Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1048.2: Lấy con người làm gốc

.Lý Trị thoáng gật đầu, lại nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Thái úy nghĩ sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm một lát, nói: - Lão hủ cũng cho rằng bài văn này nói vô cùng có đạo lý, cũng phù hợp với tư tưởng tiểu hình đức chủ của Đại Đường ta, nhưng đồng thời triều đình cũng phải nghĩ đến phía người bị hại, nếu luật pháp khiến người bị hại không nhận được sự an ủi, vậy bọn họ cũng sẽ cho rằng luật pháp là không công chính, bởi vậy lão hủ cảm thấy có thể đem một bộ phận hình phạt tội nhẹ, từ trượng hình, tiên hình đổi thành lao dịch, nhưng người phạm phải trọng tội, thì vẫn phải nhận được trừng phạt thích hợp, đây chẳng những là trừng phạt phạm nhân, đồng thời còn có thể chấn nhiếp người khác.
.Ông ta ở trong chính trị vĩnh viễn là lấy trung gian, chứ không đi theo hướng cực đoan, "Nhân tình nan miễn" (Ân tình khó tránh khỏi) bốn chữ này kỳ thật đã thể hiện ra tư tưởng chính trị của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.- Thái úy nói cũng rất có lý a!
.Lý Trị cười gật đầu, nói: - Nhưng người này tuổi trẻ như vậy, lại có thể viết ra được thiên văn chương như thế này, có thể thấy được y không chỉ hiểu được luật pháp, mà y còn đang suy tư về luật pháp, đúng rồi, ai viết vậy?
.Trưởng Tôn Diên ồ một tiếng, nói: - Là Thôi Hữu Du viết.
.- Hoá ra Bác Lăng Thôi thị.
.Lý Trị cười gật gật đầu, nói: - Trẫm đã xem không ít bài thi, phát hiện học viên xuất thân binh lính so với tử đệ quý tộc mà nói, luôn thiếu một chút linh tính như vậy, chỉ có thể nói là trung quy trung củ, nhưng không làm cho người khác hai mắt tỏa sáng.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Học viên xuất thân binh lính trước khi nhập trại huấn luyện, hơn phân nửa đều không biết chữ, bọn họ ở trại huấn luyện tiếp xúc nhiều nhất cũng là luật pháp, những sách khác vẫn chưa đọc qua, Thôi Hữu Du sở dĩ có thể giải thích một phen như vậy, đó là bởi vì y từ nhỏ đã đọc qua bộ sách thuộc các phương diện Nho gia, Đạo gia, Pháp gia, trước tiên y nói đến tư tưởng nhân nghĩa Khổng Mạnh, mới có thể đem loại tư tưởng này ứng dụng vào trong luật pháp, người không hiểu tư tưởng Khổng Mạnh, chỉ sợ cũng không thể viết ra được thiên văn chương như thế này.
.Trầm mặc hồi lâu Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói: - Ta thấy cũng không hẳn vậy, Thôi Hữu Du khi vừa mới tới trại huấn luyện, y cũng nhất định đã biết tư tưởng Khổng Mạnh, nhưng khi đó y tự thấy mình quá cao, cũng không thèm để ai vào mắt, thử hỏi người như thế thì sẽ mang trái tim nhân thiện đối với dân chúng như thế nào? Chính là vì Hàn Thị lang đưa ra tinh thần quý tộc, làm cho bọn họ hiểu được quý tộc chân chính thực sự không phải là nguyên gốc tổ tiên của mình là ai, mà là phẩm hạnh nguyên gốc của tổ tiên bọn họ.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Độc Cô công tử khen trật rồi!
.Độc Cô Vô Nguyệt cũng là nghiêm túc nói: - Ta từ trước đến nay có sao nói vậy.
.Lý Trị cười ha hả nói: - Vô Nguyệt nói không sai, từ khi ngươi đề xuất tinh thần quý tộc, những học viên của trại huấn luyện này cũng thay đổi giống như thành một người khác, kỳ thật không thể bỏ qua công lao của mấy người các ngươi, trẫm vô cùng cảm tạ các ngươi đã vì trẫm mà bồi dưỡng được một đám Cảnh sát Hoàng gia ưu tú như vậy. Nói tới đây, y vươn tay ra, nói: - Đem bài thi cho trẫm.
.Trưởng Tôn Diên vội vàng đem bài thi đưa tới.
.Lý Trị chấp bút ở phía trên viết bốn chữ tinh thần quý tộc.buông bút xuống, rất là vui vẻ nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Cữu cữu nghĩ Cảnh sát Hoàng gia của trẫm như thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha hả nói: - Lão hủ cảm thấy vẫn là đừng để cho quan viên Hình Bộ và Đại Lý Tự làm bài thi này đi.
.- Cái này trẫm đã có chuẩn bị tâm lý rồi!
.Nói xong, Lý Trị ngược lại ha ha cười.
.Lại ngồi thêm chốc lát, Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng đi về, kỳ thật y vốn muốn đi xem những học viên kia, nhưng y không muốn làm cho quá nhiều người nhìn thấy y cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ, như vậy sẽ làm cho người khác có một loại phán đoán chính trị sai lầm, nhưng y tỏ vẻ ngày mai còn sẽ tiếp tục đến xem kỳ thi.
.Sau khi tiễn bước hai vị Bồ Tát này, đám người Hàn Nghệ liền đi đến nhà ăn, ở bên ngoài đã nghe thấy từng tràng tiếng nói chuyện với nhau, đến tới cửa nhìn, chỉ thấy các học viên túm năm tụm ba vây tụ cùng một chỗ, cầm sách giáo khoa bình thường, đang so đáp án, đều bất chấp ăn cơm.
.- Phó Đốc sát!
.Uất Trì Tu Tịch phát hiện ra Hàn Nghệ trước nhất.
.Chúng đệ tử quay đầu nhìn, đều đứng dậy, hướng về Hàn Nghệ thi lễ.
.Hàn Nghệ đáp lễ lại nói: - Nếu ta nói hôm nay ta mới đến, là vì ta cũng đủ tin tưởng các ngươi, các ngươi tin hay không?
.Lúc này hư thanh nổi lên bốn phía.
.Thôi Hữu Du nói: - Hiện giờ Phó Đốc sát ngươi đã thăng làm Hộ bộ Thị lang kiêm Đồng trung thư môn hạ Tam phẩm, dĩ nhiên không có rỗi rãi giống như trước kia rồi, chúng ta cũng có thể lý giải.
.Hàn Nghệ thở dài một hơi nói: - Lý giải vạn tuế.
.Dương Mông Hạo nói: - Nhưng Phó Đốc sát, ngươi vừa nói như vậy, liền cảm thấy ngươi cũng quá dối trá rồi.
.- Tiểu tử ngươi cút sang một bên, so về dối trá ta so hơn được ngươi sao.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn Dương Mông Hạo, lại nói: - Các ngươi đang làm gì đó?
.Các học viên khác ngây ngốc cười rộ lên.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta biết rằng các ngươi đang so đáp án, nhìn xem mình làm bài thi thế nào. Ta nói cho các ngươi biết, không cần phải làm như thế, thi đã xong chính là thi đã xong, đúng hay không cũng không cải biến được cái gì, lúc này các ngươi nên tập trung tinh lực để đối mặt với những bài thi tiếp theo. Mặt khác, các ngươi phải có tự tin, ba năm này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, hơn nữa ngày thường huấn luyện vô cùng buồn tẻ, có thể kiên trì đến giờ, đã là vô cùng không dễ dàng, người giống như ta, cũng chỉ có thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, các ngươi tốt nghiệp là nước chảy thành sông, đối với điều này ta chưa bao giờ ôm lấy một điểm hoài nghi, các ngươi nhất định phải tin tưởng vững chắc một chút, các ngươi chính là ưu tú nhất, không có một trong. Nói cho ta biết, ai là ưu tú nhất?
.- Chúng ta là ưu tú nhất!
.Uất Trì Tu Tịch và một bang con ông cháu cha xé cổ họng hô lớn.
.Trải qua một phen nói như vậy, không khí đã thoải mái hơn một chút rồi.
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt cũng đã quen rồi, đây là chỗ hấp dẫn của Hàn Nghệ, những lời như thế này thì bọn họ nói không nên lời, cổ nhân là khiêm tốn, sao có thể cao giọng bảo mình là ưu tú nhất chứ.
.Dương Mông Hạo đột nhiên xông lên trước, nói: - Phó Đốc sát, hình như bệ hạ cũng tới?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết?
.- Ta nhìn thấy hộ vệ của bệ hạ. Dương Mông Hạo cười ha hả, lại nói: - Bệ hạ nói gì?
.Hàn Nghệ cười, nói: - Bệ hạ chẳng những đến đây, hơn nữa còn tự mình kiểm duyệt bài thi của các ngươi.
.Mọi người nghe vậy, cũng đều vô cùng khẩn trương.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Các ngươi không cần khẩn trương, bệ hạ vô cùng tán thưởng các ngươi, nhất là bài thi của Thôi Hữu Du và Lư Khai Minh nhận được bệ hạ tán thưởng rất cao, bài thi của Thôi Hữu Du còn được bệ hạ ngự phê, đến lúc đó ngươi có thể cầm bài thi của ngươi trở về để khoe ra một phen trước mặt bề trên của ngươi, hơn nữa nhất định phải khoe ra, nói cho bọn họ biết, lựa chọn lúc trước của ngươi là đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận