Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1292: Nhất Cố Khuynh Thành

.Về Khuynh thành chi luyến, Hàn Nghệ quả thật lòng mang áy náy, lúc đầu chém dữ dội như vậy đã khiến quá nhiều người hy vọng, dẫn đến Mộng Nhi các nàng đều dốc toàn tâm toàn sức vào trong đó, nhưng lại trì hoãn mãi, trì hoãn đến nỗi hắn cũng thấy ngượng, bởi vậy lần này hắn nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, nếu không thì còn lâu hắn mới làm áp-phích gì đó. Bởi vì áp-phích này nhất định phải do hắn vẽ, nhưng về phần tô màu thì hắn vẫn giao cho họa sĩ chuyên nghiệp, không phải nói hắn không làm được mà thực sự là hắn khá làm biếng.
.Phượng Phi Lâu!
.- Oa! Đẹp quá a!
.- Khuynh Thành tỷ, tỷ thật là đẹp a!
.Hùng Đệ, Mộng Đình tranh nhau đứng trước bức tranh, nhìn nữ tử tư thái hiên ngang, băng thanh ngọc thiết trên bức tranh mà không khỏi lên tiếng kinh hô.
.- Khụ khụ!
.Hàn Nghệ bực bội nhìn về phía Mộng Đình, nói: - Tiểu Mộng Đình, có biết nói chuyện không, cái gì gọi là "Khuynh Thành tỷ, tỷ thật là đẹp a!", muội nên nói "Tiểu Nghệ ca, huynh vẽ thật là đẹp!".
.Mộng Đình khinh thường nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh thật không biết xấu hổ, Khuynh Thành tỷ nhìn còn đẹp hơn huynh vẽ nhiều.
.Cố Khuynh Thành không nói một lời, chỉ dương dương đắc ý nhìn Hàn Nghệ, nhưng mắt lại liếc xéo nhìn sang bức chân dung đã tô màu, trong lòng vẫn hiểu rõ, tranh còn đẹp hơn cả người nữa.
.Đây là bởi vì Hàn Nghệ dùng phong cách hoạt hình để vẽ nàng ta, chứ không phải là hoàn toàn tả thực.
.Nữ nhân này, lại đang quyến rũ lão tử, chỉ hận lão tử hiện giờ đã hoàn lương, nếu không thì cho dù cô có sẹo, ta cũng phải nhắm mắt khiến cô quỳ gối dưới thế oai hùng của ta. Hàn Nghệ giả vờ tức giận nghiêng đầu đi, vừa hay nhìn thấy một khuôn mặt béo múp, giật thót người.- Tiểu Mập, đệ học được di hình hoán ảnh lúc nào thế.
.- Di hình hoán ảnh gì?
.Hùng Đệ chớp đôi mắt nhỏ sáng ngời, xoa xao tay múp, cười hi hi nói: - Hàn đại ca, hay là huynh cũng vẽ giúp đệ một bức đi, đệ đệ cũng có vai diễn, mặc dù chỉ là một vai phụ.
.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Đình lập tức hiện lên vẻ hối hận.
.Lời này nghe sao có chút chua xót a! Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, lại thấy Mộng Nhi, Mộng Tư các nàng đều đang nhìn mình, nghĩ bụng, phải rồi, thật ra vở kịch này họ mới là người vất vả nhất, không có lý nào lại không giúp họ tuyên truyền một chút. Trầm ngâm một lát, trong lòng có tính toán, cười nói: - Như vậy đi, ta giúp mọi người sáng tác một bức tranh tập thể vậy.
.- Sáng tác tập thể?
.Mộng Nhi hơi ngẩn người.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chính là Tứ Mộng các cô và Tiểu Mập.
.Hùng Đệ lập tức nói: - Còn có Tiểu Dã. Cậu ta không phải là người thấy sắc quên bạn, nhưng nhìn trái nhìn phải.- Đáng tiếc Tiểu Dã không ở đây.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, hôm khác ta vẽ giúp đệ và Tiểu Dã một bức.
.Hùng Đệ mắt sáng ngời, cười hì hì nói: - Vậy thật là tuyệt quá rồi.
.Mộng Đình đột nhiên cong khóe miệng nói: - Tiểu Mập, chúng ta đều vẫn chưa đồng đâu.
.Hùng Đệ quay đầu lại, vẻ mặt ngây ngốc nói: - Tại sao?
.- Ta
.Mộng Đình nhìn thấy Tiểu Mập ngây ngốc lại không phản bác được.
.Cái thằng nhóc béo này! Hàn Nghệ âm thầm lắc đầu, lại nói:
.- Tiểu Mộng Đình, cái này không phải do muội, chúng ta nhất định phải cho mọi người biết, chúng ta có một đội ngũ vô cùng ưu tú, như vậy thì các người có thể tiếp nhận ngọn cờ kịch nói này từ tay ta.
.Thật ra đây cũng là một kiểu tuyên truyền, làm cơ sở vững chắc cho Tứ Mộng độc lập sáng tác sau này.
.Hàn Nghệ cũng nói vẽ là vẽ, hắn cũng sợ chờ đợi nữa lại xảy ra đùn đẩy dây dưa, hắn phải nhân lúc rảnh rỗi này, tuyên truyền Khuynh thành chi luyến cho tốt một chút.
.Hắn bảo Tứ Mộng đứng quanh Tiểu Mập, giống như một điểm xanh giữ muôn đóa hoa vậy, làm cho đám Hoa Tử, Trà Ngũ đứng bên cạnh cảm thấy thật ngưỡng mộ.
.Một lúc lâu sau, Hàn Nghệ đặt bút xuống, khẽ thở hắt một hơi, nói: - Xong rồi!
.- Đệ xem nào ! Đệ xem nào!
.Hùng Đệ dẫn đầu nhảy đến, nhìn xem mà cười hi hi không ngừng.- Hàn đại ca, cảm ơn huynh vẽ đệ đẹp như vậy.
.- Đẹp?
.Hàn Nghệ hơi ngẩn người, lại cúi đầu nhìn bức tranh của mình, có chút hoang mang.
.- Tiểu Mập, huynh thật không biết xấu hổ ! Huynh béo như vậy, có chỗ nào là đẹp.
.Mộng Đình di đến, theo thói quen liền đả kích Tiểu Mập một chút.
.Hùng Đệ bĩu môi, cậu ta lúc nào cũng tự tin về bản thân, cho rằng Mộng Đình đang cố ý đổi trắng thay đen, cậu ta vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ mình rất không tệ.
.Cố Khuynh Thành nhìn bức tranh, chỉ thấy Hùng Đệ ngẩng khuôn mặt béo lên, hết sức kiêu ngạo, phối hợp với vẻ tao nhã tài trí của Tứ Mộng lại càng tăng thêm nổi bật, cười nói: - Khỏi cần nói, Tiểu Mập đứng giữa Tứ Mộng, cũng thật là tương xứng.
.Khuôn mặt béo múp này của Tiểu Mập là phụ kiện vạn năng, bất kể cậu ta đứng cùng với Tiểu Dã, hay là đứng cùng với Tứ Mộng, thậm chí là đứng cùng với Tiêu Vô Y đều sẽ không bị người khác phớt lời, hơn nữa sẽ chỉ càng thêm chú ý, chẳng có cách nào, chính là vẻ ngây ngô ngốc nghếch, nhân súc vô hại như vậy.
.Hùng Đệ lập tức dương dương đắc ý quay sang Mộng Đình nói: - Có nghe thấy không, đây chính là lời Khuynh Thành tỷ nói, không phải Hàn đại ca nói nhé.
.Hàn Nghệ nghe vậy buồn bực nói: - Tiểu Mập, lời này của đệ là ý gì?
.Hùng Đệ chớp chớp mắt, ngay lập tức lắc đầu thật mạnh nói: - Không có ý gì, không có ý gì.
.Dúng thật là, toàn cắt mất gốc gác của mình. Hàn Nghệ liếc mắt dùng ánh mắt cảnh cáo Tiểu Mập một phát, rồi đứng dậy nói: - Được rồi! Nhiệm vụ của ta đã gần như hoàn thành rồi, kế tiếp thì giao cho mọi người.
.Lúc này cơn sóng kỳ thi lớn sớm đã đi qua rồi, nhưng tin tức về Học viện Chiêu Nghi thì vẫn chưa nguội, việc này dù sao cũng liên quan đến tương lai, không ít người vẫn đang mong ngóng.
.Vậy nhưng, đúng là vào lúc này, Phượng Phi Lâu yên lặng nhiều năm đã truyền ra đủ loại tin đồn.
.Khuynh thành chi luyến chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng sắp diễn rồi.
.Việc này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, dòng người ở Ngõ Bắc dần dần nhiều lên, bởi vì đây vẫn là tin đồn hành lang, chưa được Phượng Phi Lâu chứng thực, không ít người đã đến Ngõ Bắc hỏi thăm tin tức.
.- Đến rồi! Đến rồi! Rốt cuộc cũng đến rồi!
.Tiền Đại Phương gần như lau con mắt nhỏ tí nói, giống như đã chờ đợi đến mức lao lực quá độ vậy.
.Triệu Tứ Giáp nhìn mà khó hiểu, nói: - Không ngờ lão Tiền ngươi lại thích xem kịch như vậy.
.Tiền Đại Phương ai da một tiếng: - Ta từng này tuổi đầu rồi đâu còn hiểu được thứ tình tình yêu yêu này.
.Triệu Tứ Giáp ngạc nhiên nói: - Vậy sao ngươi lại kích động như vậy?
.Tiền Đại Phương nói: - Ta nói lão Tứ nhé, chớ không phải ngươi đã quên lúc đầu Ngõ Bắc chúng ta quật khởi như thế nào sao? Chẳng phải là dựa vào kịch nói này sao? Nghĩ lại trước đây khi diễn Bạch sắc sinh tử luyến, chúng ta buôn bán tốt bao nhiêu a! Còn nữa, ngươi nhìn trên đường phố này mà xem, bây giờ mới chỉ là tin đồn hành lang đã thu hút nhiều người đến như vậy, đợi đến khi chính thức lên diễn thật rồi, Ngõ Bắc ta nhất định lại phát đạt chưa từng thấy.
.- Đúng thế!
.Triệu Tứ Giáp bừng tỉnh đại ngộ.
.- Đúng đúng đúng, sao ta lại quên chuyện này thế nhỉ. Nói xong ông ta lại khẽ nhíu mày, nói: - Nhưng bây giờ vẫn chỉ là tin đồn, sao ngươi biết là thật, chớ không phải là ngươi đã đi hỏi Hàn tiểu ca chứ.
.Tiền Đại Phương xì một tiếng: - Lão Tứ à, ngươi ở Ngõ Bắc này cũng không ít thời gian rồi, sao vẫn còn không hiểu Hàn tiểu ca, đây tuyệt không phải tin đồn vô căn cứ, chỉ xem điều Hàn tiểu ca muốn là gì thôi. Ngươi cứ đợi mà xem, không bao lâu nữa, Đại Đường nhật báo sẽ ra tin tức chứng thực điểm này.
.- Ngươi nói đúng! Triệu Tứ Giáp liên tục gật đầu, nhưng lại liếc nhìn Tiền Đại Phương, mỉm cười nói:
.- Lão Tiền, ngươi bây giờ còn để ý những cái này, đội thuyền của tập đoàn Quan Trung sắp sửa xuôi xuống Giang Nam rồi, nghe nói ngươi cũng đã làm không ít hàng xuống Giang Nam, chuyến này nếu thành công, chút tiền ở Ngõ Bắc này có tính là gì, ngươi xem lão Đào người ta đi, cũng không thích làm một cửa tiệm buôn bán nữa.
.Tiền Đại Phương nói: - Ai mà lại chê tiền nhiều chứ!
.Chuyện ông ta dự liệu đều không sai. Chưa đến hai ngày sau, Đại Đường nhật báo đã đưa ra tin tức, chứng thật Khuynh thành chi luyến sẽ bắt đầu khai diễn chợ đêm vào năm ngày sau, mà trước đó hai ngày sẽ bắt đầu bán vé, còn về giá vé thì, vẫn là một văn tiền.
.Hàn Nghệ cũng không muốn phá hỏng quy tắc hắn định ra trước giờ, phá hỏng văn hóa của Phượng Phi Lâu. Mặc dù hắn muốn tăng giá, quý tộc nhất định sẽ ủng hộ, càng đắt càng tốt, chỉ là hắn lại không dựa vào việc này để kiếm tiền, ngược lại hắn thích kịch nói của Phượng Phi Lâu duy trì nghệ thuật thuần túy, đừng để bị vật chất tầm thường bôi nhọ môn nghệ thuật này, đặc biệt là vào lúc bắt đầu này.
.Đợi trăng đợi sao, cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay.
.Tuy rằng Phượng Phi Lâu đã một lần khiến người ta quên mất, nhưng có rất nhiều người trong lòng vẫn vô cùng vô cùng mong dợi kịch nói của Phượng Phi Lâu, kiểu kích động đã lâu này lại quanh quẩn trong lòng những fan mê kịch.
.Đối với bọn họ mà nói, hôm nay tuyệt đối là một ngày không say không về. Thậm chí có không ít fan cuồng kịch nói nghe được tin tức này đã nước mắt lưng tròng.
.- Hu hu hu! Cuối cùng cũng sắp diễn rồi, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy Khuynh Thành rồi.
.- Cả Mộng Nhi nữa, Mộng Nhi mà ta yêu nhất.
.- Hình như lần này Mộng Nhi sẽ không diễn.
.- Cái gì? Tại sao?
.Không khác lắm so với hậu thế, mọi người chú ý nhất vẫn là diễn viên nữ.
.- Ai dô! Sao các ngươi vẫn còn ngồi ở đây.
.- Sao thế?
.- Mau đến Ngõ Bắc đi, có chuyện lớn rồi.
.- Có chuyện lớn gì?
.- Đi rồi ngươi sẽ biết.
.Mà lúc này Ngõ Bắc đã chật như nêm cối, liếc mắt là thấy người đông nghìn nghịt. Điều này đã kích động thương gia của Ngõ Bắc đến chết mất, cảm giác này đã quen thuộc mà cũng lại lạ lẫm.
.Mà tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía lầu hai của Phượng Phi Lâu.
.Chỉ thấy trên lầu hai Phượng Phi Lâu đang treo ba bức tranh vải, ở giữa là một nữ, thân mặc váy trắng, tiên khí bức người, tay cầm trường kiếm, kiếm hơi rút ra khỏi vỏ, anh khí bừng bừng, tren khuôn mặt khuynh thành tuyệt diễm kia còn có một con phượng hoàng, cộng thêm Hàn Nghệ đã thêm vào phong cách hoạt hình, cho người ta một cảm giác như thật mà không thật, như giả mà không giả, kinh diễm vô cùng, khiến mọi người nhìn đến ngây ngẩn cả người, thần hồn điên đảo.
.Cố Khuynh Thành trước đây tuy là một trong số Trường An tứ đại hoa khôi, nhưng cũng không có hơn ba đại hoa khôi khác, đây chính là vì triều Đường phong khí hết sức cởi mở, con cháu quý tộc càng xem trọng tính cách hơn, mà không phải hoàn toàn trông mặt mà bắt hình dong, giống như Nha Nương bọn họ đều nổi danh bởi tính cách, bởi vậy Cố Khuynh Thành chưa thể nói là vô cùng đột xuất. Hơn nữa đặc điểm của nàng ta cũng không phải là nói nàng ta xinh đẹp cỡ nào cỡ nào, dù sao thì cũng chẳng có ai từng nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng ta. Điều thu hút người khác nhất của nàng ta cũng thật sự chính là ở cái khăn che mặt kia, bởi vì thứ không nhìn thấy được thì vĩnh viễn là thứ đẹp nhất, có thể không ngừng ảo tưởng. Ngoài ta, từ sau khi đến Phượng Phi Lâu, Cố Khuynh Thành lại càng rú rú trong nhà, Hàn Nghệ làm nhiều hoạt động như vậy, nàng ta cũng không đến tham gia, danh khí của nàng ta đã giảm xuống cực mạnh rồi, người chú ý đến nàng ta càng ngày càng ít đi, mà sau khi Hoa Nguyệt Lâu và Phượng Phi Lâu hợp tác, ngược lại còn càng cường thế hơn trước đây.
.Vậy nhưng, hiện giờ Cố Khuynh Thành vẫn chưa xuất hiện, chỉ bằng một tấm áp-phích đã lập tức gợi lên sự coi trọng của mọi người đối với nàng ta.
.- Đó đó là Khuynh Thành sao?
.- Khuynh Khuynh Thành cuối cùng cũng tháo khăn che mặt rồi.
.- Thật thật là xinh đẹp quá đi!
.- Đúng thế! Không hổ là Khuynh Thành, quả thật là nhất Cố Khuynh Thành.
.Từng tràng tiếng si mê vang lên trong đám người.
.Bởi vì quanh năm ấn tượng của bọn họ về Cố Khuynh Thành chính là cái khăn che mặt kia, hiện giờ Cố Khuynh Thành đột nhiên tháo khăn che mặt xuống, nhưng do bởi sự tồn tại của con phượng hoàng kia, cộng thêm phong cách hoạt hình của Hàn Nghệ khiến mọi người đồng thời cảm thấy kinh diễm, và còn giữ được cảm giác mong chờ đối với vẻ thần bí, đặc biệt là đối với những con cháu quý tộc kia, quả thực chính là độc dược trí mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận