Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 768: Sớm tối

.Chảy nước miếng? Điều này sao có thể, anh ngươi đời trước cũng là kẻ phong lưu đấy, có mỹ nữ nào chưa từng gặp qua, tóc vàng, da đen... !
.Hàn Nghệ vô cùng tin tưởng với định lực của mình, mới vừa rồi chỉ là nhất thời kinh diễm, vì vậy ngây ngẩn cả người, chảy nước miếng là loại hành vi của Trư Bát Giới, làm sao hắn có thể làm, nhưng khi hắn theo bản năng dùng tay sờ khóe miệng, chỉ cảm thấy hơi ẩm ướt.
.Thật xấu hổ!
.Vô cùng xấu hổ!
.Cả người Hàn Nghệ đều choáng váng, không dám tin.
.Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách hắn, chủ yếu là dáng người Mẫu Đơn không gì sánh kịp được, chiều cao cũng không thua kém gì Hàn Nghệ, cũng tầm 1m75, tỉ lệ chuẩn, chân dài, mặc trang phục này vào rất ung dung cao quý, nàng đi tới, thật sự vô cùng kinh diễm, thế cho nên hắn sửng sốt một lúc lâu, Nguyên Mẫu Đơn đi đến bên cạnh hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại.
.- Ha ha !
.Trong nội đường trước tiên hoàn toàn yên tĩnh, sau đó là từng tràng cười ồn ào nổ ra.
.Nguyên Mẫu Đơn dù chưa lên tiếng, nhưng cây quạt trong tay vẫn hơi run rẩy vài cái.
.Thật sự là quá mất mặt, chỉ mong tên điên Nguyên Ưng đừng đưa chuyện cười này nói cho Tiêu Vô Ý, nếu nói, ta thật sự thảm rồi.
.Hàn Nghệ chỉ có thể giả bộ mặt dày gãi gáy.
.Động tác này của hắn ngay lập tức chiếm được sự thông cảm của Nguyên Nhạc, ông ta đứng dậy, đi lên bậc thang, Nguyên Ưng vội vàng đứng dậy, ông ta cũng mang phải vạ, nếu Nguyên Hi ngồi ở đây, căn bản khôn cần đứng lên, ngươi tên này lại ngồi chỗ này, bề trên đứng, ông ta cũng không thể ngồi.
.Nguyên Nhạc vừa đi lên, phía dưới lập tức yên tĩnh trở lại, cuối cùng hóa giải được sự xấu hổ của Hàn Nghệ.
.Nguyên Nhạc lấy ra một tờ giấy, nhìn lên trên đọc một lượt, Hàn Nghệ cũng không chú ý nghe lắm, đại khái ông ta tuyên bố bất cứ khi nào bất cứ sự chứng kiến của ai, hắn và Nguyên Mẫu Đơn kết làm vợ chồng, còn có một vài câu mong ước nữa.
.Nói xong, ông ta đóng giấy lại, lập tức tiến vào bái lễ.
.Người đầu tiến bái lễ chính là tu hú chiếm tổ chim khách Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng ngồi trên ghế ngây ngô cười, cười đến mức cả người đều gây sự chú ý, nhưng khóe mắt lại có nước mắt, nhìn ra được trong lòng ông ta vui vẻ thế nào.
.Nhưng Hàn Nghệ lại cảm thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ, tên khốn kiếp này, rõ ràng là ức hiếp ta! Trong lòng hắn trống rỗng, hoặc là nói chết lặng, cùng Nguyên Mẫu Đơn quỳ xuống.
.- Tốt tốt tốt!
.Nguyên Ưng cười không ngậm nổi miệng, xoa tay, dường như có vẻ rất căng thẳng, đột nhiên nhớ tới gì đso, khẩn trương vẫy tay với Nguyên Liệt Hổ đứng bên cạnh, Nguyên Liệt Hổ vội vàng bưng khay lên, xốc tấm vải đỏ lên, bên trên là một cây gậy bằng ngọc trong suốt màu xanh biếc, dài chừng hai thước.
.Hai mắt Hàn Nghệ lồi ra, đây là đả cẩu bổng trong truyền thuyết? Chẳng lẽ tên này là bang chủ Cái Bang?
.Nguyên Ưng cầm gậy ngọc lên, đầu tiên nói với Hàn Nghệ: - Muội phu tốt, lễ vật của ngươi đã tặng cho ngươi rồi, lễ vật này là ta tặng tiểu muội. Ông ta lại nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Tiểu muội, hiện giờ muội sắp làm vợ người ta, đại ca cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh bảo vệ cho muội, ta đưa gậy dạy chồng này cho muội, nếu như có người ức hiếp muội, muội có thể dùng gậy này để dạy dỗ hắn.
.Gậy dạy chồng?
.Hàn Nghệ nghe xong choáng váng, hôm nay là ngày tốt, ngươi lại đưa thứ đồ này, không phải là châm ngòi tình cảm vợ chồng giữa chúng ta sao? Không hổ cmn là tên điên Nguyên Ưng.
.Phía dưới đã cười nghiêng ngả.
.Ngay cả anh chàng lỗ mãng Nguyên Liệt Hổ cũng nhếch môi cười.
.Việc này thật đúng chỉ có Nguyên Ưng làm được, nếu đổi lại là Nguyên Hi, nhất định sẽ khiến bọn họ tương thân tương ái, Nguyên Ưng lại không có điều này, ông ta vô cùng trực tiếp, dặn dò Hàn Nghệ, tiểu tử này lại không nghe lời, còn không bằng để Nguyên Mẫu Đơn mạnh mẽ hơn một chút, cứng rắn hơn một chút, dựa vào thực lực của mình áp chế Hàn Nghệ.
.- Đa tạ đại ca!
.Nguyên Mẫu Đơn vô cùng bình tĩnh nói.
.Thiếu nữ bên cạnh nàng vội vàng nhận "gậy dạy chồng".
.Hàn Nghệ không rõ tình huống hiện giờ thế nào, thấy Nguyên Mẫu Đơn bình tĩnh như vậy, hắn không khỏi nghĩ thầm, đây không phải là truyền thống chứ? Nếu như vậy, một ngày khi hắn không có quần áo, nếu chẳng may nàng lấy gậy dạy chồng ra. Nghĩ đến đây, cả người hắn bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, cmn! Ta đây chẳng phải mỗi ngày phải sống trong SM sao, không được, lát nữa ta phải hỏi rõ ràng.
.Nguyên Nhạc thấy cũng không có gì khác, không thể để cho Nguyên Ưng cứ làm loạn như vậy, ông ta uy nghiêm ho nhẹ một tiếng, nội đường lập tức yên tĩnh trở lại.
.Kế tiếp Hàn Nghệ hoàn toàn làm đầu óc mình trống rỗng, chợt nghe thấy hiệu lệnh của Nguyên Nhạc, dù sao ông bảo ta bái ai thì ta bái người đó.
.Sau mấy lần đứng đứng ngồi ngồi, Nguyên Nhạc liền trực tiếp nói một câu: - Tân lang tân nương vào động phòng.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, trong lòng sửng sốt, kết thúc kiểu này, quả nhiên cmn đơn giản. Nhưng hắn cũng vô cùng vui vẻ, hắn cũng hi vọng kết thúc sớm một chút.
.- Đợi đã... đợt một chút!
.Chợt nghe thấy một giọng nói rất rụt rè vang lên, Nguyên Kiệt trước tiên nhìn Nguyên Nhạc cầu xin tha thứ, sau đó mới nói: - Nhị gia gia, cô phụ hắn vốn lúc bắt đầu đã không đón dâu, chúng ta cũng không có cơ hội náo, hiện giờ nếu động phòng luôn, thì có vẻ cô cô chúng ta không được coi trọng rồi, ặc... ý... ý cháu là, không... không thể để cô phụ xem nhẹ cô cô như vậy được, dù sao cũng phải giữ lại gì đó.
.Giữ lại cái gì? Hàn Nghệ biến sắc, ta đây kết hôn, hay ăn cướp vậy!
.Nguyên Nhạc vừa nghe xong, khuôn mặt liền đen xì, trừng mắt nhìn Nguyên Kiệt, nói: - Tiểu tử ngươi thật sự càng ngày càng làm càn, nếu không phải hôm nay là ngày lành của Mẫu Đơn, ta thế nào cũng phải dạy dỗ ngươi, câm miệng cho ta,
.Nguyên Kiệt sắp khóc, ánh mắt cầu cứu chuyển tới Nguyên Ưng.
.Ánh mắt Hàn Nghệ lóe lên một cái, cmn, đây nhất định là chỉ thị của Nguyên Ưng. Hắn giữ vững tinh thần, thật sự đoán không ra Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng đột nhiên nhìn Nguyên Triết
.Nguyên Triết cứng nhắc gật đầu nói: - Nhị gia gia, cháu thấy Nguyên Kiệt nói cũng có vài phần đúng, hơn nữa hiện giờ vẫn còn sớm.
.- Sớm cái gì mà sớm, ngươi biết cái gì.
.Nguyên Nhạc vểnh râu trợn mắt nói: - Nếu trì hoãn canh giờ tốt nhất này, ta sẽ không tha cho các ngươi.
.Mặt Nguyên Triết cũng xụ xuống.
.Hàn Nghệ thấy vẻ mặt gấp gáp của Nguyên Nhạc, thầm nghĩ, ta vào động phòng, ông gấp cái gì? Chẳng lẽ ồ, ta hiểu rồi, khó trách hôn lễ này lại đơn giản như vậy, hóa ra là gấp rút muốn động phòng.
.Hắn lập tức nghĩ thông suốt toàn bộ, ý nghĩa chủ yếu của hôn lễ này chính là có lý do công khai để sinh em bé. Còn lại đều là ý nghĩa này, mấu chốt ngay ở động phòng, dù sao đây là Đường triều, mặc dù nữ nhân không bị ràng buộc, nhưng sau khi kết hôn mới không bị ràng buộc, động phòng vẫn là trình tự chính quy, không giống với thời sau này.
.Thẳng thắn mà nói, tuổi này của Nguyên Mẫu Đơn ở thời đại này coi như là gái ế, qua vài năm nữa, sinh con cũng trở thành vấn đề, tuy nhiên dựa vào dung mạo của nàng, người muốn kết hôn với nàng nhiều không kể xiết.
.Nguyên Nhạc này không nóng nảy sao được, ông ta chỉ sợ tên hỗn tiểu tử Nguyên Kiệt làm cho Hàn Nghệ quá chén, làm hỏng chuyện, kết quả chuyện gì cũng không hoàn thành được, cho nên ông ta giản lược hôn lễ, để Hàn Nghệ bảo tồn tinh lực, tranh thủ sản xuất em bé.
.Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Nguyên Kiệt rục rịch, ông ta ngay lập tức dùng uy nghiêm bề trên áp chế bọn họ.
.Nguyên Ưng thấy hai người cháu này cũng sợ chết khiếp, chỉ có thể tự mình xuất ngựa, ha ha nói: - Xin nhị bá bớt giận, làm như vậy, vì muội phu chúng ta tài hoa hơn người, cháu chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, đều là những câu thiên cổ. Muội phu, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi làm một bài thơ hợp khung cảnh bây giờ, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi.
.- Hay! Chủ ý này rất hay!
.Nguyên Kiệt chân chó bắt đầu phất cờ ủng hộ Nguyên Ưng.
.Ánh mắt uy nghiêm của Nguyên Nhạc đảo qua, đám chân chó lập tức câm miệng lại, ông ta lại nói với Nguyên Ưng: - Đây là lễ lại phiến, khi vợ chồng tiến hành, ngươi cũng ít làm bậy cho ta.
.Lễ lại phiến, chính là chuyện liên quan đến cái quạt kia, bình thường trong những gia đình quý tộc, tân lang nhất định phải dùng tài hoa của mình để làm tân nương cảm động, lúc đó tân nương mới buông cây quạt xuống.
.Nguyên Ưng ha hả nói: - Nhị bá cũng không phải không biết tâm địa tiểu muội vô cùng mềm, Hàn Nghệ tùy tiện dụ dỗ hai câu, phỏng chừng tiểu muội liền bỏ qua cho hắn, tiểu muội chúng ta lại không phải là nữ tử tầm thường, sao có thể dễ dàng gả đi.
.Nguyên Nhạc đang muốn bác bỏ lời nói của Nguyên Ưng, Nguyên Hi đột nhiên nói: - Phi nhi nói cũng có lý.
.Gia chủ mở miệng, Nguyên Nhạc cũng khó nói tiếp, chỉ than một tiếng khổ không ai hiểu.
.Nguyên Kiệt thấy Nguyên Hi ủng hộ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ha ha nói: - Cô phụ, bài thơ này phải làm ta hài lòng, nói cách khác, nếu không hài lòng chúng ta sẽ không thả ngươi khỏi đây.
.Đôi mắt trông mong của Hàn Nghệ nhìn Nguyên Nhạc, không phải ngươi nói rất đơn giản sao?
.Nguyên Nhạc đáp trả bằng ánh mắt lực bất tòng tâm, đại ca ta lên tiếng, ta cũng không có cách nào.
.Nguyên Phỉ cười hì hì nói: - Cô phụ, ta cũng làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần làm thơ giống như "Nhân sinh nhược chích như sơ kiến" là được.
.Như thế mà cũng không gọi là khó! Ngươi làm thử một bài cho ta xem, ta nhận ngươi là sư phụ.
.Đầu óc Hàn Nghệ đã trống rỗng rồi, hiện giờ đột nhiên bắt hắn phải làm thơ, đây quả thật là muốn mạng hắn! Hắn liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, cmn! Quạt uyên ương. Lại thấy mọi người đều nhìn hắn, mỗi người đều mang theo vẻ mặt cười cợt, không có cách nào, hắn căng thẳng vắt hết óc, thơ tình yêu, thơ tình yêu, thật sự là... cmn cmn cmn!
.Nguyên Nhạc thấy Hàn Nghê gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, không khỏi sốt ruột.
.Nguyên Kiệt đột nhiên lấy một thứ giống phao câu gà ở dưới đất lên, cười hì hì nói: - Cô phụ, nếu ngươi thật sự không làm nổi, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi chỉ ăn một đĩa phao câu gà này là được.
.Đám người Nguyên Phỉ xấu xa cười rộ lên.
.Vốn lẽ y muốn làm loạn hôn lễ này, nghĩ hết cách để tra tấn Hàn Nghệ, khổ nỗi Nguyên Nhạc hi vọng Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn có thể sớm sinh em bé, vì thế giản lược hôn lễ đến mức chỉ còn lại động phòng, điều này làm cho bọn họ trong lòng rất không thích, chỉ đành bức bách Nguyên Nhạc, nhưng ông ta uy nghiêm, y không dám yêu cầu gì, nhưng vẫn có chuẩn bị, mấu chốt là Nguyên Thừu âm thầm lên tiếng.
.Hàn Nghệ nhìn một đĩa phao câu gà, ăn hết đống này, cả đêm không phun ra mới lạ. Không được, ta phải tỉnh táo lại, hắn hơi khép mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên trong lòng lóe sáng, cất cao giọng nói: - Tiêm vân lộng vân.
.Nội đường lập tức an tĩnh lại.
.Hàn Nghệ tiếp tục cất cao giọng nói: - Phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng khước nhân gian vô sổ. Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ.
.(Bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quan)
.Nội đường lập tức lặng ngắt như tờ.
.Bài thơ này hợp cảnh sao?
.Không quá hợp.
.Nhưng lại hợp với tình hình mới cưới của đôi vợ chồng Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn, dù hôn lễ này là thật tâm thật ý, trước mắt Hàn Nghệ cũng không thể lấy được Nguyên Mẫu Đơn, mỗi ngày gặp nhau, chắc chắn luôn luôn gặp mặt một lần, câu cuối cùng coi như đưa tình cảm hai người thăng hoa lên một cảnh giới mới, tình yêu của hai người giống như Ngưu Lang Chức Nữ.
.Mọi người đều nghe đến ngây ngốc, đều sùng bái nhìn Hàn Nghệ.
.Ha ha! Xem ra ta còn phải chuẩn bị mấy bài thơ nữa! Trên mặt Hàn Nghệ tuy đắc ý, nhưng trong lòng thì lại vô cùng u sầu, chợt nghe thấy có người nhỏ giọng thì thầm: - Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ. (Khi hai tình yêu lâu dài, chính là sớm tối bên nhau.)
.Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn thoáng qua, quạt uyên ương vẫn chưa buông xuống.
.- Hay! Hay cho câu "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ."
.Nguyên Ưng đột nhiên kích động vỗ tay, hai mắt lóe lên ánh sáng kì dị.
.Ngươi kích động như vậy làm gì? Ồ ta hiểu rồi, tên này chắc chắn muốn đạo văn của ta đi dụ dỗ tình nhân của ông ta, thật sự cmn. Hàn Nghệ hối hận khi đọc bài thơ này, đây chính là giúp Nguyên Ưng một việc lớn!
.Trong phút chốc tiếng tán thành liên tiếp vang lên, Nguyên gia từ thời Thác Bạt thị đã bị Hán hóa khá nhiều, trong đó cũng không ít người giỏi thơ văn, đối với vị tân lang này khen khôn dứt miệng.
.Buôn bán lợi hại vậy cũng không nói làm gì, nhưng có thể ngâm thơ, cái này quá giỏi rồi.
.Hàn Nghệ kiêu ngạo liếc nhìn Nguyên Kiệt đang bưng một đĩa phao câu gà đứng trời trồng ở đó, nói: - Đĩa phao câu này vẫn nên giữ lại cho ngươi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận