trị cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí này, nhìn thấy những tuyển thủ đang khóc, cũng đã giơ tay lên cổ vũ.
.Hứa Kính Tông bọn họ cũng lần lượt vỗ tay.
.Tình cảnh quá là cảm động.
.Mà những lời Hàn Nghệ nói lúc khai mạc lại lần nữa vang lên đầu mọi người, bọn họ cũng không biết tại sao bản thân lại nhớ rõ như vậy.
.- Phu quân!
.Tiêu Vô Y khẽ cắn môi, mắt rưng rưng nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Cẩn thận một chút.
.- Ừ!
.Khoảnh khắc này Tiêu Vô Y rất muốn cùng Dương Phi Tuyết chia sẻ niềm vui sướng thuộc về bọn họ, mà đây là niềm vui sướng mà Hàn Nghệ không thể cho được, vì Hàn Nghệ hoàn toàn không có khái niệm thắng thua, vì ước mơ của hắn là hơn cả thắng thua, hơn cả bản thân của Đại hội vận động.
.- Đợi lát!
.Hàn Nghệ đột nhiên gọi Tiêu Vô Y lại, nói vài câu bên tai nàng.
.Tiêu Vô Y nghe được hai mắt sáng lên, vui vẻ gật gật đầu nói: - Ta biết rồi! Sau đó nàng liền cùng nha hoàn đi về khu nữ lão sư.
.Từ đây, toàn bộ hạng mục của Đại hội vận động chính thức kết thúc, buổi trưa chính là nghi lễ trao giải và bế mạc rồi. Mà khi mọi người đều đi ăn cơm, nghỉ ngơi, nhân viên công tác đến thao trường bắt đầu bố trí. Hàn Nghệ cũng không có nhàn rỗi, đây là lúc mà hắn bận nhất, bởi vì giấy khen hắn thiết kế là phải có hoàng đế, hoàng hậu đích thân đề tên. Lão sư của Học viện Chiêu Nghi về phương diện này không ổn, nhất định phải do Hàn Nghệ xuất mã. Thật ra theo thương lượng ban đầu là, đều do Võ Mị Nương chủ trì, nhưng bây giờ Lý Trị cũng ở đây, ngươi không thể phớt lờ hoàng đế được!
.- Bệ hạ, hoàng hậu, nghi lễ trao giải lát nữa thần đã an bài như vậy, mọi người xem có được không. Liên quan đến giải thưởng của mỗi hạng mục, do hoàng hậu trao giải, còn các giải vận động viên nam nữ giỏi nhất, giải đoàn thể giỏi nhất, lát nữa, do bệ hạ ban phát.
.- Bệ hạ nghĩ sao? Võ Mị Nương hỏi Lý Trị.
.Lý Trị cười ha hả nói: - Học viện Chiêu Nghi này là thuộc về hoàng hậu, tất nhiên do nàng làm chủ, nàng nói như thế nào thì như thế nấy.
.- Vậy cứ theo như lời Hàn Nghệ mà làm!
.Buổi chiều, tuy cuộc đấu đã chính thức kết thúc, nhưng khán giả không hề giảm, dù sao bọn họ chỉ xem qua nghi thức khai mạc, còn chưa xem qua nghi thức bế mạc, hơn nữa nghi lễ trao giải nghe cũng rất hấp dẫn a! Như Hàn Nghệ đã nói, hắn sẽ không bỏ một bữa cơm trưa này, lần này có thể đem lại lợi ích vô cùng hậu hĩnh cho thương nhân của khu vui chơi, bởi vậy hắn đã phái người truyền tin ra, thổi phồng nghi lễ trao giải này lên, mục đích là muốn giữ những khách hàng này lại.
.Dưới sự khổ sở đợi chờ, các vận động viên đã bắt đầu vào thao trường.
.Nhưng vận động viên này mới vừa xuất hiện, lập tức là một mảnh xôn xao. Khác so với lễ khai mạc, tất cả học sinh đều mở rộng áo khoác của mình ra, nhưng khiến người đáng kinh ngạc nhất, che bên trong áo khoác xanh này chính là màu trắng, che bên trong áo khoác màu trắng là màu xanh, ngây ngốc phân không rõ.
.Lý Trị cũng hiếu kỳ nói: - Y phục của bọn chúng sao lại đều thay đổi rồi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Hồi bẩm bệ hạ, trận đấu là trận đấu, chúng vẫn đều là học sinh của Học viện Chiêu Nghi, là con dân của bệ hạ và hoàng hậu, tình hữu nghị này vẫn là đáng quý nhất, vì vậy lão sư của Học viện Chiêu Nghi đã trao đổi áo khoác với nhau, xem như là một kiểu nghi thức hữu nghị trường tồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận