Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 514: Công phu giữ thể diện

.Uất Trì Tu Tịch nghe mà vẻ mặt tái như muốn ngất, ngoài ra còn có không ít học viên vẻ mặt như muốn cầu xin, bọn họ vừa mang đến y phục dùng cho năm ngày, kết cục đều không được dùng, cũng chẳng phải quá ức hiếp người sao.
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt nghe xong trong lòng có vẻ thán phục, Hàn Nghệ quả là tính toán không chút sơ hở. Nếu ngay từ đầu mà nói thế này chẳng phải phí công rồi sao, bởi vì đa số bọn họ sẽ không đến. Nhưng bây giờ lại khác, các học viên đã ở lại đây tập luyện thì khó mà có thể rời khỏi, hơn nữa bọn họ nhất định sẽ mang đầy đủ y phục đến, kết quả thành mà ra thế này, chúng còn phải ngoan ngoãn mà giặt quần áo.
.Hàn Nghệ không hề quan tâm đến vẻ mặt thống khổ không bằng chết của Uất Trì Tu Tịch, nói tiếp: - Đây là việc thứ ba, là việc liên quan đến điều tiếp sau đây ta sẽ nói, mấy hôm trước chúng ta đã luyện tập xong đứng, bắt đầu từ hôm nay sẽ học đi, gọi là đi nghiêm.
.Đám học viên đều lộ rõ vẻ mặt coi thường, đây không phải làm nhục chúng ta à. Chúng ta không phải con nít, không phải luyện tập việc đứng lại là luyện tập đi, cũng phải luyện tập cái gì độ khó cao một chút chứ.
.Những đại thần kia cũng chả hiểu gì cả, đây là huấn luyện cái quái gì không biết!
.Hàn Nghệ cười nói: - Về phần vì sao ta lại cho tập luyện đi nghiêm, thật ra lý do rất đơn giản, các ngươi tự soi mình vào nước tiểu mà xem, sẽ thấy ngay đáp án. Nhìn vẻ biểu cảm đầy ấu trĩ của các ngươi, ngay cả đi cũng học không được. Muốn bay đi, vẫn là câu cũ rích đó, trước tiên tập tành cho tốt rồi hãy biểu lộ vẻ mặt này, nếu không các ngươi chỉ là một lũ làm trò cười, so với đám người đã bỏ đi chẳng phải không khác gì sao.
.Làm việc không gây tiếng động, cái miệng này quá ư là lợi hại, ở lại đây coi như bỏ qua, nhưng mà người khác đều đi cả rồi, hắn vẫn là nhịn không mà nổi lôi những người kia ra làm bài học mà nói.
.Đám người Lưu Phất nghe được thì nổi trận lôi đình, nhưng khổ nỗi sự thật thắng ở hùng biện, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.
.Tiếp theo các tiểu đội lập tức đi tìm chỗ của mình xếp thành hàng.
.Mới bắt đầu tập luyện ôn tập một chút, thành quả của việc tập luyện mấy ngày trước là xếp hàng.
.Lý Trị và đám đại thần nhìn thấy, thật là như vậy. Hàn Nghệ vẫn chưa nghĩ ra cách gì để trừng phạt bọn họ, những học viên này có chút khổ thế đã chịu không nổi rồi, thật là không thể trách Hàn Nghệ được.
.Ôn tập đã xong, mọi người bắt đầu vào bài tập mới, chính là đi bước đi nghiêm, việc này đối với không ít người trong số họ mà nói là rất khó, bao gồm cả những kẻ có xuất thân.
.- Một!
.- Giáo quan, sao ngươi chưa đếm hai.
.Đùi phải Thôi Hữu Du bị làm sao rồi, đổ cả mồ hôi hột, thật chịu không nổi, hét lên.
.Viên giáo quan kia vẫn chưa đếm xỉa gì đến y, vẫn đang giúp một số người khác chỉnh đốn tư thế.
.Một số học viên thật sự không chịu nổi nữa, chân đã mỏi nhừ cả, chân vừa đặt xuống, tên giáo quan kia liền quát mắng. Hóa ra bọn họ lúc đầu chịu sự huấn luyện, nuốt không biết bao nhiêu là khổ nhục, vì giáo quan họ là Hàn Nghệ. Hàn Nghệ lại gấp rút, không có tính nhẫn nại, mắng quát đến nỗi bọn chúng phải khóc nữa là, đương nhiên giờ đây sẽ đem cái uất hận đó đổ lên đầu các học viên này, dù sao đằng sau vẫn có Hàn Nghệ chống lưng.
.Đây nếu là ngày thường thì các công tử gia này sẽ không ngoan ngoãn mà nhịn thế này. Vấn đề là Hoàng đế cũng ở đây, nếu nhất thời manh động sẽ thu hút sự chú ý của bọn người Lý Trị, không thể mất mặt trước mặt Hoàng thượng được nên chỉ có thể cắn răng mà nhịn.
.Nhưng mà Hàn Nghệ nào cho bọn họ cơ hội đó, phải làm cho họ bẽ mặt, cùng với Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên vừa tuần sát, vừa hét lên: - Làm cái gì, làm cái gì, xem vẻ biểu cảm cắn răng chịu đựng của các ngươi giống như bệnh tình nguy kịch ngay trước mắt vậy. Có cần ta cho các ngươi thêm một gậy không, để mọi người còn đến đồng tình thông cảm với các ngươi. Ta đây chỉ dạy các ngươi đi đứng thôi chứ có phải dạy các ngươi đi tự sát đâu. Tối qua các ngươi đã làm gì mà ai ai cũng yếu ớt như tép riêu thế này. Nếu các ngươi muốn nói với ta rằng tối qua các ngươi phong lưu khoái lạc thế nào thì ta đây rất vui nói với các ngươi rằng các ngươi đã đạt được mục đích rồi đó.
.Sức khỏe kém thì ít đi lại vài chuyến Bình Khang Lý đi, đặc biệt là ngõ trung và ngõ nam. À, ngõ bắc có thể đi nhiều, tuổi trẻ thế này đã thế rồi, làm sao mà làm cảnh sát Hoàng gia chứ. Nếu các ngươi dùng cái biểu cảm thế này để báo đáp ta thay các ngươi tranh thủ khoảng thời gian nghỉ, ta sẽ suy nghĩ có nên hủy bỏ kỳ nghỉ hay không. Nếu là nam nhân, thì nhấc chân cao lên một tí cho ta, nếu không là tự các ngươi cho rằngb mặc quần dài quá, ta sẽ cho các ngươi mặc váy đấy, nhưng vậy sẽ không có ai cười nhạo các ngươi nữa.
.Lời nói nửa thật nửa nhạo này làm cho nhiều tên học viên mặt đỏ bừng lên, là chột dạ đây mà. Bởi vì tối qua thật là có chạy đến Bình Khang Lý, dẫu sao thì huyết khí xung mãn, lại bị cấm túc hết vài ngày, sao mà nhịn được chứ.
.Trưởng Tôn Diên nói khẽ: - Hàn Nghệ, bệ hạ đang ngay bên đó, ngươi nói thế có phải không nên cho lắm không?
.Hàn Nghệ nói: - Ta muốn nói với bọn chúng rằng ngay cả bệ hạ cũng không giúp được chúng đâu.
.Trưởng Tôn Diên không nói gì nữa.
.Cũng từ phía xa bọn người Chử Toại Lương quan sát, nghe Hàn Nghệ nói những lời thô thiển thế, không thể không nhíu mày, Chử Toại Lương hướng về phía Lý Trị, nói: - Bệ hạ, người nghe xem, Hàn Nghệ hắn nói ra cái lời gì thế.
.Lý Trị khẽ cười nói:
.- Cũng chẳng sao cả, ngược lại trẫm rất hiếu kỳ về việc tập luyện của bọn họ. Nói đoạn, y xoay người sang Trình Giảo Kim nói: - Lư quốc công, ngươi dẫn binh kể ra cũng mười năm, có nhìn ra được gì trong đó không.
.Trinh Giảo Kim lắc đầu đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, thần không nhìn ra được gì cả. Ông ta lại xoay qua Trình Xử Lượng đang đứng bên cạnh, nói: - Lượng tử, họ đang tập luyện cái gì thế?
.Trinh Xử Lượng ngượng ngùng nói:
.- Cha, con cũng không rõ ạ.
.Trình Giảo Kim tức giận nói: - Ngươi là tổng đốc sát, sao có thể nói là không rõ chứ.
.Trình Xử Lượng nói: - Việc con là phục tùng giám sát, huấn luyện không nằm trong việc con quản. Trong lòng đang tức giận, cái tên Hàn Nghệ này đúng thật là thâm sâu khó lường, lúc đầu còn vờ vịt không biết gì để ta chỉ đạo hắn, giờ thì một câu cũng không hỏi tới.
.Trinh Giảo Kim liếc mắt nhìn Lý Trị, không lên tiếng.
.Vừa hay Hàn Nghệ bước đến, Lý Trị gọi: - Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ nhanh chóng đến trước mặt, đáp: - Bệ hạ có gì chỉ bảo?
.Chử Toại Lương giành lời nói trước: - Phó đốc sát quả thật uy phong.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Hạ quan chỉ là cáo mượn oai hùm thôi, may được bệ hạ và Hữu Phó Xạ đang ở đây chứ bình thường hạ quan không dám cao giọng thế này đâu ạ.
.Lý Trị ha hả cười: - Hàn Nghệ, trẫm hỏi ngươi, thật ra các ngươi đang luyện gì thế?
.Hàn Nghệ đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đang huấn luyện bọn họ đi đường thôi ạ.
.- Đi đường?
.Lý Trị hỏi một cách ngạc nhiên.
.Hàn Nghệ đáp: - Đúng vậy, một khi đã trở thành cảnh sát Hoàng gia, đứng trước bách tính, cũng có thể nói là thay mặt Hoàng thượng. Vậy nên đi, đứng, ngồi nếu so với kẻ buôn rau ngoài chợ chẳng khác gì thì quá mất mặt Hoàng thượng rồi ạ.
.Trình Xử Lượng đĩnh đạc lên tiếng: - Ta còn nghĩ ngươi đang làm cái quỷ gì, hóa ra đang công phu mặt mũi đây mà.
.Hàn Nghệ vội tiếp lời: - Lư quốc công không nên xem thường công phu giữ thể diện này chứ, việc này quả thật rất là quan trọng. Bởi vì ấn tượng đầu tiên đối với kẻ khác là vẻ bên ngoài, một kẻ có vẻ bề ngoài ấn tượng người khác mới càng muốn đi tìm hiểu con người hắn, tin tưởng hắn. Giống như Thái úy vậy, nho nhã quân tử, lúc giơ tay nhấc chân mọi người vừa nhìn đã biết ngay tuyệt không phải kẻ phàm phu, lời Thái úy nói, mọi người đều tin tưởng. Một người cho dù bụng đầy kinh luân, học vấn rất cao, nhưng y phục không chỉnh tề, tóc tai bù xù, lại bốc cả mùi, như vậy không ai biết hắn là một người đầy tài năng, càng không thể nghe những lời hắn nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha ha cười:
.- Tên tiểu tử nhà ngươi lấy lão phu ra làm trò cười đây mà.
.Trinh Giảo Kim hừ nói: - Lão phu đã xem mấy mươi năm nay, cũng không nhìn ra cái gì là khí phách quân tử cả.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhịn không được, chỉ vào Trình Giảo Kim mắng, nói: - Lão thất phu ngươi là muốn gây sự với ta đây mà.
.Trình Giảo Kim nói: - Hôm nay lão Uất Trì ở đây, sao ta dám nhận là lão thất phu chứ.
.Uất Trì Kính Đức gần đây một lòng lo luyện đan, không thèm tranh luận gì, đã hạ giọng rồi, nhưng cái tên Trình Giảo Kim này lại lôi ông ta ra chịu thay, sao mà nhịn được, liền ra mặt xuất ngôn: - Cái tên khỉ nhà ngươi, trước đây vẫn chưa bị ta đánh cho sợ à, vẫn muốn ta giáo huấn cho à.
.Đương kim Hoàng thượng nhìn sang người nào dám mắng Trình Giảo Kim, thì ra là Uất Trì Kính Đức.
.Trình Giảo Kim hừ nói: - Lão Uất Trì à, ngươi ít khoác lác lại đi, chúng ta trước đây đọ sức thắng thua bất phân, không phục, chúng ta đấu lại nào.
.- Tới! Tới nào! Ta thấy tên khỉ này có da có thịt rồi đấy khụ khụ khụ!
.Uất Trì Kính Đức tức giận đến ho rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội tiến đến đỡ lời: - Kính Đức lão huynh, huynh không biết lão thất phu này là người thế nào à, nhiều năm như vậy huynh vẫn còn chấp nhặt với gã chứ. Hiện tại chỉ là nhàn rỗi quá nên kiếm người đùa với gã thôi, chúng ta đừng để ý cho gã buồn chết.
.Uất Trì Kính Đức ha hả nói:
.- Đúng vậy, lão phu suýt chút là trúng kế gã rồi. Thật ra ông ta đã bảy tám mươi tuổi rồi, sao là đối thủ của Trình Giảo Kim được.
.Trình Giảo Kim nhếch môi tỏ vẻ xem thường.
.Chớ thấy 3 người bọn họ cãi nhau vậy mà nghĩ bừa, thật ra quan hệ giữa họ rất tốt. Vì bọn họ đều là từ Tần Vương phủ đến, giờ cũng không còn lại mấy người. Bọn họ cứ nói đùa với nhau, bọn Chử Toại Lương đều không chen mồm vào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận