Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 821.1: Phế Hậu

.Chử Toại Lương đúng là rời Trường An rất lặng lẽ.
.Nhưng ông ta không đáng được thông cảm, dù sao ông ta cũng không phải là thần tử tuyệt đối chính trực như Mã Chu, Ngụy Trưng. Nhớ lại ngày trước ở trong vụ án Phòng Di Ái, ông ta cũng sử dụng không ít lực lượng. Ngươi đã có thể làm vậy với người thì người khác đối xử với ngươi như vậy cũng là chuyện bình thường, lăn lộn ở ngoài cuối cùng vẫn phải trả giá như vậy.
.Tuy nhiên, về điểm này Hàn Nghệ lại có chút hiểu ông ta.
.Tính cách chim bay theo người của Chử Toại Lương không nhất định là do bẩm sinh, hơn phân nửa vẫn là do hàng ngày bồi dưỡng mà thành.
.Bởi vì Chử Toại Lương là nhân sĩ Hàng Châu, mặc dù cũng là xuất thân danh môn, nhưng là sĩ tộc Giang Nam, mà Đường triều vẫn coi phương bắc làm trung tâm, quyền lực trung tâm vẫn là vây quanh tập đoàn Quan Lũng và tập đoàn Sơn Đông. Ngoại lai chợt đến như Chử Toại Lương chỉ có thể dựa vào một bên, mới có thể một bước lên mây. Nói cách khác, ông ta không chen lọt được vào vòng tròn này. Cho dù Mã Chu về sau trở thành Tể tướng, kỳ thật cũng không trong vòng tròn này.
.Chử Toại Lương muốn nhập vào vòng tròn này, chỉ có cách là dựa vào người khác. Ông ta lựa chọn tập đoàn Quan Lũng, vì thế cũng phải được trọng dụng. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà tính cách ông ta trở nên chim bay theo người.
.Nhưng dù Chử Toại Lương rời đi, cũng không có nghĩa là kết thúc, mà có nghĩa vừa mới bắt đầu.
.Nhưng mà, điều khiến mọi người không ngờ tới là người thầy tốt, người bạn hiền của Chử Toại Lương - Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lúc này lại không có bất cứ động tĩnh gì, hơn nữa cả đảng phái của bọn họ cũng tạm dừng tất cả hoạt động nhằm vào phế hậu, tất cả đều án binh bất động.
.Bởi vì cái gọi là thời điểm đến thì hoạt động, vừa hay lúc này Trưởng sử Kỳ Châu Vu Thừa Tố đột nhiên thượng một bản tấu, buộc tội Liễu Thích vốn phải đi đến Toại Châu nhậm chức khi đi qua Kỳ Châu, đã tiết lộ những điều cấm kị trong cung, nói về mối quan hệ giữa Hoàng Thượng và hậu cung.
.Nhưng trong tấu chương chưa đề cập nội dung cụ thể mà chỉ nói chung chung như vậy. Rõ ràng có thể nhận thấy Vu Thừa Tố chỉ là đón ý nói hùa theo Lý Trị mới dâng lên tấu chương như vậy.
.Thật đúng là hành động thông minh.
.Lý Trị không cho điều tra cặn kẽ, liền trực tiếp truyền chỉ cách chức Liễu Thích thành Vinh Châu Thứ sử, bị điều đi khu vực xa hơn.
.Nhưng Lý Trị vẫn không hề đề cập đến việc phế Vương lập Võ, y chính là đang quan sát phản ứng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, chẳng khác nào đang từng bước dò xét Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ trước sau cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
.Lý Trị thấy xong, trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ: chẳng lẽ cậu ta thật sự thỏa hiệp. Nếu ngươi bất động, ta sẽ tiến thêm một bước nữa đấy, vì thế lại bắt đầu mục đích cuối cùng của y là phế Vương lập Võ.
.Mà kế hoạch phế Vương lập Võ còn phải phân hai bước, y không thể nói sở dĩ ta phế Vương, chính là vì lập Võ. Tuy rằng bản chất sự việc là như vậy. Nhưng nếu y nói ra như vậy thì thực bạc tình bạc nghĩa. Các đại thần cũng sợ hãi nên sẽ đứng ra phản đối, những người phản đối thì không cần phải nói rồi. Vì thế, cho dù hai chuyện này liên hệ mật thiết với nhau nhưng hành động lại được tách rời ra.
.Bước đầu tiên đương nhiên là phế Vương.
.Phế Vương nhất định phải có một lý do chính đáng, không có sinh dưỡng, thì không thể tính là lý do, không hợp quy củ.
.Kết quả là, rốt cục Lý Trị hạ một đạo thánh chỉ mang tính quyết định nói rằng: Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi mưu đồ bí mật hạ độc hại trẫm và Võ Chiêu Nghi, trẫm quyết định giáng chức các nàng thành thứ nhân, mẹ và các đệ muội toàn bộ sung quân Lĩnh Nam.
.Tội danh này thực sự là đủ độc địa.
.Cái gọi là mưu đồ bí mật hạ độc, đương nhiên là một tội danh có lẽ có.
.Nhưng đây là việc của hậu cung, các đại thần làm sao thông suốt, còn không phải là Hoàng đế ngươi định đoạt.
.Tuy nhiên nói gì thì nói, việc này cũng không phải là không có lý do, nói không chừng đấy là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Vương hoàng hậu cùng đánh cược một lần cuối cùng, phải hạ độc giết chết Lý Trị, sau đó lập Thái Tử lên làm Hoàng đế.
.Lý do này là vô cùng có khả năng.
.Một thời gian cũng có thể có những ý kiến khác nhau, lén lại tranh luận không ngớt.
.Về phần đem toàn bộ thân nhân của bọn họ giáng chức đi Lĩnh Nam, trên thực tế chính là đả kích thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ ở trong triều. Bởi vì trong đó cũng liên lụy đến không ít quan viên. Đương nhiên, Lý Trị chỉ đối phó với gia đình của các nàng, chứ không phải toàn bộ Thái Nguyên Vương thị, hoặc Lan Lăng Tiêu thị. Tuy nhiên, Lý Trị còn cắt cử Lý Nghĩa Phủ tiếp tục điều tra rõ việc này, có phải Vương hoàng hậu còn cùng đại thần cấu kết mưu hại trẫm hay không.
.Một hành động này không phải là muốn mượn chuyện kéo Trưởng Tôn Vô Kỵ xuống nước, mà là đang cảnh cáo Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm đầu phái chống đối, nếu ai dám có hành động bất thường, vậy ngươi cùng Vương hoàng hậu có mưu đồ bí mật. Mưu sát Hoàng đế cũng không phải là tội nhỏ đâu.
.Vụ án này vừa diễn ra, triều đình và dân chúng từ trên xuống dưới đều lòng người bàng hoàng, nhưng ở mặt ngoài lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
.Mà trong cung và bên ngoài triều đình thực sự trái ngược. Lòng người trong cung ngược lại rất bình tĩnh, bởi vì nó là kết quả cuối cùng được đưa ra, mọi người không cần lại thấp thỏm lo âu và không biết nên đứng trong đội ngũ nào, nhưng ở bên ngoài cung lại là vô cùng náo nhiệt.
.Sau khi đạo thánh chỉ này truyền xuống, một đám thái giám, cung nữ phụng mệnh xông vào chính cung bắt Vương hoàng hậu.
.Bởi vì hiện nay Võ Mị Nương không phải Hoàng hậu nên nàng không tiện ra mặt. Nếu không, thế nào nàng cũng phải đi diễu võ dương oai một phen. Hơn nữa hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt, nàng vẫn phải khắc chế chính mình không được kích động để tránh rơi vào miệng lưỡi đàm tiếu của nhân gian. Trong lúc này, hiển nhiên nàng càng phải thật cẩn thận.
.Nhưng đợi đến khi cho bọn họ tiến vào chính cung, đột nhiên sững sờ, chỉ thấy một bộ triều phục triều quan tráng lệ mà hoàng hậu mặc đang nằm chỉnh tề trên ngọa tháp ở đại sảnh, bên cạnh còn có một ít vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa Hoàng đế ban cho cho nàng trước kia.
.Mà lúc này, trên người Vương hoàng hậu đang mặc một chiếc váy màu xám giản dị, được làm bằng vải lanh, ngồi cô độc ở một ghế gỗ, nhìn thấy bọn họ đến liền đứng dậy, thản nhiên nói:
.- Các ngươi tới rồi.
.Dù sao trước một khắc vẫn là Hoàng hậu,, vừa đứng dậy, vẫn là uy nghiêm mười phần.
.Những thái giám và cung nữ thi lệnh có phần kinh sợ, đứng ở trước cửa không dám đi vào.
.Bỗng nhiên, cầm đầu chính là tên thái giám mập mạp kia đứng ra, quát:
.- Các ngươi còn đứng trước yên đó làm gì, nhanh chóng bắt lấy phạm nhân này.
.Vương hoàng hậu nói:
.- Các ngươi chỉ cần dẫn đường, ta sẽ đi cùng các ngươi.
.Sau khi nàng biết được những điều này, cũng biết không thể xoay chuyển sự việc, vì thế chuẩn bị sẵn toàn bộ mọi thứ thuộc về Hoàng hậu, đặt lên bàn, chính là tránh cho kẻ tôi tớ dám động tay động chân với nàng. Bởi vì đối với nàng, đây là một loại vũ nhục. Dù sao nàng cũng là hậu nhân của danh môn, còn có khí tiết. Ta thua, muốn chém giết muốn róc thịt, ta đều nhận biết, nhưng quyết không cho phép bất cứ kẻ nào làm nhục ta. ể sống mà vượt qua chính là đối với tiểu tiết hắn vô cùng coi trọng. Không sợ người khác làm phiền mà cân nhắc từng chi tiết nhỏ, tự hỏi từng chi tiết có khả năng mang lại ích lợi gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận