Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1013: Nước giếng không phạm nước sông

.Mọi người vừa thấy người nói là Thôi Tập Nhận, thì không khỏi cả kinh, các quan to tam phẩm bọn ta đang ở đây thương lượng, tiểu tử thanh bào như ngươi chen miệng làm gì, ngươi có thể đứng ở chỗ này, cũng đã là đặc biệt rồi. Nhưng vừa thấy người còn trẻ tuổi hơn là Hàn Nghệ còn cùng chính mình cùng ngồi cùng an, thậm chí Vi Tư Khiêm còn phải đứng sau hắn, thì không khỏi cũng thoải mái hơn, hóa ra là có tiền lệ trước rồi, chính tiểu tử này phá hỏng bầu không khí của điện Lưỡng Nghi, khiến cho người nào cũng có thể đứng đây nói chuyện.
.Nhìn muội ngươi ấy, liên quan rắm gì đến lão tử! Hàn Nghệ thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực.
.Trong lòng Vi Tư Khiêm cũng rất bất an, y chỉ mang Thôi Tập Nhận đến để lộ mặt thôi, trừ phi là bệ hạ chủ động hỏi y, nếu không, y không nên mở miệng.
.Nhưng Thôi Tập Nhận có một ưu thế, bị tất cả mọi người trừng cũng không để ý đến, đó chính là tuổi của y cùng Lý Trị không sai biệt lắm, lúc Lý Trị vẫn còn là Tấn Vương, mọi người thường xuyên chơi đùa với nhau, Lý Trị đối với y cũng không cảm thấy có bất luận kinh ngạc gì, ngược lại cực kỳ có hứng thú hỏi: - Thôi Ngự sử có suy nghĩ thế nào về chuyện này?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Hồi bẩm bệ hạ, việc này vi thần cũng tham dự vào, theo vi thần tra được, những đại thần đi xâm chiếm thổ địa này, ít có người lợi dụng cường quyền bức bách dân chúng giao thổ địa ra, mà bọn họ đều là lợi dụng chỗ thiếu sót của chế độ, để thu hoạch lấy đám đất đai này, nếu truy cứu căn bản, vẫn còn là do chế độ và luật pháp đấy, nếu không hoàn thiện thêm chế độ và luật pháp, chỉ sợ rất khó có thể hoàn toàn ngăn chặn lại loại tình huống này.
.Lý Trị gật đầu hỏi: - Ngươi nói rất có lý, vậy không biết ngươi có đề nghị gì không?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Vì sao đám hương thân, địa chủ, thậm chí các đại thần trong triều dám không kiêng nể gì thôn tính đất đai, trong đó có một nguyên nhân cực kỳ trọng yếu, đó chính là Quân điền chế, Quân điền chế quy định mỗi người đều phải giao số thuế giống nhau, cho dù ngươi có được một mẫu đất hay là tám ngàn mẫu, thì đều đóng thuế thu nhập giống nhau, điều này không quá công bằng cho dân chúng, lại khiến cho dễ dàng phát sinh chuyện thôn tính đất đai, chỉ cần triều đình quản chế lơi lỏng thêm chút nữa, thì đám địa chủ này sẽ bốn phía thôn tính đất đai, bởi vì chẳng sợ bỏ mặc cho đất đai hoang phế, thì bọn họ cũng sẽ không chịu thiệt gì, bởi dù sao bọn họ vẫn giao cùng một số thuế, bởi vậy chế độ này còn có thể khiến một số người không có đất đai để trồng trọt, nhưng đồng thời vẫn còn tồn tại rất nhiều đất hoang, thậm chí còn xuất hiện thêm càng nhiều tình huống trốn thuế.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhíu mày, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
.Lý Trị nghe vậy trong mắt sáng ngời, nói: - Nói hay lắm, đây quả thật là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, địa chỉ chiếm lấy đất đai của dân chúng, dân chúng mất đất lại vẫn phải giao nộp tiền thuế, mà địa chủ lại có được rất nhiều đất đai, nhưng lại chỉ cần giao thuế giống dân chúng không có đất, thế thì quá bất công. Vậy triều đình nên sửa lại như thế nào đâu?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Vi thần đề nghị cải cách chế độ thuế, không tính thuế theo nhân khẩu nữa, mà tính thuế theo đất đai, một mẫu đất nên trưng thu bao nhiêu tiền thuế, người sẽ biết trốn thuế, nhưng đất đai thì trốn không thoát, bệ hạ có thể phái người thăm dò đất đai ở các huyện, một huyện có bao nhiêu mẫu đất, sẽ không biến nhiều cũng không biến ít, hàng năm các huyện chỉ cần nộp thuế theo số mẫu đất là được.
.Lý Trị nghe vậy liên tục gật đầu.
.Trong lòng Lý Nghĩa Phủ không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, lão tử còn đang vận sức chờ thôn tính đất đai, vậy mà ngươi lại đưa ra chiêu này, sao ta làm tể tướng lại khổ như vậy nha, ông ta vội vàng nói:
.- Bệ hạ, vạn lần không được, Quân điền chế chính là quốc chế của triều đình ta, sao có thể dễ dàng sửa đổi được, hơn nữa, triều đình ta vẫn luôn vâng theo chính sách giảm bớt lao dịch, giảm thuế phú, nếu như tính thuế theo số mẫu đất, thì khác gì biến đổi phương pháp để tăng thuế chứ, dân chúng chắc chắn sẽ bất mãn.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Lý Nghĩa Phủ, cười thầm, đúng rồi, có người này đứng đây, thì không cần ta phải đứng ra nói chuyện nữa.
.Thôi Tập Nhận nói: - Triều đình ta nghiêm khắc quy định dân chúng chỉ có phép có bao nhiêu đất vườn, bởi vậy chỉ cần chế định mức thuế hợp lý, lấy tám mươi mẫu làm ví dụ, tám mươi mẫu tính làm một đơn vị, thuế thu thấp hơn mức thuế nguyên bản hiện giờ đang thu, tám mươi mẫu trở lên thì mức thuế cao hơn mức thuế hiện giờ, kể từ đó, vừa có thể giảm bớt gánh nặng cho dân chúng, cũng có thể ngăn chặn địa chủ thôn tính đất đai, còn có thể làm phong phú thêm cho ngân khố quốc gia.
.Lý Trị vui vẻ nói: - Nói rất hay, phương pháp này cũng rất tốt.
.Lý Nghĩa Phủ cực kỳ kích động nói: - Bệ hạ, tám mươi mẫu chỉ là trên quy định của triều đình thôi, còn ở các nơi xã hẹp có nơi chỉ có khoảng ba bốn mươi mẫu, nhưng ở những xã rộng thì dân chúng có được trên trăm mẫu đất, triều đình ta vẫn luôn cổ vũ dân chúng di dời từ các xã hẹp sang xã rộng, nếu như gia tăng thuế, vậy thì dân chúng còn không bằng cứ ở lại xã hẹp cho rồi.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn chỉ cúi đầu, bèn lập tức đáp lời: - Lý thị lang nói có lý, là do hạ quan thiếu suy xét.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, coi như tiểu tử ngươi biết điều, bèn cười ha ha nói: - Kỳ thật ngươi nói cũng có chút đạo lý, có nhiều chỗ đích xác bất công, nhưng triều đình ta vẫn luôn thừa hành chính sách giảm bớt lao dịch, giảm thuế phú, hiện giờ dân chúng đều khá hài lòng với mức thuế phú hiện giờ, dưới tình huống như vậy mà vọng động chế độ thuế sẽ chỉ làm cho dân chúng cảm thấy khủng hoảng. Nói tới đây, Lý Nghĩa Phủ không tự giác liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, hơi hơi có chút khẩn trương, theo y, thì Hàn Nghệ là người không hiểu rõ nhất đấy.
.Không nói đến Hàn Nghệ vẫn luôn cúi đầu, dường như không định lên tiếng, mặc dù có, hắn cũng sẽ chịu đựng, bởi vì hắn đã đáp ứng Võ Mị Nương sẽ nhượng bộ lui binh cho bọn người Lý Nghĩa Phủ, hơn nữa lúc trước khi hắn bị buộc tội, bọn người Lý Nghĩa Phủ cũng không có động tác gì, tình huống trước mắt, Hàn Nghệ cảm thấy tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông, ngươi đừng xen vào chuyện của ta, ta cũng không xen vào chuyện của ngươi.
.Hơn nữa trong lòng hắn cũng hiểu được, Thôi Tập Nhận cũng chỉ đang muốn biểu hiện bản thân, chứ cũng không thật lòng muốn cải cách, bởi vì y cũng không đủ tư cách, nếu y đã là tể tướng, thì lời này nói ra đã có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng rồi.
.Thôi Tập Nhận chỉ nói qua rồi dừng, Lý Trị còn có chút trở tay không kịp, rất nhanh trong lòng cũng hiểu rõ, Thôi Tập Nhận chỉ là một quan nhỏ bát phẩm, không cùng một đẳng cấp với Lý Nghĩa Phủ, hơn nữa việc cải cách chế độ thuế có liên quan đến dân chúng trong thiên hạ, cũng không dễ mà cải cách, y hơi hơi trầm ngâm, cảm thấy lời của Lý Nghĩa Phủ cũng không phải không có lý, nên bèn cười nói: - Hôm nay thảo luận đến đây thôi, các ngươi lui xuống trước đi.
.- Chúng thần xin cáo lui.
.Vừa nói ra khỏi miệng, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đột nhiên kịp phản ứng, có tiếp tục điều tra nữa hay không, thì cũng phải cho một kết luận chứ, nhưng lại thấy Lý Trị mệt mỏi ra mặt, cũng chỉ có thể nuốt lại lời nói đã đến bên miệng vào, trong lòng cũng hiểu được Lý Trị đã có tính toán.
.- Ha ha! Thôi hiền chất không hổ là trưởng tử của Thanh Hà Thôi thị, thật sự khiến cho lão phu kinh hỉ, tuy rằng lời của ngươi còn có những chỗ thiếu sót, nhưng đây cũng là do ngươi vừa nhập sĩ không lâu, nhưng không có nghĩa là ngươi đã nói sai, nên không cần nổi giận, đợi một thời gian những lời này tất sẽ thành châu ngọc thôi.
.Ra khỏi đại điện, Hứa Kính Tông vỗ vai Thôi Tập Nhận, ca ngợi không keo kiệt chút nào. Ông ta không nhìn nổi người có xuất thân hèn mọn, nhưng Thôi Tập Nhận mới hơn mười tuổi đã thi đậu tiến sĩ đứng thứ nhất, chính là trạng nguyên, hiện giờ còn là gia chủ của Thôi gia ở Trường An, cho nên ông ta có cái nhìn khác về y.
.Lý Nghĩa Phủ cũng cười nói: - Thôi hiền chất vừa rồi không trách Lý thúc thúc phản đối lời của ngươi đi? Thôi Tập Nhận đại biểu cho Thôi Nghĩa Huyền, tuy rằng trong lòng Lý Nghĩa Phủ khó chịu việc Thôi Tập Nhận đột nhiên đứng ra ngắt lời, nhưng không nhìn mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật chút.
.Thôi Tập Nhận chắp tay nói: - Lý thúc thúc nói quá lời rồi, là vãn bối không biết trời cao đất rộng, lại dám luận sự cùng các vị trưởng bối, nếu có chỗ nào mạo phạm, kính xin Lý thúc thúc thứ lỗi cho.
.Đây mới là lời một vãn bối nên nói, đây chính là sự khác nhau giữa con cháu sĩ tộc với con nhà nông dân a, nếu đổi lại là Hàn Nghệ, vậy thì khẳng định sẽ thành một câu ‘liên quan rắm gì đến ngươi! ’ sẽ không cho y chút mặt mũi nào hết, kỳ thật từ lúc bắt đầu, Lý Nghĩa Phủ đứng trước mặt Hàn Nghệ, thường hay có cảm giác thấp hơn một bậc, những lời này của Thôi Tập Nhận, khiến Lý Nghĩa Phủ nghe được trong lòng rất thoải mái, thật sự cũng không có trách Thôi Tập Nhận thế nào cả, vậy nên bèn cười ha ha nói: - Đâu có! Đâu có! Ngươi kỳ thật nói hay lắm, lúc ta bằng tuổi ngươi thì còn kém ngươi xa.
.Hàn Nghệ đi ở phía sau, nghe bọn họ nói đến nổi da gà, bèn cố ý thả chậm cước bộ, đột nhiên Đỗ Chính Luân xuất hiện từ phía sau, cười ha ha nói: - Dường như đêm nay Đặc phái sứ chưa mở miệng nói gì thì phải a.
.Hàn Nghệ khéo léo nói: - Vãn bối mới vừa nhập sĩ không lâu, chuyện đại sự như thế, không dám nói bậy.
.Đỗ Chính Luân nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, lời này Thôi Tập Nhận nói ra nghe còn thật lòng, chứ ngươi cũng không biết xấu hổ nói những lời này, năm đó phế Vương lập Võ, tác động đến cả chiều văn võ, ngươi đều có thể mượn cơ hội lăn lộn phát triển nhanh chóng, nên chuyện này đối với ngươi, thì phải nói là nhỏ như hạt vừng a! Nhưng y cũng không vạch trần, mà chỉ nói: - Đặc phái sứ khiêm tốn quá, ta đây liền xin đi trước một bước vậy.
.Chức quan của y không cao bằng Hàn Nghệ, mọi người đều cùng ngồi cùng ăn, nên nói chuyện khách khí, không thể như Hứa Kính Tông nói với Thôi Tập Nhận được.
.Hàn Nghệ đưa tay nói: - Đỗ Thị lang đi thong thả.
.Trong lòng thầm nghĩ, đám người các ngươi thật là xấu, đều muốn gài ta, ta mới không thèm mắc mưu các ngươi đâu.
.Chợt thấy bả vai bị người khác vỗ một cái.
.Quỷ chụp vai?
.- Người nào?
.Hàn Nghệ chợt xoay đầu lại, chỉ thấy một khuôn mặt già không biểu tình nhìn hắn, hắn vội vàng cười nịnh nọt: - Hạ quan bái kiến Tư Không.
.Tại trước mặt cáo già này, Hàn Nghệ quả thật không dám làm càn quá mức, bởi vì ngoài Lý Trị ra, Lý Tích là người duy nhất có thể khiến hắn mất mạng, nên nhất quyết không thể đắc tội ông ta.
.Lý Tích hừ một tiếng: - Nhắc tới bản lĩnh gây chuyện thị phi, tiểu tử ngươi mà đứng thứ hai, thì không người nào dám chiếm thứ nhất cả, liệu ngươi có biết cũng bởi vì ngươi mà ta suýt thì gặp phải đại họa hay không.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Hạ quan đã biết, lần tới nếu như có người đi tiểu trên đầu hạ quan, hạ quan cũng sẽ dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ.
.- Tiểu tử ngươi đừng có dùng trò này với ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng!
.Lý Tích hừ một tiếng, nhỏi: - Ngươi đắc tội hết tất cả mọi người rồi, vậy sẽ còn có người nào đến khu vui chơi vui đùa nữa?
.Hàn Nghệ đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức cười hì hì nói: - Không phải có Tư Không ngài đang ở đây sao, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật a!
.- Chỉ biết tiểu tử ngươi đánh chủ ý này.
.Lý Tích trừng mắt nhìn thằng nhãi này một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói: - Kể cho lão phu nghe xem ngươi đánh bại A Sử Na Hạ Lỗ thế nào đi.
.- A? Ồ!
.Một già một trẻ bước ra phía ngoài cung, Hàn Nghệ vừa đi vừa kể lại quá trình hắn lừa dối A Sử Na Hạ Lỗ cho Lý Tích nghe.
.Lý Tích nghe xong, cười gật đầu nói: - Hay! Thật sự là hay a!
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói: - Ta đây chẳng qua là may mắn thôi, chứ ở phương diện đánh giặc, ngay cái móng chân của Tư Không ta cũng không bằng ấy.
.Lý Tích hơi hơi nhìn qua, bảo; - Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình, tuy rằng ngươi dùng mẹo để thắng, nhưng ngươi có thể trong một khoảng thời gian ngắn, phán đoán chính xác tình huống của hai quân lúc đó, hơn nữa còn dám một thân một mình xâm nhận doanh địch, riêng phần dũng cảm này thôi, ta thấy trên đời đã không có mấy người có thể sánh được rồi. Không tồi, nếu sinh thời lão phu còn có thể lãnh binh xuất chinh, thì nhất định sẽ mang theo ngươi. Tốt lắm, lão phu đi trước một bắc đây.
.- Tư Không đi thong thả! Đợi --- đợi chút, Tư Không, ngài coi trọng ta quá rồi, ta thực sự không thích hợp đi đánh giặc a! Ngài đừng chỉ nhìn thấy ta thành công thôi, kỳ thật ta suýt thì ngoẻo rồi đấy, Tư Không, Tư Không!
.- Người nào dám hô to gọi nhỏ ở hoàng cung.
.- Là Hàn đại gia của ngươi đấy!
.- Hóa ra là Hoàng gia đặc phái sứ, rất xin lỗi, rất xin lỗi.
.- Hừ! Không đúng --- ta phải dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ --- không có việc gì, không có việc gì, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận