Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 873.2: Thương tổn lẫn nhau

.Sau một nén nhang.
.Bùi Thanh Phong cầm đầu tập đoàn sĩ tử rốt cục đi tới ngõ Bắc, gió lạnh thổi qua, ngõ Bắc biến thành một mảnh lặng ngắt như tờ, nhưng ngõ Bắc yên tĩnh cũng không phải là một người cũng không có, chỉ thấy phía trước Phượng Phi Lâu, cũng là một mảnh đông nghìn nghịt, nhân số rõ ràng không ít hơn đám người Bùi Thanh Phong, phải biết rằng Bùi Thanh Phong bọn họ còn mang đến không ít gia đinh, lũ vô công rồi nghề.
.- Bùi huynh, đối phương hình như đều là một số con cháu hàn môn.
.Vi Quý ở bên tai Bùi Thanh Phong nhỏ giọng nói.
.Bùi Thanh Phong nhíu nhíu mày, nói: - Không cần để ý tới bọn họ, hôm nay chúng ta chỉ tìm đến Hàn Nghệ để tính sổ thôi.
.Nói xong dẫn đầu đi về phía trước.
.Đám sĩ tộc còn lại cũng đều nghênh ngang đi về phía trước, bọn họ đối với đám con cháu hàn môn kia vẫn có ưu thế về mặt tâm lý, bọn họ sợ con chuột chứ cũng sẽ không sợ con cháu hàn môn.
.Trái lại con cháu hàn môn thủ hộ ở trước Phượng Phi Lâu, nhìn thấy một đoàn con cháu sĩ tộc như vậy đi tới, trong lòng vẫn phải chịu đựng áp lực lớn vô cùng, dù sao bị ức hiếp mấy trăm năm rồi, tạm thời sao có thể xoay chuyển kịp được, thậm chí có những người đều đã bắt đầu rụt về phía sau.
.- Không tiền đồ!
.Đứng ở lầu hai Nữ Nhân Phường, Tiêu Vô Y nhìn thấy con cháu hàn môn bắt đầu lùi về sau như vậy, không khỏi hừ nhẹ một cái nói, lại xoay đầu lại, nhìn Hàn Nghệ ngồi ở bên cạnh bàn thưởng thức rượu ngon, nói: - Sao chàng vẫn còn nuốt trôi được thế, chàng xem đám con cháu hàn môn này, cách xa như vậy cũng đã bắt đầu khiếp đảm rồi, đợi Bùi Thanh Phong bọn họ đi qua, phỏng chừng sẽ tan như chim thú.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta nói này Vô Y, nàng có thể đừng nói giống như sắp đánh trận có được hay không, có lẽ bọn họ chỉ là đi dạo phố mà thôi.
.- Đi dạo phố? Chàng nói ngược lại thật thoải mái, theo kinh nghiệm của ta, lát nữa nhất định sẽ phát sinh xung đột, chàng đã nghĩ xong làm thế nào kết thúc chuyện này chưa.
.- Trong phương diện này nàng rất có kinh nghiệm sao?
.-... Không có.
.Hàn Nghệ coi ánh mắt chột dạ kia của nàng, khẽ mỉm cười, lại nói: - Cái đám ngụy quân tử Bùi Thanh Phong bọn họ thì ta không rõ lắm, nhưng con cháu hàn môn mỗi người đều là quân tử, chỉ biết dùng tài hùng biện chứ không động thủ, việc này một cây làm chẳng nên non, bởi vậy tối đa cũng chỉ là xô đẩy vài cái, sẽ không phát sinh xung đột lớn.
.Tiêu Vô Y hồ nghi nhìn hắn một cái, con ngươi lắc lư vài cái, đột nhiên nói: - Bài văn ngày đó của chàng là Nguyên Mẫu Đơn viết ra đi.
.- Nàng làm sao--- !
.Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Nghệ liền ý thức được có chút không đúng.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nhẹ nói: - Cha ta coi như là thầy của Nguyên Mẫu Đơn, mới trước đây ta thường xuyên cùng nàng ấy cùng đọc sách luyện chữ, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng, tài văn chương ta còn tốt hơn nàng ấy nhiều, vì sao chàng không tìm ta viết, mà đi tìm nàng ấy viết.
.Nữ vương lại ghen tuông một chút rồi, ta vẫn luôn nắm chắc không sai a! Hàn Nghệ buồn rầu một trận, nói: - Nàng cũng biết lúc ấy ta đang rất vội mà, vừa hay ta tới Nguyên Gia Bảo giải thích với bề trên Mẫu Đơn về chuyện của nàng, liền thuận tiện viết luôn ở đó, nàng cũng biết chữ viết ta quả thực rất khó coi, vì thế ta liền thuận tiện nhờ Mẫu Đơn giúp ta sửa sang một chút, nàng ấy chỉ viết thay mà thôi, kỳ thật cái này tìm ai viết cũng đều giống nhau. Còn có, lúc này, chúng ta là không phải nên đem lực chú ý đặt ở trên đường sao.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, tỏ vẻ mình đang rất bất mãn, nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, khẩn trương nghiêng đầu sang nhìn.
.Lúc này tập đoàn con cháu sĩ tộc đã đi tới trước cửa Phượng Phi Lâu, nhưng sự thật thực sự không phải là đang giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng, mà dáng vẻ bệ vệ của tập đoàn con cháu sĩ tộc rõ ràng đã đè ép hẳn con cháu hàn môn.
.- Chúng ta đến tìm Hàn Nghệ, không liên quan đến các ngươi, tốt nhất các ngươi hãy tránh ra, nếu không sẽ chỉ dẫn lửa thiêu thân.
.Bùi Thanh Phong đưa tầm mắt nhìn qua, uy nghiêm sĩ tộc hiển thị cực kỳ rõ ràng, người này cũng không ngu xuẩn, y biết đạo lý bắt giặc bắt vua trước, mục đích hàng đầu chính là đối phó với Hàn Nghệ, những người này, tùy tiện lúc nào cũng có thể đi giáo huấn, nhưng hôm nay tận lực phải tránh gây thêm phức tạp, tuy rằng vẫn kiêu căng ngạo mạn, nhưng do đối phương là con cháu hàn môn, vì vậy giọng điệu này vẫn được tính là vô cùng khách khí.
.Con cháu hàn môn ngươi xem ta, ta nhìn hắn, đã lộ ra hiện tượng khiếp đảm.
.Mắt thấy đã hàn môn bên này chắc sắp không chịu được nữa rồi, một người đột nhiên đứng dậy, hướng tới Bùi Thanh Phong nói:
.- Đất này cũng không phải của ngươi, chúng ta đứng ở chỗ này có liên quan gì tới ngươi.
.- Lại là ngươi cái tên này!
.Chỉ thấy một công tử hoa phục nhảy ra ngoài.
.Hoá ra vị nhân sĩ hàn môn này chính là nho sinh dẫn đầu đứng ra ở Vạn Phúc Lâu, thù nhân gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt a!
.Bùi Thanh Phong đầu tiên là đưa một tay ngăn lại công tử ca nổi trận lôi đình kia, hướng tới nho sinh này nói:
.- Hàn Nghệ với các ngươi không thân chẳng quen, các ngươi tội gì vì hắn mà đối nghịch với chúng ta, các ngươi có thể hiểu rõ ràng hậu quả. Các ngươi xem, Hàn Nghệ đến nay vẫn không lộ diện, các ngươi không nên bị hắn lợi dụng.
.Cái này là thượng binh phạt mưu!
.Nho sinh nói: - Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta chỉ là đứng ở chỗ này mà thôi.
.Bùi Thanh Phong hơi hơi nhíu mày nói:
.- Nhưng ta phải đi qua nơi này.
.Nho sinh kia nói: - Các ngươi có thể đi đường vòng a! Là chúng ta đứng ở chỗ này trước đấy.
.Bùi Thanh Phong trong lòng cả kinh, người này lạ mặt vô cùng, trong đám con cháu hàn môn khi nào thì có nhân vật không muốn sống bực này rồi.
.Mà những công tử ca còn lại kia đều lộ ra vẻ tức giận, con cháu hàn môn từ khi nào thì trở nên kiêu ngạo như vậy rồi, dám bảo bọn họ đi đường vòng.
.- Buồn cười!
.Trong khi Bùi Thanh Phong còn đang ngây người, tên công tử ca bên cạnh kia giận không kềm được, xông lên trước, một cước đá tới.
.- Ôi!
.Chỉ nghe hét thảm một tiếng, nho sinh kia trực tiếp bay ra ngoài.
.Mà công tử kia lúc này cũng si ngốc, lực chân của mình từ khi nào thì trở nên mạnh như vậy rồi.
.- Các ngươi tại sao có thể đánh người.
.- Các ngươi khinh người quá đáng.
.Lúc này lại có vài tên nho sinh tiến lên phía trước.
.Đám công tử ca theo bản năng đẩy bọn họ ra.
.- Ai ôi! !! !
.- Ôi!
.Chỉ thấy mấy con cháu hàn môn đều ngã xuống đất, che ngực, lăn lộn đầy đất: - Sĩ tộc đánh người rồi, sĩ tộc đánh người rồi, đau chết mất, đau chết mất.
.Những con cháu sĩ tộc kia đều ngây ngẩn cả người, ta chỉ đẩy bọn họ một chút thôi.
.Bùi Thanh Phong mắt thấy tình huống không đúng, khẩn trương quát:
.- Dừng tay, dừng tay cho ta.
.- Máu! Máu!
.- Sĩ tộc giết người!
.Chợt nghe thấy một tiếng hét to kinh hãi!
.Mọi người lập tức tìm theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy nho sinh mới vừa rồi bị đá bay kia nằm trên mặt đất, kịch liệt ho khan, miệng phun máu tươi ra ngoài, hiện trường đặc biệt máu tanh.
.- Giết người! Sĩ tộc giết người!
.Từng trận tiếng rống sợ hãi, lúc trầm lúc bổng.
.Con cháu hàn môn như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, sợ tới mức chạy lung tung, lớn tiếng rống lên sợ hãi.
.Hàn Nghệ bưng một ly trà, đứng ở bên cửa sổ, ha hả nói: - Xem đi, ta đã nói không đánh nhau nổi rồi mà.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận