Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 902: Tẩu hỏa nhập ma

.Tạm thời không được bắt nạt?
.Lời này nói ra thật ra cũng quá học vấn rồi, đáng để nghiên cứu sâu.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng đáp lại, sau đó chạy trối chết, hắn sợ đứng đây thêm một giây nữa, sẽ không kìm lòng nổi mà bật cười.
.Dương Tư Nột mặt già đỏ au, chỉ than phụ thân khó làm, lần trước bắt gặp hai người ôm ôn ấp ấp, thiếu chút nữa là hôn, trong lòng ông ta vẫn canh cánh, bởi vì ông ta với chuyện này vẫn còn do dự, cũng không thể để Hàn Nghệ gạo nấu thành cơm, nói cách khác, ông ta không thể lui được nữa rồi.
.Hắn ngựa quen đường cũ đến trước cửa khuê phòng của Dương Phi Tuyết, sửa sang lại dung nhan dáng vẻ của mình một chút, dù sao cũng là đến tán gái, hiện giờ diện mạo không đủ để chơi, hắn vẫn phải chú ý một chút, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
.- Ai đấy?
.Bên trong vang lên giọng nói nhẹ nhàng êm tai của Dương Phi Tuyết.
.Hàn Nghệ không lên tiếng, tiếp tục gõ cửa.
.- Ai vậy?
.Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn, một lát sau, cửa được mở ra, một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng đứng bên trong, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, hai mắt trong suốt, nàng mặc một chiếc váy màu xanh đậm, dáng người càng thêm quyến rũ, quả là thiếu nữ mười tám thay đổi lớn, thiếu nữ khờ khạo ngây ngô trước kia đã trổ mà thành yểu điệu thục nữ, chỉ tiếc đôi mày lá liễu kia nhíu lại, không hề có ý cười không gì sánh kịp.
.Nhưng Hàn Nghệ tin rằng, nàng chắc chắn sẽ nở nụ cười.
.- Hàn Nghệ?
.Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi kinh ngạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở to như chữ o, đáng yêu vô cùng.
.Hàn Nghệ vẫy tay cười nói: - Dương đại mỹ nữ!
.Đôi môi đỏ tươi của Dương Phi Tuyết khép lai, nói: - Chàng... sao chàng lại tới đây?
.Hàn Nghệ vốn tưởng rằng khi Dương Phi Tuyết nhìn thấy hắn sẽ như chim yến về rừng, hai tay của hắn cũng đã giang ra, nhưng không ngờ Dương Phi Tuyết chẳng những không có gì là mừng rỡ, ngược lại còn có vẻ không vui cho lắm, trong lòng hắn đột nhiên có một suy nghĩ, chẳng lẽ trong phòng có người? Ánh mắt hắn liếc qua trong phòng, ngoài miệng lại dò hỏi: - Có phải ta đến không đúng lúc không?
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, vội lắc đầu, nói: - Không không có, chàng tới thăm ta, ta đương nhiên rất vui. Nói đến câu sau, giọng nói của nàng như muỗi kêu, khuôn mặt trái xoan trắng nõn hơi ửng đỏ.
.Nhưng ta không nhìn ra nàng vui cái gì nha. Hàn Nghệ có chút buồn bực.
.Dương Phi Tuyết lại nghiêng người, nói: - Chàng mau vào đi, bên ngoài trời lạnh.
.Nàng hoàn toàn không ý thức được, đây là lần đầu tiên Hàn Nghệ vào khuê phòng của nàng, phải biết rằng khuê phòng ở cổ đại không phải ai cũng vào được, người vào phải chịu trách nhiệm.
.- Ồ.
.Nàng làm như vậy, Hàn Nghệ lập tức cũng trở nên câu nệ, hắn thật thà gật đầu, cứ như vậy mà đi vào khuê phòng của Dương Phi Tuyết, hắn đã tính trước chịu trách nhiệm, bởi vậy hoàn toàn không suy nghĩ những điều này.
.Đi vào bên trong, liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát, nhưng không phải là mùi của nước hoa, mà là mùi trên cơ thể của khuê nữ, nhưng khuê phòng của Dương Phi Tuyết khác với khuê phòng tráng lệ của Tiêu Vô Y ở chỗ, khuê phòng của Dương Phi Tuyết vô cùng trang nhã thanh lịch, phía trước cửa sổ đặt một bàn trang điểm nho nhỏ, bên trên là gương đồng và một vài đồ trang điểm. Dương Phi Tuyết trời sinh tính hiếu động, không thích trang điểm cho lắm, nhưng nàng vốn dĩ đã xinh đẹp, đồ trang điểm thời này chỉ che lấp đi vẻ đẹp của nàng.
.Bên cạnh bàn trang điểm là chiếc bàn thấp, phía dưới chiếc bàn thấp là tấm thảm da báo thật dày, trên chiếc bàn thấp đặt văn phong tứ bảo, mực nước chưa khô, bút cũng đang gác, trang giấy trắng dày đặc chữ đen, hiển nhiên vừa rồi Dương Phi Tuyết đang viết gì đó.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ hiện tại không có lòng dạ nào đi đánh giá phòng ngủ của Dương Phi Tuyết, hắn để ý hơn là hình như Dương Phi Tuyết có tâm sựu, nhìn có vẻ nàng đang mất hồn mất vía. Hắn cẩn thận hỏi: - Phi Tuyết, nàng giận ta lâu rồi không đến thăm sao?
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, hiếu kỳ hỏi: - Sao chàng lại hỏi như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Ta thấy hình như nàng không vui khi thấy ta.
.- Thật sao?
.Hai gò má của Dương Phi Tuyết ửng đỏ, môi giật giật, nói: - Chàng tới thăm ta, ta rất vui, nhưng...
.Hàn Nghệ hỏi vội: - Nhưng cái gì?
.Dương Phi Tuyết hơi cúi đầu, nói: - Nhưng mấy hôm nữa chàng hẵng đến thì tốt hơn.
.Chẳng lẽ dì cả (kinh nguyệt) nàng đến? Nhưng ta cũng đâu định làm gì, cho dù ta muốn, cha nàng vừa rồi còn nhắc nhở ta. Hàn Nghệ hoang mang nói: - Nàng có ý gì?
.Dương Phi Tuyết lại ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hàn Nghệ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng đột nhiên phù một tiếng, che miệng cười khanh khách.
.Thế nào vậy?
.Hàn Nghệ bối rối, đối với hắn, trái tim thiếu nữ là khó hiểu nhất, bởi vì trước kia hắn chưa từng tiếp xúc, làm rung động phụ nữ hắn hiểu rõ vô cùng, chỉ cần một ánh mắt đã đủ rồi, không cần nói quá nhiều.
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn mình, ngượng ngùng nói: - Ta sẽ nói, nhưng không cho phép chàng cười ta.
.Hàn Nghệ thật thà gật đầu, hắn hiện tại chỉ muốn biết nguyên nhân.
.Dương Phi Tuyết chưa nói ngược lại lại bật cười, nàng mấp máy môi, hạ giọng nói: - Thật ra... thật ra ta vẫn luôn muốn chàng tới thăm ta, có mấy lần không nhịn được muốn đi tìm chàng, nhưng không biết tại sao ta càng ngày càng nhớ chàng, ta hạ bút lại như được thần trợ, viết chuyện của mình lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Mới đầu ta cũng không rõ tại sao lại như vậy, cho đến mấy hôm trước mới hiểu ra, hóa ra trong câu chuyện ta cũng đã viết ra nỗi nhớ của nữ chính với nam chính, nếu ta không nhớ chàng, sẽ không có cảm giác này, ta không biết hạ bút như thế nào, bởi vậy ta càng để mình thêm nhớ chàng, định viết xong chương cuối này mới đi tìm chàng, nhưng không ngờ chàng lại đến đây.
.Khi nói chuyện, biểu cảm trên khuôn mặt nàng không phù hợp với tuổi của mình.
.Hàn Nghệ nghe xong, thở dài một hơi, nói: - Nàng làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng...
.Đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Dương Phi Tuyết chớp chớp, nàng giảo hoạt nói: - Tưởng gì?
.- Không có gì.
.Hàn Nghệ hơi lúng túng nói.
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng cười, hiển nhiên biết ý của Hàn Nghệ, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng không vạch trần.
.Hàn Nghệ nhìn nàng một cái đầy trách cứ, vươn tay ra, kéo cánh tay nhỏ bé mềm mại như không xương của nàng lại, ngồi xuống trước bàn, nói: - Ta nói này, nàng cũng thật là, câu chuyện mà thôi, làm gì mà coi như thật vậy.
.Dương Phi Tuyết không đáp mà hỏi ngược lại: - Nếu không viết nghiêm túc, vậy thì còn viết làm chi, hơn nữa, nếu khong thích, thì muốn viết cũng không được. Nhưng nếu chàng thích, ta không muốn viết nghiêm túc cũng không thể. Khi chàng viết "Bạch sắc sinh tử luyến" cũng viết nghiêm túc, vì vậy mới có nhiều người đọc xong rồi khóc như vậy.
.Ta chỉ tùy tiện viết, khiến người khác rơi lệ, không phải là hạ bút thành văn sao? Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không nói ra, thở dài: - Ta không có ý này, ta chỉ nói là, nàng là một thiếu nữ khờ khạo ngây ngô, không cần phải viết như hành hạ như vậy.
.- Cái gì gọi là hành hạ?
.- Ặc, là vô cùng rối rắm.
.Hàn Nghệ nói xong cười hì hì: - Thật ra nàng có thể viết một vài tình tiết vui vẻ, ân ân ái ái, ôm ôm hôn hôn, về mặt này nàng có gì không hiểu có thể tới hỏi ta bất cứ lúc nào, đừng lo ta có bận hay không, ta nhất định sẽ giải đáp tỉ mỉ cho nàng, đảm bảo nàng có cảm xúc viết ra. Suy nghĩ như đi tiểu, không không không, suy nghĩ như suối tuôn, hạ bút như có thần giúp.
.Dương Phi Tuyết nghe xong mặt đỏ bừng, thẹn thùng hừ nhẹ: - Trong bụng chàng toàn thứ xấu xa, ta sẽ không bị chàng lừa đâu.
.Cmn! Bị nhìn thấu rồi! Hàn Nghệ mặt không đổi sắc nói: - Chuyện này rất bình thường nha, tiểu thuyết tình yêu không viết những thứ này gì viết gì?
.Vừa nói như vậy, hắn cảm thấy bản thân đột nhiên hóa thành sói già xấu xa, hắn nói tiếp: - Ặc, đương nhiên cũng không thể viết hết được, nếu không đã trở thành Tiểu Hoàng Văn rồi, nhưng dù sao cũng phải đề cập đến tri thức, tình đến chỗ nông, đúng hay không, thật hay không, người ta nhìn cũng không có phản ứng, không không, cảm giác, vừa hay hôm nay ta đến đây, cải lương không bằng bạo lực, nếu không ta dạy nàng trước, chúng ta lo trước khỏi họa nhé?
.Việc này hắn càng nói càng cảm thấy khá đáng tin, cái này chỉ là giao lưu văn học, vô cùng minh bạch rõ ràng.
.Dương Phi Tuyết nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chuyện này ta có thể hỏi Vô Y tỷ.
.- À?
.Trong lòng Hàn Nghệ chùng xuống, nói: - Nàng rất thân với nàng ấy sao?
.Dương Phi Tuyết gật đầu nói: - Vô Y tỷ mấy ngày trước còn đến tìm ta, lúc ấy tỷ ấy dặn ta rằng, nếu chàng có ý đồ ức hiếp ta, ta sẽ lập tức nói cho tỷ ấy biết.
.Nữ ma đầu này có ý gì vậy! Ta có ý đồ cũng không được à? Khóe miệng Hàn Nghệ co quắp.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, nói: - Nhưng ta sẽ không nói cho Vô Y tỷ đâu.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nói: - Nàng... ! Dương Phi Tuyết giành nói trước: - Bởi vì chàng sẽ không bắt nạt ta, ra sẽ không chịu thiệt.
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, - Nàng... thật thông minh. Ta... ta đương nhiên sẽ không ức hiếp nàng, thương nàng còn không kịp nữa là. Hắn lại nghĩ thầm, xem ra ta phải phát minh bộ từ điển Tân Hoa rồi, định nghĩa lại từ "ức hiếp".
.Dương Phi Tuyết lướt nhìn Hàn Nghệ một cái, có phần đắc ý, chợt nhớ tới điều gì đó, nghiêm mặt nói: - Nhưng Hàn Nghệ, ta hiện giờ đã biết tại sao lúc trước chàng viết Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh chết.
.- Vì sao? Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi.
.Dương Phi Tuyết giật mình nói: - Chẳng lẽ bản thân chàng không biết sao?
.- Ặc, đương nhiên là ta có suy nghĩ của mình, ta hỏi là suy nghĩ của nàng. Hàn Nghệ khó khăn mà nói.
.Dương Phi Tuyết nói say mê: - Trước kia khi ta đọc "Bạch sắc sinh tử luyến", cũng không rõ lắm, cho đến khi ta bắt đầu viết truyện, ta mới dần dần cảm nhận được. Trước kia chàng nói tình yêu là ngọt ngào, nhưng ta cho rằng tình yêu không chỉ là ngọt ngào, mà còn có đau khổ, nhớ nhung, vui vẻ, thương tâm, hơn nữa, tình yêu chính là tình yêu, chỉ có yêu và không yêu, không liên quan đến rời xa, chỉ cần yêu nhau, gặp lại và chia xa đều là hạnh phúc, bởi vì tình yêu không bao giờ thay đổi, không liên quan gì đến hôn nhân, có đôi khi rung động chỉ trong nháy mắt, còn hơn cả động phòng hoa chúc.
.Hàn Nghệ nghe xong thì hơi sững sờ, cô gái nhỏ này khi nào đã biến thành triết học gia rồi.
.Dương Phi Tuyết nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, lại có chút kích động, nàng ngẩng đầu lên, dừng trước mặt Hàn Nghệ, nhẹ nhàng gọi: - Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ theo bản năng "Ừ" một tiếng.
.Dương Phi Tuyết ngập ngừng hai tiếng, mới nói tiếp: - Kỳ thật có thể gặp được chàng chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời ta, ta cảm thấy rất đủ rồi, cho dù tương lai chúng ta không thể bên nhau, ta cũng không oán giận không hối hận.
.Nàng viết, đưa chính mình và Hàn Nghệ vào trong câu chuyện của mình, nàng cũng biết giữa mình và Hàn Nghệ còn nhiều khó khăn, trước kia nàng luôn cho rằng, không phải Hàn Nghệ nàng sẽ không lấy, nhưng hiện giờ tâm tình thay đổi, nàng cảm thấy yêu là đáng giá, không cần theo đuổi kết quả hoàn mỹ.
.Không ổn! Cô gái nhỏ này viết sách đến tẩu hỏa nhập ma rồi.
.Trong lòng Hàn Nghệ có một tiếng hét kinh hãi, tay phải giấu quà tặng phía sau theo bản năng
.Dương Phi Tuyết đúng lúc nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: - Chàng đang giấu cái gì vậy?
.Hàn Nghệ kích động nói: - Không không có.
.- Còn nói không có.
.Đôi mắt của Dương Phi Tuyết chuyển động, nói: - Là quà tặng ta sao?
.Không phải chứ! sao đều đoán trúng vậy. Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt nói: - Ta có thể nói không phải sao?
.Dương Phi Tuyết chu miệng.
.Hàn Nghệ đành phải đưa quà ra.
.Dương Phi Tuyết mừng rỡ nhận lấy, vội vàng mở ra, vừa nhìn thấy, lúc này nàng dường như quay trở về thiếu nữ khờ khạo ngây ngô: - A! Là văn phòng tứ bảo, ta đang cần những thứ này.
.Hàn Nghệ hai mắt si ngốc, thì thào lẩm bẩm: - Sao ta lại cảm thấy mình đang tự tay mai táng cho tình yêu của mình vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận