Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 915: Thành trấn hóa

.Vừa nói vừa đi, Hàn Nghệ, Nguyên Mẫu Đơn ra khỏi Nữ Nhân Phường, lên xe ngựa của Nguyên Mẫu Đơn, chậm rãi chạy nhanh ra khỏi ngõ Bắc, thế nhưng lại quá nhiều người, muốn đi mau cũng không mau nổi.
.Hôm nay Nguyên Mẫu Đơn là nữ mặc nam trang, áo tím đai ngọc, buộc khăn la mềm, bộ nam trang khiến cho bộ ngực lớn vòng eo mảnh mai, cùng dáng người thanh mảnh nhưng không thiếu đường cong kia của nàng, được hiển lộ vô cùng tinh tế, tuyệt không thể tả. Mái tóc được chải thành búi, lộ ra vẻ sắc sảo của mỹ nhân, có thể thấy được rõ ràng hình dáng tuyệt mỹ, lông mi thon dài, mắt phượng thật dài, hai má trong suốt như ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết, thật sự là một đóa hoa mẫu đơn bốn mùa kiều diễm.
.Nhất là trong lúc xe ngựa đang lắc la lắc lư như thế này, thật sự là ngực tuôn ba đào a!
.Điều này làm cho Hàn Nghệ ngồi ở đối diện cứ nuốt nước miếng ừng ực, không yên lòng nói về chuyện Kim Hành với Nguyên Mẫu Đơn, nghĩ thầm rằng, ở trong trong không gian hẹp như thế này, nếu ta không làm mấy thứ gì đó, chẳng phải thiên lôi sẽ đánh xuống sao. Trong khi lắc la lắc lư, hắn đột nhiên tâm niệm vừa động, nảy ra ý hay.
.Lại đi thêm một chút thời gian, xe ngựa có chút lay động kịch liệt.
.- Ai ôi! !! !
.Chỉ nghe được một tiếng kêu, cả người Hàn Nghệ thuận thế đánh về hướng trên người Nguyên Mẫu Đơn.
.- Cẩn thận!
.Nguyên Mẫu Đơn còn đang suy nghĩ lời Hàn Nghệ nói mới vừa rồi, cũng bị dọa sợ đến nhảy lên, theo bản năng liền giơ tay đi đỡ Hàn Nghệ.
.Thực mềm! Thực lớn!
.Hàn Nghệ thì ngã quỵ có mục tiêu đấy, cả một cái đầu cứ thế vùi vào giữa cặp nhũ phong kia, thật sự là sung sướng đến không nói nên lời, thiếu chút nữa là rên rỉ đi ra.
."Xuyyyyyy !"
.Bên ngoài người phu xe nghe được tiếng kêu của Hàn Nghệ, lập tức đem xe ngựa ngừng lại.
.Xuy cái đầu ngươi, tiếp tục lắc đi chứ, ngươi mà không lắc lư, thì ta còn động chạm thế nào được a! Hàn Nghệ chửi bới thậm tệ cái tên phu xe không có một chút chuyên nghiệp nào cả kia.
.Mà Nguyên Mẫu Đơn bởi vì lo lắng cho Hàn Nghệ, nhất thời vẫn chưa phát hiện ra đang bị thằng nhãi này chiếm tiện nghi, còn quan tâm nói: - Chàng không sao chứ?
.Có hai cái túi khí an toàn này ở đây, cho dù một trăm tám mươi con ngựa, cũng không có khả năng làm tổn thương chút nào đến ta a!
.Hàn Nghệ dù sao cũng là lão tài xế, biết không thể dừng lại, nếu không, sẽ bị đối phương phát giác, liền không để lại dấu vết mà ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: - Không có việc gì! Không có việc gì!
.Phu xe kia cũng vội vàng lên tiếng cầu xin khoan thứ.
.Hàn Nghệ làm sao có thể sẽ trách gã, thương gã còn không còn kịp ấy chứ, bảo gã lại nghiêng ngả xe một trận nữa, không, lên đường thôi. Khi nói chuyện, một tay lớn của hắn đã thần không biết quỷ không hay ôm lấy eo nhỏ của Nguyên Mẫu Đơn, trên mặt thì vẫn nghiêm túc như thường, nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, nói: - Ai nha! Thật sự là quá nguy hiểm mà, may mắn có nàng, nếu không thì, đầu ta thế nào cũng bị đụng đến sưng một cục ấy.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên phát hiện có một bàn tay đang ôm lấy bờ eo của nàng, lập tức gò má bị nhuộm thành một ráng mây, e thẹn nói:
.- Chàng không có việc gì là tốt rồi, mau chút ngồi sang kia.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Không đâu! Nàng cũng biết hồi trước ta rất nghèo, còn chưa từng được ngồi xe ngựa, nên giờ tạm thời không thể thích ứng, ngồi dựa vào nàng, ta cảm thấy có nhiều cảm giác an toàn hơn một chút.
.Thằng nhãi này có phải là cố ý hay không! Nguyên Mẫu Đơn hồ nghi nhìn hắn một cái.
.Giờ nhuyễn ngọc trong ngực, Hàn Nghệ có chết cũng sẽ không buông tay đâu, liền khẩn trương nói sang chuyện khác, nói: - Đúng rồi! Ở đại hội quyên tiền ngày hôm nọ, vì sao nàng lại không đi?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, ánh mắt chớp động vài cái, có vẻ có chút trốn tránh, nói: - Không phải có đại bá đi rồi sao.
.- Vậy nàng cũng có thể đi nha! Chớ không phải là sợ Vô Y đó chứ? Hàn Nghệ hì hì cười nói.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ trừng mắt nhìn hắn, cũng không có lên tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng lẽ nàng tính toán trốn nàng ấy cả đời sao?
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ xoa xoa cái trán: - Ta không biết.
.Hàn Nghệ ai nha một tiếng nói: - Nàng không cần luôn cảm thấy áy náy như vậy, ta đã nói đến tám trăm lần rồi, đây đều là lỗi của một mình ta, nàng không cần có bất kỳ chút áy náy nào, các nàng chỉ cần tận tình hưởng thụ niềm vui một nữ nhân nên có là được, nàng càng như vậy, chỉ biết ngăn cách giữa mọi người lại càng lớn, thản nhiên đối mặt là được rồi, Vô Y là nữ nhân của ta, nàng cũng là nữ nhân của ta, chính là đơn giản như vậy thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn sau khi nghe được nửa câu, hai gò má không khỏi lại biến hồng, phun một tiếng: - Thật không biết xấu hổ!
.- Ta đã nghĩ kỹ rồi, thê tử và mặt mũi, ta lựa chọn thê tử, không cần mặt mũi nữa. Hàn Nghệ thoáng nhún vai nói.
.- Vô lại!
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái, xoay mặt ra hướng ngoài cửa sổ, trôi qua lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói: - Ta sẽ gặp mặt Vô Y.
.Hàn Nghệ ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: - Gặp mặt nhanh lên thôi, gặp xong là chúng ta là có thể sinh con rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy ngay cả cái cổ thon dài cũng hồng thấu, nói: - Chàng mà còn tiếp tục nói xằng nói bậy như vậy, ta ta liền đuổi chàng xuống đó.
.- Không nói nữa, không nói nữa!
.Hàn Nghệ hì hì cười, lại càng ôm nàng vào ngực chặt hơn, ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, hưởng thụ sự thoải mái không nói nên lời.
.Nguyên Mẫu Đơn khe khẽ cắn môi son, đỏ mặt, rồi cũng mặc hắn thôi.
.- Cô gia, ngươi xem có phải là nơi này không?
.Mã phu đánh xe đột nhiên ngừng lại.
.Đã đến rồi sao, ta vừa mới ôm được một chút ấm áp. Hàn Nghệ hét lên: - Còn chưa tới, đi tiếp về phía trước vài dặm đường.
.- Ồ!
.Xe ngựa lại chậm rãi đi về phía trước.
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng nhìn ra ngoài xe, hiếu kỳ nói: - Không phải nơi này sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Lại đi thêm vài dặm đường, xe ngựa lại ngừng lại, người chăn ngựa lại hỏi: - Cô gia, là nơi này sao?
.Hàn Nghệ thoáng nhìn ra hướng ngoài xe:
.- Ách hình như đi qua rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc này nổi giận nói: - Chàng rõ ràng chính là cố ý mà.
.Hàn Nghệ nói: - Ta thực không phải cố ý, kỳ thật ta rất ít tới nơi này, quả thật có chút không quen.
.Nguyên Mẫu Đơn khinh hừ nhẹ nói: - Chàng đừng cho là ta không biết chàng đang đánh cái chủ ý gì.
.Hàn Nghệ hì hì nói: - Vậy nàng nói ta đang đánh cái chủ ý gì.
.- Ta !
.Nguyên Mẫu Đơn xấu hổ đỏ mặt, nói: - Mặc kệ chàng.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ thành thực nói: - Ta thừa nhận là ta chỉ muốn ôm nàng nhiều hơn một hồi, nếu vậy cũng là lừa gạt, ta nguyện ý lại lừa gạt lần nữa. Nói xong, hắn lại hướng tới phía ngoài nói: - Phu xe, ta nhớ lộn, ta muốn đi Đông Giao.
.Phu xe lúc này ngây ngẩn cả người, nơi này chính là tây ngoai ô a, ngươi như thế cũng sai thái quá rồi đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn vội la lên: - Chớ nghe hắn. Nói xong quay đầu, trừng mắt lườm Hàn Nghệ.
.Nhưng nàng lại không biết rằng vẻ đẹp của nàng đến từ chính sự tinh mịn, càng gần gũi nàng, thì càng có thêm điểm hấp dẫn trí mạng, cơ hội này khó có được nha, Hàn Nghệ đột ngột cúi đầu, hôn lên đôi môi kiều diễm hồng nhuận kia.
.Nguyên Mẫu Đơn sợ tới mức hai mắt trợn trừng trừng, nàng cũng chưa từng thử ở trong hoàn cảnh này, nhưng đây hoàn toàn là kiểu nàng sợ nhất, khó có thể tự kiềm chế, cả người không còn nửa phần sức lực, chẳng được bao lâu, đôi môi ngậm chặt liền bị Hàn Nghệ công phá, sau đó liền trầm luân.
.Hôn môi ở trong tình hình lung la lung lay như thế này, thật sự là có một phen tư vị khác.
.- Cô gia! Tới rồi!
.- Ai nói tới rồi, lại đi thêm một vòng nữa. Mẫu Đơn, chúng ta tiếp tục!
.- Cút!
.- Ôi!
.Nguyên Mẫu Đơn đã tỉnh táo lại đẩy mạnh Hàn Nghệ ra, kích động lau môi, vội vàng xuống khỏi xe ngựa.
.Đang té ngã ở thùng xe, Hàn Nghệ nhìn bờ mông gợi cảm kia, không khỏi cười ha hả, đứng dậy, quơ lấy hai kiện áo choàng đi vào ngoài xe, vẫn không quên hướng tới phu xe kia nói: - Sau này chỉ cần ta ngồi ở trên xe ngựa này, nếu ta không hô ngừng, thì không thể ngừng, có biết không?
.Phu xe kia gật đầu nói: - Vâng, tiểu nhân đã biết.
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ nhảy xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, đem áo choàng phủ thêm lên cho nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: - Đừng chạm vào ta!
.Giờ dưới ban ngày ban mặt, ta cũng không dám chạm a! Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: - Nàng xem đây là nơi nào?
.Nguyên Mẫu Đơn đưa mắt nhìn quanh, nơi này đã là vùng vô cùng ngoại ô rồi, cách thành chắc phải đến ba bốn mươi dặm đường, nói: - Hình như bên kia núi chính là xưởng ủ rượu mà chàng đang xây dựng.
.- Không sai! Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Tương lai nơi này sẽ xây dựng một ngôi học viện, không lâu sau đó, nơi này lại sẽ xuất hiện một thành trấn.
.Nguyên Mẫu Đơn khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trước đó chúng ta cũng đã thảo luận rồi, hiện giờ đất vườn đều là đông một mảnh, tây một khối, giăng khắp nơi, chi chít như sao trên trời, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu suất cày ruộng, nếu đem đất đai tập trung lại, thống nhất quy hoạch, sản xuất, thì hiệu suất sẽ được nâng cao lên gấp mấy lần. Bởi vậy chúng ta phải đi bước đầu tiên, chính là đem các thôn dân rải rác kia tập trung lại, bắt đầu thành trấn hóa.
.Nguyên Mẫu Đơn bộ dạng phục tùng trầm ngâm một lát, nói: - Nếu như có thể thành trấn hóa, như vậy thế tất sẽ hình thành chợ.
.- Thông minh!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Hơn nữa, xưởng cần đầy đủ nhân sự, dân chúng thành trấn hóa sẽ từ thân phận của nông phu, tiến lên giai cấp công nhân, kể từ đó, xưởng sức sản xuất cũng sẽ được nâng cao rất lớn, thương phẩm sẽ tăng nhiều, mất đi nông phu cày ruộng, nhưng cái nhận được không còn là lương thực, mà là tiền, vậy bọn họ nhất định phải mua nhu yếu phẩm cuộc sống, chợ sẽ được dựng nên, một khi chợ được dựng nên, thì tiền liền có thể lưu thông, kinh tế hàng hoá liền sẽ bắt đầu sống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận