Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1159.1: Bóng cửa

.Qua một lúc lâu, Trịnh Thiện Hành mới tỉnh lại khỏi chấn kinh, ngoại trừ "có thể" ra, gã còn có thể nói gì.
.Mấy người đi lòng vòng một chút ở đây, thấy thời gian cũng đã đủ rồi, vì thế đi đến khu vui chơi bên cạnh, dù sao thì khu vui chơi mới là mục đích chính của hôm nay.
.- Trịnh công tử, chắc ngươi có từng nghĩ xây dựng một số nhà ở để cho những nhân viên đó ở!
.Hàn Nghệ vừa đi vừa nói.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Sao lại chưa từng nghĩ, một là, việc này cần không ít tiền, hai là, trượng phu của họ còn phải ở nhà cày ruộng, cả nhà vẫn phải lấy trượng phu làm chủ.
.Tiêu Vô Y theo chủ nghĩa nữ quyền lập tức nói: - Ai nói?
.- ! Trịnh Thiện Hành ngập ngừng nói: - Ta chỉ nói phàm phu tục tử bình thường, Hàn phu nhân tất nhiên không ở trong số đó.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Vậy còn được.
.Hàn Nghệ khẽ lau mồ hôi lạnh, khẩn trương quay trở lại đề tài: - Nếu ngươi xây dựng nhà ở ở đây, ngươi xây càng nhiều, miếng đất này sẽ càng đáng giá, hai mươi năm sau, ngươi sẽ thu hoạch lợi ích gấp mấy chục lần.
.Tiêu Vô Y nghe vậy tò mò, nói: - Tại sao lại vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đạo lý rất đơn giản, vì sao nhà ở trong thành Trường An đắt hơn ở ngoại ô nhiều như vậy, không phải là nhiều người sống trong thành sao, vậy lấy hiếm làm quý a! Nếu khu vực này trở nên phồn hoa, vậy thì giá đất tự nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên, mà hiện giờ giá thành của miếng đất này cũng không cao, bởi vậy lợi nhuận là hết sức khả quan.
.Mỗi một kẻ xuyên không, dù cho không có kiến thức đến mấy nhưng tuyệt đối sẽ không xa lạ đối với bất động sản, ngươi không mua được nhà cũng phải chuyển sang gạch a, những thương nhân đời sau, thậm chí là chính phủ đều chơi bất động sản rầm rộ.
.Trịnh Thiện Hành thoáng gật đầu, lại hỏi: - Vậy làm sao giải quyết vấn đề trồng trọt của trượng phu họ đây?
.Hàn Nghệ hất đầu về phía trước.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Khu vui chơi?
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ nói: - Ta dám cam đoan, tương lai khu vui chơi sẽ là khu vực náo nhiệt nhất vùng kinh kỳ, và còn vượt qua cả Khúc Giang Trì, hễ người nhiều là cơ hội buôn bán sẽ nhiều, vậy thì xây dựng một cái chợ ở đây là chuyện thuận lý thành chương, mấy nam nhân đó có thể cho thương nhân thuê đất của nhà mình, sau đó đến khu vui chơi làm việc, hoặc là làm buôn bán nhỏ ở gần đây.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Ta phát hiện ngươi xây xưởng, Học Viện Chiêu Nghi ở ngoại ô gần như cũng có suy nghĩ đến mặt này, tại sao ngươi muốn làm như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Nói thế này đi, người ăn lương thực nhiều hơn người trồng lương thực nhiều, như vậy thì giá lương thực sẽ tăng cao, càng có nhiều thương nhân hơn nữa chịu đầu tư vào nông nghiệp, bọn họ sẽ tập trung đánh giá gia súc kéo và nghiên cứu nông cụ tiết kiệm sức lực hơn nữa, còn nhân lực dư ra có thể phục vụ tốt hơn cho công thương nghiệp, thứ hiện giờ chúng ta thiếu chính là người mà, nhưng bên phía nông nghiệp quả thực chật kín người rồi, dù sao thì địa khu Quan Trung cũng là nơi đất hẹp.
.Trịnh Thiện Hành trầm ngâm một lát, nói: - Nếu khu vui chơi của ngươi thật sự thành công giống như ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ.
.Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến khu vui chơi, cổng chính là một hình vòm mô phỏng thành bảo của Trung Quốc, một nam nhân trung niên thể hình hơi béo đứng trước cổng, nhìn thấy bọn họ đi đến, vội vàng lên đón, nói: - Tiểu nhân bái kiến Hàn Thị lang, Hàn phu nhân, Trịnh công tử.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tư không đến rồi sao?
.- Lão gia nhà ta cũng vừa đến một lúc, hiện giờ đang ở bên trong cùng nhị lão gia và Lư Quốc Công, bây giờ tiểu nhân sẽ dẫn ba vị đến đó.
.- Lư Quốc Công cũng đến? Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Nam nhân trung niên kia gật gật đầu.
.- Oa! Thật là đẹp!
.Đi vào cổng lớn, đầu tiên là một lối rẽ, không nhìn thấy bên trong có gì, nhưng đập vào mắt lại là một khoảng sặc sỡ, khiến Tiêu Vô Y kinh hô một tiếng, chỉ thấy trên tường khắp chốn đều là tranh vẽ, hoặc là tranh thủy mặc, mặc dù kỹ thuật vẽ không được coi là khéo léo tuyệt vời nhiều lắm, nhưng kiểu tranh này không phải dùng để giám định thưởng thức, chỉ một lối rẽ mà đã đẹp không chịu nổi rồi.
.Nhưng đây cũng là tiền nha!
.Bình thường khi đi qua đường này, Trịnh Thiện Hành cũng thường đến xem, mỗi lần nhìn thấy quy mô này đều không khỏi thầm tặc lưỡi, nhưng hôm nay nghĩ lại, ngay cả lễ vật Hàn Nghệ tặng thê tử cũng phải dùng đồ thư các làm đơn vị, cái này có được coi là gì.
.Tang tang tang!
.Đi qua lối rẽ, chợt nghe thấy một tràng tiếng chuông gió, Tiêu Vô Y đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở giữa có ba kiến trúc hình tròn, hai cái bàn quay ở giữa dùng dây thừng treo từng con ngựa gỗ nhỏ, đỏ, đen, trắng, lam, hình dáng rất đáng yêu!
.- Kia là cái gì? Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút kinh hỉ.
.Hàn Nghệ liếc thấy vẻ mặt này của Tiêu Vô Y, trong lòng rất đắc ý, ngay cả Tiêu Vô Y cũng thích, những nhóc con đáng yêu kia không ngày ngày tới đây chơi mới là lạ, nói: - Đây là vòng quay ngựa gỗ.
.Trịnh Thiện Hành lập tức hỏi: - Vòng quay? Cũng chính là nói có thể chuyển động?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Kỳ thật ở bên dưới vòng quay này có một trục xoay, đến lúc đó sẽ có lừa kéo làm chuyển động.
.Tiêu Vô Y mắt lấp lánh.- Bây giờ không thể cho nó quay sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu phu nhân muốn thử, ta có thể xuống đẩy a!
.Trên mặt Tiêu Vô Y hiện lên chút ửng hồng, nói: - Nói thì dễ nghe như vậy, ta sẽ ngồi thật đấy.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng ta có thể đến gặp Tư không trước hay không.
.Tiêu Vô Y mím môi cười, đương nhiên nàng sẽ không để cho Hàn Nghệ đi xuống đẩy, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, lưu luyến ngoái lại nhìn vòng quay ngựa gỗ rực rỡ bắt mắt kia. Lúc đi đường, chỉ thấy khắp nơi đều là các trò chơi như cầu bập bênh, xích đu, cầu trượt. Mặc dù khu vui chơi này là Hàn Nghệ thiết kế, nhưng bố cục không phải nhái theo châu Âu, mà là căn cứ vào phong cách kiến trúc của Đại Đường để thiết kế, cổ nhân thiết kế đồ thường thích dung hòa tất cả làm một, cầu trượt là tạo ra từ một hòn giả sơn, toàn bộ đều là đá, bao gồm xích đu, cầu bập bênh dường như cũng là cảnh sắc của khu vui chơi này.
.- Sân đua xe?
.Khi đi ngang một gian nhà lớn, Trịnh Thiện Hành bỗng nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn ba chữ lớn trên cửa.
.Tiêu Vô Y nói: - Xe ngựa cũng có thể đua? Vậy chi bằng trực tiếp đua ngựa đi?
.Hàn Nghệ nói: - Nhà này sao có thể đua xe ngựa chứ, còn chưa cất bước đã đến điểm cuối rồi, đây là sân đua xe dành riêng cho trẻ con, lát nữa chúng ta hãy qua xem thử.
.Trẻ con? Đua xe? Tiêu Vô Y và Trịnh Thiện Hành đều là vẻ mặt hoang mang!
.Đi đến một ngã rẽ, chợt thấy có một cửa hang đá, bên trên viết "động quỷ".
.Tiêu Vô Y mở to hai mắt, kinh hô: - Trong này có động quỷ sao?
.Hàn Nghệ nói: - Quỷ thì không có, chỉ là có người ở bên trong giả thần giả quỷ.
.- Giả thần giả quỷ? Là là ý gì?
.- Chính là chuyên dùng để dọa người khác, có những người thích kích thích, có thể đến đây tìm kiếm kích thích.
.- Dọa người? Trịnh Thiện Hành ngu ngơ nửa ngày, nói: - Chẳng lẽ sẽ có người!
.Gã còn chưa có nói xong, chợt nghe Tiêu Vô Y nói: - Dọa người, nhất định là rất thú vị, vậy ta cũng muốn vào xem thử.
.Hàn Nghệ quay sang Trịnh Thiện Hành nhún nhún vai.
.Trịnh Thiện Hành chắp tay nói: - Hàn tiểu ca, coi như ta phục rồi, ngay cả chủ ý thế này mà ngươi cũng nghĩ ra.
.Ba người lại đi thêm một lát, đi đến cạnh một hồ nước lớn, Trịnh Thiện Hành thắc mắc nói: - Hồ đua thuyền?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Trẻ con chơi, trẻ con chơi.
.- Lại là trẻ con chơi?
.Trịnh Thiện Hành có chút mơ hồ. Đi qua hồ đua thuyền, lập tức phong cách đại biến, mặt cỏ miên man, đá cuội rải thành đường nhỏ, một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, chỗ nào cũng thấy đình, bàn ghế, cùng với một số thiết bị tập thể hình, trong đó có một số thiết bị Trịnh Thiện Hành đã từng thấy ở trại huấn luyện, nhung phần nhiều vẫn chưa từng nhìn thấy, nhìn có vẻ hợp với người già, bởi vì đều là đứng yên bất động. Lại đi thêm một lát, mấy người di đến một bãi cát dùng gạch đá quây lại, chỉ thấy có ba lão già đang đứng bên trong, chính là Lý Tích, Trình Giảo Kim, Lý Bật. Ba người mỗi người cầm một cái chùy gỗ, khua khoắng uy vũ sinh phong.
.Ô đệt! Chùy bóng cửa của ta để cho các người chơi thành lang nha bổng! Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh, đi tới.
.- Lão gia! Hàn Thị lang bọn họ đến rồi.
.Lý Tích, Trình Giảo Kim, Lý Bật ba người đồng thời nhìn lại. Hàn Nghệ ba vãn bối bọn họ lập tức thi lễ với mấy người họ.
.- Nhóc con Vô Y cũng đến à! Trình Giảo Kim trên mặt vui vẻ, lại khinh bỉ liếc Hàn Nghệ, nói: - Nhóc con Hàn Nghệ, không phải lão phu nói ngươi, trước đây lão phu ba lần bảy lượt muốn để ngươi làm tôn tức phụ (cháu dâu) của lão phu, ngươi lại không chịu, bây giờ lại lấy Hàn Nghệ, thật không biết ngươi nghĩ gì nữa.
.Hàn Nghệ sửng sốt, đây là tình huống gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận