Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Bất Hối phượng trượng để râu bạc trắng nheo mắt nhìn hoà thượng này, không khỏi cau mày, nhẹ giọng nói: - Vân Hưu, vi sư gọi con đến, là có một chuyện gấp cần con đi làm! (Nhân vật này trước đã từng xuất hiện, nếu không nhớ rõ xin xem lại chương 633: Lười đến kỳ lạ)

.Vị hoà thượng tên Vân Hưu này lập tức nói: - Sư phụ, đệ tử đầu óc chậm chạp, tay chân chậm chạp, chuyện gì cũng không làm tốt, công việc gấp gáp thế này thì đừng để đệ tử đi, sao sư phụ không tìm Vân Hải sư huynh đi.
.Vô Hối phương trượng nói: - Nếu không phải các đệ tử trong chùa đều đã đến Từ Ân Tự nghe Huyền Trang đại sư tụng kinh, lão nạp cũng sẽ không gọi con đến. Nói đến đây, ông cầm một hộp gỗ đỏ ở bên cạnh lên, mở cái hộp ra, nhìn bên trong chỉ thấy một chiếc áo cà sa tinh xảo, ông nói: - Chiếc áo cà sa này là mấy ngày trước Nguyên gia ở Trường An gửi đến cho lão nạp, hy vọng lão nạp có thể khai quang cà sa cho họ, hôm nay pháp sự đã hoàn tất, con nhanh chóng mang áo cà sa này đến Nguyên Gia Bảo đi.
.Vân Hưu vẻ mặt như đưa đám nói: - Nguyên gia đó không biết tự phái người tới lấy sao?
.Vô Hối phương trượng đưa hộp gỗ về phía trước nói: - Con đừng có dông dài nữa, đi nhanh về nhanh!
.Vân Hưu nghe vậy mà viền mắt cũng đỏ lên, nhìn như oan ức lắm, cắn môi, run rẩy đưa tay ra nhận lấy hộp gỗ, gần như suy sụp nói: - Đệ tử tuân mệnh!
.Gã nói xong, hai mắt ngấn lệ nhìn Vô Hối, hy vọng sư phụ có thể đại phát lòng từ bi, thông cảm cho thành tính lười biếng của gã, kết quả tất nhiên là bị Vô Hối lờ đi, như vậy gã mới rất không nguyện ý cầm hộp gỗ đi ra.
.Gã vừa ra cửa không lâu, một người bước ra từ phòng trong, chính là Nguyên Phỉ, gã ta bước đến trước mặt Vô Hối phương trượng nói: - Đa tạ phương trượng đại sư giúp đỡ.
.Vô Hối phương trượng thở dài nói: - Nguyên công tử, cả đời lão nạp cũng chưa nói dối bao giờ!
.Nguyên Phỉ không đợi ông nói xong bèn nói: - Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, nếu nói một lời nói dối có thể cứu một mạng người, vậy đó chính là việc thiện lớn, phương trượng hà tất vì vậy mà áy náy. Hơn nữa phương trượng cũng có thể yên tâm, nếu Nguyên gia chúng ta muốn hại gã, thì sao còn phải phiền phức như vậy chứ? Ta cũng đã nói qua nguyên nhân rồi, lúc trên chiến trường cha gã từng giúp đỡ một vị trưởng bối của Nguyên gia chúng ta, hôm nay vị trưởng bối ấy đã về đến Trường An, là ông ấy uỷ thác ta đến đây. Nhưng chắc phương trượng hiểu được, Vân Hưu như vậy, nếu không nhẫn tâm một chút, căn bản là không có tác dụng.
.Vô Hối phương trượng đương nhiên tin tưởng lời nói của Nguyên Phỉ, Vân Hưu này chính là một tên đại quỷ lười siêu cấp. Trong một năm gần như có ba trăm ngày là nằm, khắp người không có lấy một ưu điểm, Nguyên gia làm sao có thể để mắt tới gã, ngoài nguyên nhân này ra ông cũng không nghĩ ra bất cứ lí do gì khác bèn nói: - A di đà phật.
.Nguyên Phỉ cười nói: - Xin sư phụ yên tâm, Nguyên gia chúng ta sẽ quyên tặng cho quý tự một trăm quan tiền hương hoả như đã hứa, coi như cảm tạ lòng thiện tâm của phương trượng trước kia đã thu nhận Vân Hưu.
.Đây mới là điều quan trọng, bây giờ Vân Hải Tự rất cần tiền hương hoả.
.- Phương trượng này có phải già đến hồ đồ rồi không, áo cà sa quý giá như thế này lại để ta đưa đi, lại không đợi bọn sư huynh trở về, thật là, xa như vậy, chẳng phải muốn ta mệt chết sao.
.Vân Hưu cầm áo cà sa ra khỏi chùa, trên đường đi miệng lẩm bẩm, gã chính là một tên cực kỳ lười, bảo gã đi đường thật đúng là muốn lấy mạng gã, nhưng vừa xuống đến chân núi, gã chợt quay phải nhìn trái kêu: - Không xong rồi! Quên hỏi phương trượng Nguyên Gia Bảo đó ở đâu rồi? Gã đã N năm không xuống núi rồi, đâu biết Nguyên Gia Bảo ở chỗ nào, nhưng lúc gã chuẩn bị quay về hỏi cho rõ thì sườn núi dốc đứng lại làm cho gã có chút đổ mồ hôi, gã nói: - Ta cũng từng nghe nói, Nguyên gia là một đại gia tộc, có lẽ cũng không ít người biết đến, ta cứ tìm một người hỏi thăm là được.
.Đúng lúc có một đại thúc gánh củi đi qua bên cạnh.
.Vân Hưu vội vàng nói: - A, đại thúc, xin dừng bước.
.- Tiểu hòa thượng, có việc gì thế?
.- Bần tăng xin hỏi đại thúc, thúc có biết Nguyên Gia Bảo ở đâu không?
.- Ngay cả Nguyên Gia Bảo mà ngươi cũng không biết sao?
.Vân Hưu nghe được liền vui vẻ, vội hỏi: - Bần tăng vẫn luôn ở trong chùa, chưa từng xuống núi, vì vậy không biết, vẫn mong đại thúc có thể chỉ cho.
.Người sài phu nọ chỉ về hướng nam nói: - Ngươi đi về hướng này năm dặm, bên trái có một con đường nhỏ, ngươi đi theo con đường nhỏ nửa canh giờ là có thể nhìn thấy Nguyên Gia Bảo rồi.
.- Nửa canh giờ?
.Vân Hưu cả kinh kêu lên.
.Người sài phu gật đầu nói: - Chân ngươi nhanh, có lẽ không cần đến nửa canh giờ, ta đi trước đây.
.Ông ta nói xong bèn gánh củi rời đi.
.Vân Hưu ảo não gãi gãi đầu, cầm hộp gỗ đi về phía nam, đi được khoảng năm dặm đường, thấy bên trái quả thật có một con đường nhỏ vắng lặng, thế là đi dọc theo con đường nhỏ, nhưng vừa đi được tầm một nén nhang, bất chợt sau lưng có một người xuất hiện, cướp đi hộp gỗ trong tay gã.
.Cả đời Vân Hưu chưa từng xuống núi, đâu từng gặp qua chuyện cướp đoạt phức tạp như vậy, còn ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, hô lớn: - Ăn cướp a!
.Gã vừa hô lớn vừa đuổi theo, thế nhưng gã trời sinh tính lười, nhiều năm chỉ có nằm, không muốn vận động nhiều, chân đã không có sức lực, chưa đuổi theo được mấy bước đã té ngã xuống đất, lại ngẩng đầu lên lần nữa, sớm đã không thấy bóng dáng tên cướp đâu.
.- Bây giờ biết làm thế nào đây, bây giờ biết làm thế nào đây a!
.Vân Hưu ngồi giữa đường, khóc lớn lên: - Hu hu hu Ta làm mất đồ của Nguyên gia rồi, bọn họ nhất định không tha cho ta, quan phủ sẽ tới bắt ta đi lao dịch, xong rồi, xong rồiKhông được, ta quyết không thể ngồi tù, ta không muốn làm nô dịch. Đúng, nhân lúc không có ai, ta phải chạy mau.
.Nói xong, gã vội vàng đứng dậy, lấm lét nhìn đông nhìn tây, thấy bốn phía không người bèn quay người nhắc chân đi, nhưng mới đi được trăm bước, gã lại dừng lại phân vân nói: - Nguyên gia đó nhất định sẽ tới tìm phương trượng gây phiền phức, sẽ liên luỵ tới sư huynh, sư phụ. Phương trượng đối tốt với ta như vậy, sao ta có thể hại người, nhưng nếu ta không trốn đi, như vậy thì ta sẽ phải ngồi tù, có lẽ phải trở nô lệ đi đánh trận, đi làm khổ sai.
.Gã càng nói càng rối, kích động vung hai nắm đấm đánh vào đầu mình.
.Do dự nửa canh giờ, Vân Hưu đột nhiên nói: - Dù thế nào đi chăng nữa, tata cũng không thể liên luỵ đến phương trượng, cùng lắm thì cũng chỉ là chết, chết cũng tốt, chết rồi sẽ không phải làm gì nữa. Gã tự an ủi mình một lát, sau đó rảo bước nhanh về phía Vân Hải Tự.
.Gã mới ra khỏi con đường nhỏ không lâu, chợt có hai người từ giao lộ trên sườn núi đi tới, chính là Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ nhìn bóng lưng của Vân Hưu, cười ha ha nói: - Xem ra tâm địa gã cũng không xấu, ta càng ngày càng tin tưởng gã rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn lại cau mày nói: - Người này nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ, thậm chí còn không bằng một người bình thường, thật sự thần kỳ như chàng nói sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Phàm là thiên tài thường có một mặt nào đó cực kỳ thất bại.
.Vân Hải Tự!
.Ầm!
.- Đền? Các ngươi đền nổi sao?
.Nguyên Thịnh nổi giận đạp bàn nói: - Ngươi phải biết chiếc áo cà sa đó của ta là quý giá như thế nào, dù các ngươi có bán ngôi chùa đổ nát này đi cũng lkhông đền nổi Hừ, cũng không biết thật sự là bị người ta cướp đi, hay có người muốn đoạt làm của riêng.
.Vân Hưu quỳ trên mặt đất kêu khóc nói: - Nguyên công tử minh giám a, tiểu nhân thật sự không cố ý làm mất áo cà sa của ngài, thực sự nửa đường bị người cướp rồi.
.Nguyên Phỉ cau mày nói: - Người đi kẻ lại ở Khúc Giang Trì này đều là quý tộc, vậy mà có người dám ăn cướp ở đây, ngươi nói xem, ngươi bị cướp áo cà sa ở chỗ nào?
.Vân Hưu nói:
.- Chính là tại con đường nhỏ cách đây năm dặm về phía nam.
.Nguyên Thịnh hừ nói: - Buồn cười, Nguyên Gia Bảo chúng ta ở phía tây, ngươi chạy về phía nam làm cái gì? Ta thấy các ngươi rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng.
.Vân Hưu liền ngây ngốc: - Phía tây?
.Vô Hối phương trượng cau mày nói: - Vân Hưu, con chạy về phía nam làm gì?
.Vân Hưu cũng là đầu quay mòng mòng rồi, ngơ ngác nói: - Là một người sài phu nói cho đệ tử.
.Nguyên Thịnh nói: - Ở đâu có lẽ này, ngay cả Nguyên Gia Bảo chúng ta ở đâu ngươi cũng không biết, ngươi đi đưa áo cà sa gì chứ?
.Vô Hối phương trượng nói: - Thật sự xin lỗi, lão nạp cho rằng gã biết Nguyên Gia Bảo, vì vậy mới không nói rõ ràng. Nói rồi ông lại hướng tới Vân Hưu hỏi: - Vì sao con không quay lại hỏi lão nạp?
.Vân Hưu chớp chớp mắt, cúi đầu không nói gì.
.Lười thôi!
.Còn có thể vì sao nữa.
.Nguyên Thịnh đột nhiên đứng dậy nói: - Các ngươi lập tức giao áo cà sa ra đây, nếu không hãy cùng ta lên quan phủ một chuyến đi.
.- Nguyên công tử tha mạng, Nguyên công tử tha mạng a! Tiểu nhân thật sự không lừa gạt các người, áo cà sa đó thật sự bị người ta cướp đi rồi.
.Vân Hưu nghe tới quan phủ sợ đến mức khóc to lên.
.Nguyên Phỉ đột nhiên nói: - Khoan đã! Nếu như bọn họ đã muốn đoạt làm của mình, vậy họ cũng không nên đưa ra lời nói dối đầy rẫy sơ sót như vậy, ta thấy việc này có thể có sự kì quái khác.
.- Vị công tử này nói đúng, tiểu nhân thật không lừa gạt các vị.
.- Cái này có ai có thể làm chứng?
.Nguyên Thịnh hừ một tiếng nói: - Hiện giờ ta chỉ biết, các ngươi làm mất áo cà sa của ta, nếu không trả lại cà sa, vậy thì đến gặp quan phủ.
.Vô Hối phương trượng thở dài nói: - Hai vị thí chủ, việc này không có liên quan gì đến gã, là lão nạp nhờ không đúng người, trách nhiệm nên là của bản thân lão nạp, lão nạp cùng các vị đi thôi, chỉ mong hai vị thí chủ có thể bỏ qua cho đệ tử này của chùa chúng ta.
.Nguyên Thịnh nói: - Việc này phải để quan phủ quyết định, cũng không phải chúng ta có thể quyết định đoạt được.
.- A Di Đà Phật!
.Vô Hối phương trượng nhắm mắt thở dài một tiếng, đứng dậy.
.- Không được! Vân Hưu đột nhiên chặn trước mặt, nói: - Áo cà sa là ta làm mất, các vị muốn bắt thì bắt ta.
.Nguyên Thịnh hừ nói:
.- Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể may mắn thoát được sao?
.Nguyên Phỉ đột nhiên nói: - Nguyên Thịnh, Vô Hối phương trượng đức cao vọng trọng, ta tin tưởng ông ấy không làm việc này, nếu không Nguyên gia chúng ta cũng sẽ không mang áo cà sa đến đây, nhưng tiểu hoà thượng này Nói đến đây gã ta liếc mắt nhìn Vân Hưu nghi ngờ.
.Vân Hưu mặt tràn đầy sợ hãi nói: - Công tử, tiểu nhân thật không có lấy trộm áo cà sa của ngài.
.- Ngươi có lấy trộm hay không chỉ có ngươi tự biết.
.Nguyên Phỉ có chút trầm ngâm nói: - Phương trượng đại sư, ta tin tưởng ông sẽ không làm chuyện này, nhưng ta không tin người này, huống hồ ông cũng biết Nguyên gia chúng ta luôn không muốn làm những việc hại người không lợi mình, nếu áo cà sa thật sự bị kẻ khác cướp đi, dù cho báo lên quan phủ, sợ là cũng không có kết quả gì, các ông cũng không đền nổi, Nguyên gia chúng ta cũng sẽ tự tìm ra. Nhưng dù thế nào, sự tổn thất này cũng không thể đổ toàn bộ lên đầu Nguyên Gia ta, hơn nữa có khả năng người này đã đoạt lấy làm của mình. Ta thấy thế này đi, ông gán người này cho Nguyên gia ta làm nô, nếu thật sự bị cướp đi rồi, vậy gã làm việc cho Nguyên gia cả đời, xem như có thể bù đắp một chút tổn thất. Nếu là gã đoạt làm của riêng, gã ở trong tay chúng ta xem như áo cà sa vẫn ở trong tay Nguyên gia chúng ta.
.- Đừng! Ta không muốn làm nô lệ.
.Vân Hưu sợ tới xanh mặt, khoa chân múa tay hét lớn.
.- Ngươi không muốn làm nô lệ? Hừ, ta còn thấy như vậy dễ dàng cho các ngươi quá rồi!
.Nguyên Thịnh nổi giận, hừ một tiếng nói: - Nếu đã như vậy, thì không cần nói nhiều nữa, phương trượng, vậy phiền ông mang theo tên nhãi con này theo chúng ta lên quan phủ một chuyến đi.
.Nguyên Phỉ cũng im lặng.
.Vô Hối phương trượng gật đầu nói: - Việc này sai ở lão nạp, hết thảy xin nghe theo hai vị thí chủ phân phó.
.Vân Hưu cũng không ngốc, trong lòng gã nghĩ, Nguyên gia lợi hại như vậy, lên quan phủ, quan phủ còn không chỉnh bọn họ đến chỗ chết, sợ là cũng không thoát khỏi kiếp nô lệ, nói không chừng còn thảm hơn, lại còn liên luỵ tới tất cả mọi người ở Vân Hải Tự. Hơn nữa, gã còn nhỏ tuổi, tâm chí lại dễ lay động, còn chưa từng chịu áp bức gì cả, Nguyên Thịnh và Nguyên Phỉ kẻ xướng người hoạ, rất nhanh chóng gã đã sụp đổ.- Ta ta đồng ý với ngài, ta đồng ý làm nô tài cho các ngài còn không được sao. Nói rồi nước mắt gã lã chã rơi xuống.
.Nguyên Phỉ và Nguyên Thịnh liếc mắt nhìn nhau.
.Nguyên Gia Bảo!
.- Cô phụ, đây là khế ước bán thân của tên Vân Hưu đó!
.- Các ngươi vất vả rồi!
.Hàn Nghệ nhận lấy khế ước bán thân, gật đầu cười nói.
.Nguyên Phỉ nói: - Vất vả thì không nói, chỉ là
.Hàn Nghệ làm sao không biết y muốn nói gì, cười ha ha nói: - Chỉ là xuất động hai thiếu công tử của Nguyên gia đi đối phó một tên hoà thượng ngốc nghếch, thật tổn hại uy danh của hai ngươi!
.Ở trước mặt Hàn Nghệ, Nguyên Phỉ cũng không dám kiêu ngạo, cười hì hì nói: - Ngay cả cô phụ cũng đích thân ra mặt, chúng con còn lo lắng uy danh gì nữa, nhưng con thấy tên Vân Hưu đó vừa ngốc vừa xuẩn, giống như một tên ăn mày, đâu giống người có tuyệt kỹ trên người.
.- Tuyệt kỹ này đều là phải bức ra, chẳng có ai nằm giữa đám nữ nhân mà lại nghĩ đến việc đi làm ruộng như thế nào cả.
.Hàn Nghệ cười cười, thực ra trong chuyện này hắn cũng không cần động não gì cả, chủ ý này cũng là do Nguyên Phỉ nghĩ ra, ép người làm nô đương nhiên là sở trường của địa chủ, có thể thấy Nguyên gia trên dưới cũng không phải là sạch sẽ. Hắn nói:
.- Các ngươi nhớ rõ, tìm một người dữ dằn chút chuyên trông chừng gã, mỗi ngày ép hắn làm việc, à, làm thêmmột gian phòng thợ mộc cho gã nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận