Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 388: Đến nhà đào tường.

.Phải biết rằng ban đầu là Hàn Nghệ chủ động tìm Nguyên Mẫu Đơn để hợp tác. Khiến nàng chuyển Nữ Sĩ các vào trong ngõ bắc, tăng rạng rỡ cho ngày phụ nữ. Vậy thì ưu đãi tốt hơn nhiều so với các tiệm khác. Hơn nữa Hàn Nghệ còn muốn làm cho Nữ sĩ các là vật tượng trung cho ngõ bắc. Vì thế cấp cho chỗ lớn nhất, còn các thiết kế hay gì đó đều là độc nhất vô nhị.
.Bởi vì Nữ Sĩ các không chỉ đơn giản chỉ là Nữ Sĩ các. Ở tầng một còn có một số cửa tiệm. Ví dụ như tiệm trái cây, tiệm hoa đều ở xung quanh. Ngoài đó ra, phía sau Nữ Sĩ các còn có một cửa tiệm, cũng là cửa tiệm duy nhất chưa dùng của ngõ bắc. Lúc đầu cũng có người tới hỏi Hàn Nghệ. Tại sao không cho thuê cửa tiệm này. Nhưng kỳ thực Hàn Nghệ không hề có quan hệ gì, bởi vì cửa tiệm này thuộc về Nữ Sĩ các.
.Nguyên Mẫu Đơn vẫn chưa động vào. Bởi vì nàng vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, cửa tiệm này nên dùng để kinh doanh cái gì. Hiện giờ ngõ bắc tấc đất tấc vàng, nàng không hề muốn lãng phí bất cứ cửa tiệm nào.
.Như vậy không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Vô Y chắc chắn là biết cửa tiệm không dùng đến này. Lúc đầu các cửa tiệm trong ngõ bắc trong một ngày đã cho thuê hết. Lời truyền đi ồn ào huyên náo. Nàng không thể nào không biết. Nàng đương nhiên không thể không có việc gì thì chạy đến làm khó dễ Hàn Nghệ làm trò vui. Vậy hành động lần này của nàng rõ ràng là muốn mượn Hàn Nghệ để ép Nguyên Mẫu Đơn đem cửa tiệm cho nàng thuê. Ai cũng không thể hy vọng nàng đi cầu cạnh Nguyên Mẫu Đơn.
.Trong lòng Tiêu Vô Y mừng thầm, ngoài miệng lại cực kỳ dối trá nói: - Mẫu Đơn tỷ. Như vậy không tiện lắm.
.Nguyên Mẫu Đơn thật sự là không biết quan hệ của nàng và Hàn Nghệ. Nếu như biết thì làm sao còn có thể để ý tới nàng, nói: - Muội học được khách khí từ khi nào vậy?
.Tiêu Vô Y hì hì nói: - Đây không phải là học từ Mẫu Đơn tỷ sao? Sau đó lập tức nói: - Vậy tiểu muội đa tạ ý tốt của Mẫu Đơn tỷ rồi. Ồ, thời gian không còn sớm nữa. Tiểu muội cáo từ trước. Ngày mai tiểu muội đích thân đến nhà hỏi thăm, đến lúc đó nói cụ thể thêm.
.Nói xong nàng vội vàng tránh đi. Bởi vì Hàn Nghệ đã đưa ra ánh mắt giết người rồi.
.Bà nương này đúng là coi trời bằng vung rồi. Lần sau gặp mặt, nhất định phải dạy dỗ cho nàng một trận. Nói như vậy nhưng kỳ thực Hàn Nghệ không thể làm gì được Tiêu Vô Y. Bà nương này thường làm những chuyện khác thường.
.Kỳ thật Nguyên Mẫu Đơn không nói, Hàn Nghệ cũng quên mất sự tồn tại của cửa tiệm này rồi. Dù sao thì cái này không thuộc quản lý của hắn. Bây giờ mới nghĩ tới. Thầm nghĩ, bà nương này đúng là gian xảo, dám lợi dụng ta. Cũng quả thực là có chút đầu óc kinh doanh a. Nhưng hắn cho rằng làm như vậy là quá vô sỉ. Dù sao bọn họ cũng là phu thê. Như này không phải liên hợp lại để ăn hiếp Nguyên Mẫu Đơn sao. Như vậy cũng không hay lắm, vì thế nói: - Mẫu Đơn nương tử, sao cô lại đồng ý với nàng ta?
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ thở dài nói: - Không đồng ý với muội ấy, e là ngõ bắc không còn được an bình nữa.
.Cô bị lừa rồi, cô cho rằng cô ta dám hạ độc thủ với phu quân của mình sao. Nhưng quả thực là đã hạ độc cước qua. Hàn Nghệ quả thực có chỗ khó nói. Tức giận tới không nói lên lời.
.Dương Phi Tuyết nói: - Nhưng ta thấy Vô Y tỉ người cũng khá tốt a.
.Nguyên Mẫu Đơn cười khổ một tiếng nói: - Đó là bởi vì muội không hiểu muội ấy lắm. Muội ấy từ nhỏ đều không nói đạo lý. Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào. Muội có nhớ lúc trước ta có nói với muội. Trong sĩ tộc, từng có một nữ tử, phá vỡ đám hỏi của sĩ tộc.
.Dương Phi Tuyết trừng mắt nhìn, nói: - Tỷ nói chính là Vô Y tỷ?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
.Dương Phi Tuyết kích động nói: - Tỷ ấy làm thế nào mà làm được?
.Đổ mồ hôi! Phi Tuyết muội tử a! Quả thực không phải là ta xem thường muội. Những chiêu số đó của nàng ta, muội không học được đâu. Hàn Nghệ âm thầm thì thầm nói. Ít nhất là không có nữ nhân nào dám đem shit đặt nên đầu nam nhân. Nhưng Tiêu Vô Y từng làm qua chuyện này.
.Quả nhiên, Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn nàng một cái, nói: - Cái này muội đừng có học theo muội ấy. Muội không thể giống muội ấy được.
.Dương Phi Tuyết cắn môi. Nàng tuy lương thiện nhưng cũng là một nữ nhân không an phận thủ thường. Nàng thực ra khá sùng bái Tiêu Vô Y. Độc lập một mình, tự nhiên phóng khoáng. Hơn nữa không chịu bất cứ gì gò bó. Nhưng nghĩ tới bản thân, đến ra ngoài một lần cũng khó, không khỏi lại phiền muộn vạn phần, kinh ngạc không nói.
.Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết cũng thầm đau đầu. Nhưng hắn kỳ thực không có cách nào. Con cháu nhà bình thường đều không có cách nào làm chủ hôn nhân của bản thân. Huống chi là loại nhà giàu như Dương gia. Lại hướng về phía Nguyên Mẫu Đơn nói: - Mẫu Đơn nương tử, kỳ thực cô không cần thiết phải làm như vậy. Tuy nhiên
.- Cần thiết.
.Nguyên Mẫu Đơn cắt đứt lời nói của Hàn Nghệ.
.- Ử? Hàn Nghệ hai mắt lồi ra, kinh ngạc nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn thầm thở dài, nói: - Ta và Vô Y tuy tính cách không hợp. Nhưng dù sao cũng đã kết nghĩa kim lan. Hiện giờ muội ấy có thể an tâm làm kinh doanh, như vậy cũng tốt hơn rất nhiều so với ở ngoài làm xằng lằm bậy. Lúc đầu ta vẫn luôn không động tới cửa tiệm này, là bởi vì ta không biết lợi dụng cửa tiệm này như thế nào. Ta vốn dĩ muốn mở một cửa hàng mía đường. Nhưng cửa hàng mía đường lại không quá tương xứng với nữ sĩ các. Mà đàn là vật tao nhã, rất được nữ nhân yêu thích. Nếu như bên cạnh Nữ Sĩ các có một tiệm đàn. Như vậy cũng có thể coi là viên mãn rồi. Ngoài ra, nếu loại đàn mới sáng tạo của Vô Y có thể được mọi người chào đón. Cũng làm rạng rỡ cho Nữ Sĩ các không ít.
.Hóa ra là nàng suy nghĩ toàn diện như vậy. Hàn Nghệ khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi áy náy, nói: - Nếu chẳng may nàng ta gạt cô thì sao?
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Như vậy thì ta có thể cười nhạo muội ấy rồi. Cũng làm cho muội ấy biết. Việc kinh doanh không phải đơn giản như trong tưởng tượng.
.- A.
.Hàn Nghệ, Dương Phi Tuyết đều kinh ngạc. Bọn họ đều không ngờ tới, Nguyên Mẫu Đơn vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, vậy mà lại có một mặt trẻ con như vậy.
.Nhưng về tình về lý và lợi, Nguyên Mẫu Đơn đều nói có lý có căn cứ. Hàn Nghệ cũng không biết nói thêm gì, nói: - Vậy tùy ý cô. Dù sao thì chuyện này ta cũng sẽ không xen vào.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, dường như cũng không muốn nói nhiều thêm về chuyện này. Bỗng nhiên nói: - Đúng rồi, chuyện bệ hạ tới đây. Là ro ngươi truyền đi à?
.Khà! Hiệu quả làm việc của Lưu tỉ đúng là được a. Hàn Nghệ ngây thơ lắc đầu, nói: - Đương nhiên không phải. Sao vậy? Việc này truyền ra ngoài chưa? Có thể nào đem lại phiền phức cho ta không? Nếu mà như vậy, ta phải đi giải thích rõ ràng với bệ hạ thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn bình thản nói:
.- Coi như ta chưa hỏi qua. Trong lòng lại thì thầm. Sao Vô Y vừa đi, đầu óc của người này lại trở nên tỉnh táo như vậy.
.Hàn Nghệ lại là vẻ mặt ngây thơ gật đầu.
.Dù sao người biết hoàng thượng tới nơi này không chỉ một mình hắn. Không có căn cứ. cô cắn ta a.
.Ba người nói chuyện một lúc, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết chuẩn bị cáo từ.
.Hàn Nghệ như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nói: - Các người đợi chút.
.Nói xong hắn liền chạy vào phòng, trôi qua chốc lát. Chỉ thấy hắn mang theo hai chiếc hộp gỗ tinh xảo ra. Hướng về phía hai người cười nói: - Liên quan tới tôn nghiêm của bạn của phụ nữ của ta đều nằm trong chiếc hộ
Bạn cần đăng nhập để bình luận