Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1369.1: Đã rét vì tuyết lại giá vì sương

.Đại Phi Xuyên!
.Đạc Phục cùng với đám người Hàn Nghệ, Trần Thạc Chân đang ngồi trong đại trướng thương lượng chiến sự, thông qua vài phen chém giết, gần như đã tiêu diệt hết các thế lực đang bao vây bên ngoài thành Phục Sĩ, hơn nữa vừa hay Đại Phi Xuyên là ở phía nam của thành Phục Sĩ, Thiện Châu ở phía bắc thành Phục Sĩ, ba nơi ở xung quanh hồ Thanh Hải tạo thành thế vạc ba chân, có thể nói là bao vây tự nhiên, thành Phục Sĩ đã là vật nằm trong túi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
.- Trận này là đánh quá náo nhiệt mà, nhưng lại là chúng ta đang tự tàn sát lẫn nhau, vậy sẽ chỉ khiến cho Thổ Phiên ngồi làm ngư ông đắc lợi. Đối mặt với thế cục quá tốt như vậy, nhưng Đạc Phục lại cảm thấy ưu sầu gấp bội.
.Phụ cận hồ Thanh Hải là trung tâm của Thổ Dục Hồn, vốn có trọng binh tụ tập, bất kể là phòng Đại Đường hay là Thổ Phiên, mà còn là một nhánh quân có lực gắn kết nhất, bởi vì mọi người đều dựa vào hồ Thanh Hải sinh sống, nhưng mà hiện giờ vừa liều mạng, tài sản gia đình đều đều đã tốn gần hết rồi.
.Hàn Nghệ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
.- Báo
.Do thám này đột nhiên vội vã bước nhanh vào đại trướng, bẩm báo với Đạc Phục: - Khởi bẩm Đại tướng quân, đại quân Thổ Phiên đột nhiên điều động ra một lượng lớn binh lính đi tấn công Đại Mạc Môn.
.- Cái gì?
.Đạc Phục đứng phắt người dậy, nói: - Lẽ nào thành Thổ Dục Hồn đã bị công phá?
.- Ngược lại là không có, chỉ là người của bộ lạc Bạch Lan đang giằng co với Khắc Liệt tướng quân ở thành Thổ Dục Hồn.
.Đạc Phục nghe xong, nhíu mày nói: - Thành Thổ Dục Hồn và Đại Mạc Môn là hai phòng tuyến quan trọng của Thổ Dục Hồn ta, chỉ cần Thổ Phiên đánh hạ bất cứ phòng tuyến nào, là có thể lập đến Đại Phi Xuyên. Mà hiện giờ Thổ Phiên tập trung binh lực tấn công Đại Mạc Môn, chỉ sợ là quân lính trấn thủ Đại Mạc Môn sẽ không kiên trì được bao lâu.
.Một viên đại tướng nói: - Đại tướng quân, có phải chúng ta nên phái binh đi chi viện Đại Mạc Môn?
.Trần Thạc Chân lập tức nói: - Không thể, lỡ như đây là âm mưu của Thổ Phiên cố ý dẫn dụ chúng ta đi cứu trợ, sau đó bao vây tiêu diệt nhóm binh đi cứu trợ của chúng ta, như vậy thì ngày khác đại quân Thổ Phiên đến bên dưới thành, chúng ta sẽ không có lực lượng gì để ngăn chặn bọn họ nữa.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Xem ra, bên phía Thổ Phiên đã nhìn ra được chúng ta đang kéo dài thời gian. Chúng ta nên cố gắng nhanh chóng công hạ thành Phục Sĩ, như vậy mới có thể tập trung binh lực chống lại cuộc tấn công của Thổ Phiên.
.Đạc Phục nói: - Cho dù lấy được thành Phục Sĩ, chúng ta cũng không có đủ binh lực có thể ngăn chặn được đại quân Thổ Phiên. Nói đến đây, ông ta nhìn Hàn Nghệ, lúc đầu chúng ta đã nói xong rồi, ta thu phục được thành Phục Sĩ, Thổ Phiên là giao cho ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Viện quân của Đại Đường chúng ta e là vẫn chưa đến được, bởi vậy chúng ta phải cố gắng kéo dài thời gian với đại quân Thổ Phiên.
.Đạc Phục hiếu kỳ hỏi: - Kéo dài như thế nào?
.Kéo dài như thế nào? Hàn Nghệ không có nói gì. Kỳ thực ý của hắn chính là cổ vũ quân trấn thủ Đại Mạc Môn cố gắng bám trụ, thực sự không thủ được thì mới tránh.
.Tiểu Dã đột nhiên nói: - Hàn đại ca, sư phụ đệ đã từng dạy đệ, thượng binh phạt mưu, kế đó là phạt giao, tiếp theo phạt binh, tiếp nữa là công thành. Công thành là cách thứ yếu nhất, thủ thành cũng là cách thứ yếu nhất. Nếu như muốn giằng co với kẻ địch, đầu tiên chính là không thể để cho mình bị nhốt trong thành, nên để cho tất cả quân đội từ bỏ thủ thành, sau đó tập trung lại với nhau, lựa chọn phương thức tác chiến linh động. Bọn họ muốn thành trì thì cứ để cho bọn họ đoạt đi, bọn họ cũng không cầm đi được, tiêu diệt chủ lực của quân địch mới quan trọng nhất. Hiện giờ đại quân Thổ Phiên đang phân tán tác chiến, chỉ cần chúng ta có thể xuất động ra tất cả chủ lực, không cần co đầu rụt cổ trong xuyên cốc này. Trước tiên, tiêu diệt bộ lạc Bạch Lan ở thành Thổ Dục Hồn, sau đó vòng về hậu phương, trước tiên chặt đứt đường lương thực của bọn họ, rồi cùng với năm ngàn quân tinh nhuệ của công chúa giáp công hai mặt, như vậy sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.
.Thứ cậu tôn sùng nhất chính là tiến công, nếu phòng thủ thì mãi mãi không có cách nào làm tổn thương kẻ thù được, đây chính là triết lý mà sư phụ cậu đã truyền bá cho cậu. Ý của Tiểu Dã chính là ngay cả Đại Phi Xuyên cũng không cần, tất cả mọi người lên ngựa, cơ động tác chiến, tập trung ưu thế quân lực, từng ngụm từng ngụm nuốt trọn Thổ Phiên.
.Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tiểu Dã. Đại Phi Xuyên là nơi gì, há có thể nói từ bỏ là có thể từ bỏ được.
.Tiểu Dã trề môi, đầy mặt khinh thường, tựa như nói, bọn người các người đều không biết đánh trận.
.Đạc Phục cười ha hả nói: - Vị tiểu huynh đệ này nói thật hay. Ngừng một chút, ông ta lại nói: - Nhưng mà vị tiểu huynh đệ này, thành trấn đích thực có thể từ bỏ, nhưng mà trong thành vẫn còn rất nhiều dân chúng đang sinh sống.
.Tiểu Dã hừ một tiếng nói: - Không phải là kẻ thù đang vội lên đường sao, nào có rảnh rỗi mà đi làm hại dân chúng. Có thể để cho dân chúng vào ngọn núi phụ cận trốn trong đó hoặc là trực tiếp đầu hàng. Chỉ cần các người dám chủ động xuất kích, vậy thì không cần bao lâu là có thể đánh bại Thổ Phiên. Dù sao thì chờ trong thành cũng là đang chờ chết, các người lại không phòng không được. Quả thực cậu không có gì không đành lòng. Theo cậu thấy, nếu đánh thua, người chết sẽ càng nhiều hơn. Vì vậy phải lấy việc đánh thắng kẻ địch làm mục đích quan trọng đầu tiên. Còn về dân chúng, đi vào núi tránh một chút là được rồi. Ngươi đợi trong thành, thành vừa bị công phá, ngươi đã thành cá trong chậu rồi.
.Thật xấu hổ mà.
.Những tướng lĩnh của Thổ Dục Hồn chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu nói trắng ra, căn bản là bọn họ không có gan giao chiến với Thổ Phiên. Bọn họ một lòng đều dựa vào Đại Đường, nhưng mà thiếu niên này lại cho rằng không cần dựa vào Đại Đường, cũng có thể đánh bại Thổ Phiên.
.Nhưng mà theo những người này thấy, Tiểu Dã là người Hán, đương nhiên cậu không để ý đến Đại Phi Xuyên thuộc về sở hữu của ai, nhưng mà bọn họ không được, Đại Phi Xuyên chính là đại bản doanh của họ, tuyệt đối không thể từ bỏ.
.Bởi vậy Đạc Phục vẫn chưa tiếp thu kiến nghị của Tiểu Dã. Tiểu Dã cũng không có cưỡng cầu, cậu thật sự chỉ là nói cho Hàn Nghệ biết, có thể đánh như vậy.
.Hàn Nghệ không có cân nhắc được hay là không được, bởi vì hắn biết đây là chuyện không thể nào. Từ bỏ Đại Phi Xuyên, bằng với việc từ bỏ thành Phục Sĩ, thứ thủ đô này là quá quan trọng rồi.
.Vì thế cuối cùng Đạc Phục vẫn lựa chọn từ bỏ Đại Mạc Môn, lựa chọn tăng tốc tiến công thành Phục Sĩ, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải nhanh chóng lấy được thành Phục Sĩ.
.Buổi tối ngày hôm đó.
.- Đại tướng quân, đại tướng quân.
.- Xảy ra chuyện gì?
.- Ngài mau ra đây xem.
.Đạc Phục từ trong trướng bước ra, chỉ nhìn thấy chân trời phía xa có ánh lửa sáng, ngay cả Hàn Nghệ bọn họ cũng đều bước ra.
.- Đây là xảy ra chuyện gì?
.- Ta cũng không rõ, Hàn Thị lang, ngài xem phía bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận