Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 440.2: Hỏi thế gian tình là gì?

.Cảnh lúc trước Hàn Nghệ không chứng kiến. Lúc Tinh Tinh tự tử, bên trong Phượng Phi Lâu khóc đến là rối tinh rối mù, đều không kềm chế được, suýt nữa không thể khống chế được tình hình, cũng không chịu đi, la hét bảo Hàn Nghệ cho một lời lẽ công bằng.
.Ban đầu khi ở cung Vạn Niên, bọn phu nhân cũng là khóc bù lu bù loa, nhưng có Hoàng thượng ở đó, bọn họ cũng không dám làm càn, hơn nữa bọn họ cũng đều là người trưởng thành rồi, cũng không kịch liệt lắm, bọn công tử ca này thì khác, đây là kịch nói đầu tiên bọn họ được xem, không ngờ là lấy kết cục bi tráng như vậy để kết thúc câu chuyện.
.Khó mà tiếp nhận! Thật khó mà tiếp nhận!
.Không đánh Hàn Nghệ một trận, vậy thì thật là khó trút mối hận trong lòng nha.
.Ở thời đại văn minh kiếp sau, một ít diễn gian nhân người xấu đấy, dọc theo đường đều có thể bị người đánh, huống chi hiện tại.
.Nhưng Hàn Nghệ chủ động yêu cầu, bọn họ không khỏi lại ngây ngẩn cả người.
.Lệnh Hồ Tu Nhân hỏi:
.- Vì sao phải đánh ngươi?
.Hàn Nghệ nước mắt rưng rưng khóe mắt, nhìn bọn họ nói:
.- Ta tự tay đem Tinh Tinh và Hùng Phi giết chết, ngay cả ta đều hận không thể giết chính mình, các ngươi chẳng lẽ không muốn đánh ta sao?
.- Muốn.
.Một đám công tử cùng gật đầu.
.Oa con mẹ nó! May là lão Trịnh nhắc nhở ta một câu, không khéo ta chết dưới tay bọn họ thiệt. Trong lòng Hàn Nghệ cả kinh, nhưng mặt không đổi sắc, nói:
.- Vậy vì sao các ngươi không đánh ta, đánh a, đánh ta a! Hung hăng đánh ta một trận.
.- Được!
.Một công tử ca liền vén tay áo xông lên, cũng mặt đầy nước mắt, giống như cha mẹ chết rồi vậy, trong ánh mắt tràn đầy oán hận đối với Hàn Nghệ, tuyệt đối là fan hâm hộ trung thành nhất.
.Thế này mà ngươi vẫn còn đánh, ngươi xong, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi nhất định đừng để cho ta nhìn thấy ngươi ở trại huấn luyện hoàng gia. Hàn Nghệ sợ tới mức thiếu chút nữa là lộ tẩy.
.May mắn Lệnh Hồ Tu Nhân ngăn người này lại, hướng Hàn Nghệ nói:
.- Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không sửa kết cục, đừng lấy gia tộc chúng ta làm lấy cớ, ngươi thu nhiều lễ như vậy, gia tộc bọn ta cũng không nói tiếng nào, chúng ta không tin ngươi đổi lại kết cục, sẽ bị làm sao?
.Liên can công tử ca đều chất vấn Hàn Nghệ.
.Mẹ kiếp! Người tặng lễ không phải cũng là các ngươi, các ngươi còn không biết xấu hổ lấy ra nói nữa? Hàn Nghệ bị mọi người bao quanh, mồ hôi đổ đầy đầu, nếu một câu vô ý, có thể rất gay go. Đột nhiên vẻ mặt bi phẫn nói:
.- Các ngươi tưởng ta không muốn sao, Hùng Phi và Tinh Tinh cũng như đứa nhỏ tự tay ta nuôi lớn, các ngươi tưởng ta muốn đích thân mai táng họ sao, ta đau đớn hơn bất cứ ai a.
.Mấy ngày này ta vì cái kết cục này sầu đến tóc cũng bạc, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, ta thật sự thật sự rất muốn thay đổi kết cục, cho bọn họ một kết cục viên mãn. Nhưng tình yêu giữa bọn họ thật sự là quá vĩ đại rồi, làm sao có thể để tình yêu vĩ đại của họ trường tồn đây? Chỉ có chết a, chỉ có chết mới có thể để cho tình yêu của họ được vĩnh hằng, cũng chỉ có chết mới có thể để cho tình yêu của họ siêu việt sinh tử, cũng duy có tính mạng của bọn họ, mới có thể có tư cách tế điện cho tình yêu của họ. Không có sống và chết, nói gì đến tình yêu sinh tử. Bởi vì cái gọi là, hỏi thế gian tình là gì, mà người ta hứa hẹn sinh tử.
.Nói xong, hắn một tay che mặt, khóc thút thít.
.Một đám công tử ca cảm tính. Thấy hắn đau xót như vậy, liền nghĩ tới Tinh Tinh và Hùng Phi, không khỏi đều che mặt mà khóc.
.- Hỏi thế gian tình là gì, mà người ta hưa hẹn sinh tử!
.Nghe được một người nhỏ giọng thì thầm.
.- Tình yêu siêu việt cả sống chết. Nói thật hay, ô ô ô.
.- Đúng vậy, thế gian này đã không xứng với tình yêu của bọn họ rồi.
.- Hàn tiểu ca, là chúng ta hiểu lầm ngươi rồi.
.- Hàn tiểu ca, ngươi mau đứng lên đi.
.Bọn công tử ca thấy Hàn Nghệ khóc đến thê thảm như vậy, chỉ cảm thấy kết cục này, hắn mới là người bị hại lớn nhất, hắn mới là người đau thương nhất, làm sao còn không biết xấu hổ trách cứ hắn, khẩn trương tiến lên nâng hắn dậy.
.Quay đi quẩn lại, vẫn là mánh khoé bịp người hữu hiệu!
.Hàn Nghệ đã là khóc không thành tiếng rồi, rất ủy khuất được bọn họ dìu nâng đứng lên.
.Lệnh Hồ Tu Nhân đột nhiên nhảy ra sau, nói:
.- Mùi rượu nồng nha, Hàn tiểu ca. Vừa rồi ngươi đi uống rượu rồi.
.Một đám công tử ca nhìn chằm chằm Hàn Nghệ.
.Shit! Cả mượn rượu giải sầu cũng không hiểu? Vậy được, ta sẽ dạy cho người không có văn hóa như ngươi.
.Hàn Nghệ đột nhiên vung tay lên. Hô to:
.- Bỏ ta đi xa Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu.
.Nói xong, một tay hắn gắt gao nhéo ngực,
.- Làm rối lòng ta Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu Lại chỉ lên trời,
.- Gió tiễn nhạn thu bay muôn dặm Biệt ly say ngất chốn cao lâu Kiến An cốt khí Bồng Lai ý Tài thơ Tiểu Tạ dễ tìm đâu Thi hứng dâng cao khoe tráng chí Hái trăng kia vào tay ta mau Rút đao chém nước, nước trôi mãi Nâng chén tiêu sầu, sầu dâng sầu Kiếp sống buồn tênh lòng phai nhạt Xõa tóc rong thuyền ta phiêu du.
.Hắn đọc một hơi. Như nước chảy mây trôi, hơn nữa hắn lúc này cảm xúc dao động rất kịch liệt, vì vậy có sức cuốn hút rất mạnh.
.Tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
.Trôi qua gần nửa ngày, mới có một người kích động nói:
.- Thơ hay! Thơ hay! Một câu rất hay, Rút đao chém nước, nước trôi mãi, nâng chén tiêu sầu, sầu dâng sầu
..
.Tất cả mọi người phản ứng lại, mọi người đều kích động không thôi, hoặc thấp giọng ngâm niệm, hoặc giương mắt trầm tư, hoặc vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hoặc vung quyền dậm chân.
.Cổ đại thì thích như vậy, một bài thơ hay đủ để khiến người phấn chấn không thôi.
.- Hàn tiểu ca, này —— đây là ngươi sáng tác sao?
.Lại thấy Hàn Nghệ một lời không nói, cúi đầu, đứng ở nơi đó lung lay sắp đổ, một lời không nói, lại hô:
.- Hàn tiểu ca.
.- Hô ——! Hô ——!
.Lại nghe một trận tiếng ngáy.
.Lệnh Hồ Tu Nhân khẽ đẩy Hàn nghệ.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, thất kinh nói:
.- Lệnh Hồ công tử, ngươi đẩy ta làm gì?
.Lệnh Hồ Tu Nhân sửng sốt, nói:
.- Bài thơ vừa rồi ngươi sáng tác đó sao?
.Hàn Nghệ vẻ mặt hoang mang nói:
.- Thơ gì, các ngươi đang nói cái gì?
.Nói xong, hắn lại một tay che đầu, vẻ mặt nhức trứng dái, không, vẻ mặt đau đầu.
.Này không thể nói thêm nhất định do Hàn Nghệ sáng tác đấy.
.Lệnh Hồ Tu Nhân kích động nói:
.- Hàn tiểu ca, ngươi có biết hay không, mới vừa rồi lúc ngươi bi phẫn, làm ra một bài thơ hay tuyệt đỉnh.
.- Không thể nào đâu?
.Hàn Nghệ mạnh hút một ngụm khí lạnh.
.- Ta lừa ngươi làm gì.
.Lệnh Hồ Tu Nhân chỉ vào đám bạn bè hư hỏng kia, nói:
.- Mọi người đều nghe thấy đấy.
.Lại có có người nói:
.- Trước kia cũng thường hay nghe nói Hàn tiểu ca có khi có kinh diễm chi tác, ta đây còn tưởng rằng ngươi nghe trộm từ đâu, không ngờ được Hàn tiểu ca ngươi quả thật là giấu tài không để lộ, bài thơ khi nãy, thật sự làm ta thấy xấu hổ, tương lai nhất định là lưu truyền vạn cổ, khâm phục, khâm phục.
.Lời nói khen thưởng, cuồn cuộn mà đến.
.Ra vẻ tới mức như vậy, chỉ độc nhất có Hàn Nghệ thôi.
.- Nhưng sao ta lại không nhớ gì cả.
.Hàn Nghệ vẻ mặt kinh ngạc.
.- Ta nghĩ chắc là mới vừa rồi Hàn tiểu ca quá mức bi thương, vì vậy quên.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy ngươi đọc cho ta nghe xem.
.- À?
.Lệnh Hồ Tu Nhân thật lòng không phải là người đọc sách, nghe là thích, nhưng cũng không nhớ kỹ.
.Các công tử còn lại thấp giọng đọc, nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không nhớ.
.Thật sự là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, ra vẻ tinh tướng là cần người khác tới nhận thác đấy, thác này các ngươi thật sự là rất không chuyên nghiệp rồi. Hàn Nghệ nhìn trong mắt, gấp trong lòng nha.
.Chợt nghe một cười tiếng vang lên,
.- Bỏ ta đi xa Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận