Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1359: Khó càng thêm khó

.Bởi vì Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn chỉ là tạm thời ngưng chiến, nói cách khác, có thể sẽ khai chiến bất cứ lúc nào, cho dù chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, bởi vậy khi hai bên gật đầu, Hàn Nghệ liền dẫn ba trăm Cấm vệ quân lên đường, ba trăm Cấm vệ quân kia đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ đều là thân binh của Trình Giảo Kim, chỉ là hiện giờ Trình Giảo Kim đã về vườn rồi, những binh lính này đương nhiên cũng không thuộc về ông ta, để bảo vệ sự an nguy của Hàn Nghệ, Lý Trị liền trực tiếp giao cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ suốt dọc đường quất roi ngựa tốc chiến, một nắng hai sương, cũng không có quá nhiều thời gian ngắm cảnh ven đường, đây chính là việc hắn thích nhất đấy. Ra khỏi Lũng Hữu, vào cảnh nội Thổ Dục Hồn, lại trải qua mấy ngày bôn ba, đến được cửa thành Đại Mạc của cảnh nội Thổ Dục Hồn, kỳ thật chỉ là một tòa thành bằng đất, chuyên dùng để giao dịch, nếu đánh giặc, trên cơ bản không có tác dụng quá lớn.
.Đợi khi Hàn Nghệ đi đến cửa thành, chỉ thấy trên trăm người đứng ở cửa thành, người cầm đầu chính là khả hãn của Thổ Dục Hồn, Hà Nguyên quận vương Nặc Hạt Bát.
.Bên kia là Lộc Đông Tán phụ trách ra mặt đàm thoại, Nặc Hạt Bát tất nhiên cũng phải đích ra mặt, dù sao việc này cũng liên quan đến an nguy nước nhà, chỉ có điều ông ta tới đây nghênh đón Hàn Nghệ trước, sau đó cùng Hàn Nghệ đàm phán. Đương nhiên, chủ yếu nhất là thăm dò ngụ ý của vương triều Đường, bởi vì ông ta cần sự trợ giúp của vương triều Đường hơn so với Thổ Phiên, nếu vương triều Đường chọn trợ giúp Thổ Phiên, vậy thì Thổ Dục Hồn xác định tiêu đời rồi, mà căn cứ theo tin tức sứ thần truyền đến, vương triều Đường không có biểu hiện đứng về phía họ, điều này cũng làm cho Nặc Hạt Bát vô cùng lo lắng.
.Kỳ thật Hàn Nghệ cũng bắt buộc phải nói chuyện với Nặc Hạt Bát, bởi vì nói chuyện với Nặc Hạt Bát, hắn sẽ giữ thế chủ dộng, mà nói chuyện với Lộc Đông Tán, vậy phỏng chừng hai bên đều không có một câu nói thật, nói chuyện kiểu này không có ý nghĩa quá lớn, hơn nữa, Hàn Nghệ vẫn chưa có bất kỳ đối sách nào, hắn chỉ có dự tính ngầm, còn phải vừa đàm phán vừa nghĩ cách.
.- Hà Nguyên quận vương, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ!
.Hàn Nghệ xoay người xuống ngựa, hướng tới Nặc Hạt Bát chắp tay, nhưng cũng không có biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
.Nặc Hạt Bát vội chắp tay thi lễ, nói: - Làm phiền Hàn Thị lang lặn lội đường xa tới đây, tại hạ thật sự là áy náy không ngừng.
.- Không dám, không dám. Hàn Nghệ cũng chỉ gật đầulấy lệ, quả thật hắn có chút bất mãn đối với Nặc Hạt Bát, lúc trước vất vả lắm mới giúp các ngươi điều đình, kết quả lại biến thành như vậy, Nặc Hạt Bát nhất định là khó chối bỏ sai lầm này được.
.Nặc Hạt Bát cũng nhìn ra thần sắc không hài lòng của Hàn Nghệ, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không nói thêm gì, ông ta lại giới thiệu những người phía sau mình với Hàn Nghệ, bao gồm con trai cả Hãn Lập, cùng một vài đại thần.
.Đương nhiên, bố trí thế này chỉ là vì để Hàn Nghệ cảm nhận được thành ý của ông ta, đợi sau khi vào thành, Nặc Hạt Bát liền đơn độc mời Hàn Nghệ đến căn phòng tạm thời của mình, việc này vẫn phải hai người họ bàn, bởi vì cho dù Đại Đường muốn giúp ông ta, cũng sẽ không dễ dàng biểu lộ ra, làm sao có thể nói với nhiều người thế được.
.- Hàn Thị lang, ngài chớ để cho lão hồ ly Lộc Đông Tán kia lừa, đây hết thảy đều là âm mưu của Lộc Đông Tán kia a!
.Vừa vào trong phòng, Nặc Hạt Bát liền khẩn cấp nói.
.Hàn Nghệ nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: - Lời này là sao?
.Nặc Hạt Bát nói: - Hàn Thị lang, ngài có điều không biết, từ sau khi ta ký hiệp định lần trước, Thổ Phiên vẫn giật dây người Khương Bạch Lan quấy rầy dân chăn nuôi của chúng ta ở xung quanh Xích Thủy, A Bố La nhân nhượng trăm đường, nhưng không ngờ, người của bộ lạc Bạch Lan lại đi tập kích thê nhi của A Bố La, không phải người Trung Nguyên các ngài thường nói, họa không đụng đến thê nhi sao, A Bố La cũng thực là không nhịn được nữa, cho nên mới xuất binh phản công.
.- Ta thấy không phải chứ! Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Theo tình hình ta biết, dường như các ông cũng luôn cố ý thu phục núi Bạch Lan.
.Nặc Hạt Bát sửng sốt, thấp thỏm liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Đây là bởi vì núi Bạch Lan, cùng với toàn bộ địa khu Hà Nguyên vô cùng quan trọng với chúng ta, là tấm chắn vô cùng quan trọng của chúng ta đối với Thổ Phiên, cũng là nơi sinh ra người Thổ Dục Hồn chúng ta, là Thổ Phiên cướp mất từ tay chúng ta, chính vì vậy, bọn họ dễ dàng có thể tiến công đến nội địa của Thổ Dục Hồn ta.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Cái này chúng ta cũng hiểu, bởi vậy thời điểm ký hiệp định lần trước, bộ lạc Bạch Lan được xác định trong khu vực chiến tranh, A Bố La đau khổ vì mất thê nhi, ta cũng có thể hiểu, nhưng y tấn công bộ lạc Bạch Lan là được rồi, nhưng y lại đánh vào cảnh nội Thổ Phiên, bất kể nói thế nào, vậy cũng trái với hiệp định lúc trước của ta.
.- Hàn Thị lang nói đúng.
.Nặc Hạt Bát ngượng ngùng gật đầu, nói: - Nhưng A Bố La cũng là bị thù hận làm lu mờ đầu óc, ta nghĩ đây là chuyện có nguồn căn của nó. Hơn nữa, theo những chứng cứ ta tra được, đây vô cùng có khả năng là cạm bẫy do Thổ Phiên thiết lập. Đầu tiên, con đường mà thê nhi của A Bố La đi là một con đường vô cùng an toàn, người của bộ lạc Bạch Lan bình thường sẽ không qua đó, hơn nữa lúc đó có đủ người bảo vệ họ, có thể thấy được người của bộ lạc Bạch Lan đã biết trước đó là thê nhi của A Bố La, chứ không thể nói khi tuần tra gặp được, tiếp theo, lúc A Bố La đánh qua, bộ lạc Bạch Lan rất nhanh liền tan tác, nói cách khác, A Bố La cũng không thể nào nhanh như vậy đã đánh tới cảnh nội Thổ Phiên.
.Hàn Nghệ nói: - Những lời này các sứ thần đã nói qua, nhưng là các ông không lấy ra được chứng cứ, nếu có chứng cứ, kỳ thực cũng không có tác dụng gì, bởi vì hiệp định lúc trước cũng không quy định nội dung này. Hơn nữa, ông thân là khả hãn của Thổ Dục Hồn, nên suy nghĩ vì đại cục, ngăn cản A Bố La kịp thời, có thể thấy ông cũng hy vọng A Bố La có thể đánh hạ được bộ lạc Bạch Lan, thậm chí là tấn công Thổ Phiên.
.- Hàn Thị lang, thật là oan uổng a! Nặc Hạt Bát lập tức nói.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi nghi hoặc nhìn ông ta một cái.
.Nặc Hạt Bát lại lộ vẻ mặt khó xử.
.Hàn Nghệ nói: - Quận vương, ta hy vọng ông hiểu, ta chạy đến đây, là để giúp ông, chứ không phải hại ông, nếu ngay cả chân tướng việc này mà ta cũng không biết, ta muốn giúp ông cũng không có cách nào.
.- Phải, cái này đương nhiên ta hiểu! Nặc Hạt Bát gật đầu, lại trầm mặc nửa ngày, đột nhiên thở dài, sau đó mới đem nguyên do trong chuyện này nói cho Hàn Nghệ biết.
.Kỳ thực nguyên do trong đó, vừa nãy Hàn Nghệ đã đoán được rồi, Thổ Dục Hồn này là từng bộ lạc tạo thành, hơn nữa Nặc Hạt Bát là người do Đại Đường bồi dưỡng nên, vốn ứng viên ban đầu không phải ông ta, hơn nữa mọi việc ông ta đều dựa vào Đại Đường, vì vậy rất nhiều bộ lạc cũng không thích ông ta, chỉ có điều cũng không có cách nào, mọi người không thực sự tụ tập cùng một chỗ, hơn nữa chính là, lúc trước ký hiệp định, vùng Xích Thủy được xác định là vùng chiến tranh, điều này làm cho trên dưới bộ lạc Xích Hải đều cảm thấy bất mãn, dựa vào cái gì mà xác định chỗ này của ta là khu vực chiến tranh.
.Bởi vậy, Nặc Hạt Bát hứa với A Bố La, toàn lực ủng hộ A Bố La, nếu y chiếm lĩnh bộ lạc Bạch Lan, thì cho y toàn bộ địa bàn của bộ lạc Bạch Lan, A Bố La lúc này mới đồng ý.
.Nhưng lần này thì hay rồi, vợ con đều bị giết, đương nhiên A Bố La cũng trách Nặc Hạt Bát, nếu không có cái hiệp định chó má kia, gia đình họ cũng không ra nông nỗi này. Càng quan trọng hơn là, thời điểm A Bố La chiến thắng liên tiếp, Nặc Hạt Bát cho rằng đây là âm mưu của Lộc Đông Tán, không phát binh trợ giúp A Bố La, hơn nữa còn bảo dừng, việc này càng làm cho A Bố La cảm thấy bất mãn.
.Không phải Nặc Hạt Bát không muốn ngăn cản, mà là ông ta không cản được.
.Sau khi Hàn Nghệ biết được, đau đầu không ngớt, thầm nghĩ, xem ra lần này điều đình còn khó hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.
.Bởi vì nội bộ Thổ Dục Hồn là năm bè bảy mảng, vậy làm sao đi điều đình với Thổ Phiên.
.Nặc Hạt Bát thấy Hàn Nghệ lộ vẻ u sầu, thật cẩn thận hỏi: - Hàn Thị lang, chẳng lẽ bệ hạ đã quyết định giúp Thổ Phiên ư?
.Đưa ra câu hỏi này, Nặc Hạt Bát đổ mồ hôi đầy đầu, đây cũng là điều ông ta quan tâm nhất, ông ta có thể có ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ sự ủng hộ to lớn của Lý Thế Dân năm đó, mà hiện giờ lại đổi thành Lý Trị, quốc sách lúc đầu của Lý Trị là nghỉ ngơi lấy lại sức, không muốn gây chiến, cũng không quyết đoán, khí phách như Lý Thế Dân, không nghe lời, ta liền chỉnh ngươi, bởi vậy ông ta vẫn luôn rất thấp thỏm, một khi mất đi sự ủng hộ của Đại Đường, ông ta sẽ trở nên trong ngoài đều khốn đốn.
.Hàn Nghệ liếc nhìn ông ta một cái, cũng biết ông ta vô cùng không dễ dàng, nói: - Nếu là như vậy, thì bệ hạ còn phái ta tới làm gì.
.Nặc Hạt Bát nghe vậy kích động không thôi, nói: - Nói vậy là, bệ hạ sẽ giúp ta?
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Bệ hạ cho rằng đây chỉ là một hiểu lầm, tuy là A Bố La vượt biên giới, nhưng vẫn chưa tạo thành thương tổn quá lớn đối với Thổ Phiên, có thể thấy được y cũng không phải là cố tình muốn vượt ranh giới, hơn nữa chuyện này có nguồn căn của nó, bởi vậy lần này ta đến, chủ yếu vẫn là để điều đình.
.Nặc Hạt Bát nghe thấy vậy có chút thất vọng, kỳ thực ông ta đâu có muốn giảng hòa với Thổ Phiên, Thổ Phiên gặm nhấm lãnh thổ Thổ Dục Hồn nhiều như vậy, ông ta hy vọng Đại Đường có thể xuất binh, cùng Thổ Dục Hồn đối phó Thổ Phiên, nói: - Đây rõ ràng là Thổ Phiên một tay dựng nên, ta thấy muốn điều đình là chuyện vô cùng khó khăn.
.Hàn Nghệ nói: - Hà Nguyên quận vương, nếu căn cứ theo hiệp định lúc trước, Đại Đường chúng ta hẳn là nên trợ giúp Thổ Phiên, ta hy vọng ông có thể hiểu được điểm này. Bởi vậy, ta hy vọng ông có thể giúp ta hết mình, cũng là tự giúp mình, nói rõ ràng sự việc với Thổ Phiên, tranh thủ hòa bình giải quyết việc này.
.Nặc Hạt Bát vừa nghe, cũng hiểu được ý tứ của vương triều Đường, đối với ông ta mà nói, kết quả tốt nhất chính là vương triều Đường giúp ông ta, điều này hiển nhiên là không thể, kết quả xấu nhất, chính là vương triều Đường trợ giúp Thổ Phiên, giả định trước rõ ràng là hết hy vọng, nhưng giả định sau thì ông ta càng không muốn nhìn thấy, nếu có thể có một kết quả ở giữa, cũng coi như là miễn cưỡng một chút, nhưng ông ta không phải hoàng đế Đại Đường, cái gì cũng có thể làm chủ, vì thế nói: - Nếu Thổ Phiên nguyện ý, ta cũng đáp ứng. Chỉ có điều!
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ có điều ông sợ sẽ khiến cho đám người A Bố La bất mãn?
.Nặc Hạt Bát rất khó xử nói: - Dù sao cũng là mối thù không đội trời chung, thân là khả hãn của bọn họ, lý nên phải làm chủ cho bọn họ.
.Vấn đề là ngươi có năng lực này ư! Hàn Nghệ trầm ngâm nửa ngày, nói: - Xem ra chúng ta phải nói chuyện với A Bố La một chút trước, nếu bản thân chúng ta không thể thống nhất chiến tuyến, vậy thì làm sao đi nói chuyện với Lộc Đông Tán được.
.Nặc Hạt Bát thất vọng gật đầu, nhưng ông ta cũng không còn lựa chọn, hơn nữa lời này của Hàn Nghệ ít nhất cũng để lộ ra Đại Đường vẫn còn nghiêng về bọn họ, việc này đối với ông ta mà nói, là một tin vô cùng quan trọng.
.Sở dĩ Hàn Nghệ tiết lộ dự tính cho Nặc Hạt Bát biết, chính là nói với ông ta rất rõ ràng, Đại Đường chúng ta không hy vọng các ngươi khai chiến toàn diện, ai muốn đánh nhau, người đó phải trả giá vì việc này, trước hết cứ giải quyết Nặc Hạt Bát, mới đi đánh cờ với lão hồ ly Lộc Đông Tán kia, đừng để đến lúc gặp mặt lại ầm ĩ long trời lở đất, kết quả là náo đến không thể vãn hồi.
.Hai người thương lượng một đêm, hôm sau liền xuất phát, tiến đến bộ lạc Xích Hải, kỳ thực địa điểm đàm phán cũng chính là an bài ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận