Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1324: Kết quả của tính cách

.Nhất định phải chấm dứt ở đây?
.Hàn Nghệ có chút hoang mang, nói: - Thái úy chỉ giáo cho?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Giết người diệt khẩu, ý ở hủy diệt chứng cứ, mà không phải là rước họa vào thân, nhưng ngươi đã có thể nói thẳng ra là giết người diệt khẩu, vậy đây còn có thể gọi là giết người diệt khẩu sao? Nếu Đỗ Chính Luân kiên trì, chỉ sợ sẽ khiến càng nhiều người khác cuốn vào trong đó.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, bỗng trợn hai mắt, nói: - Ta hiểu rồi, thực ra đây mới là chỗ mấu chốt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: - Muốn vào Đại Lý Tự mưu sát một quan viên đang bị thẩm vấn, việc này không phải người thường có thể làm được, đầu tiên Đại Lý Tự Khanh Tân Mậu Tương sẽ không thoát khỏi liên quan, vậy sẽ dính tới Hứa Kính Tông, cho nên, nếu bệ hạ muốn tiếp tục điều tra, rất có thể phải hỏi tội hàng loạt trọng thần như Trung thư lệnh, Môn Hạ Thị trung, Đại Lý Tự Khanh vân vân, hơn nữa tội danh này không phải chuyện đùa, ngươi nói bệ hạ vẫn sẽ tiếp tục tra sao.
.Hàn Nghệ nói: - Nói cách khác, trong lòng bệ hạ sớm đã biết chuyện gì sẽ xảy ra?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: - Cố lẽ biết mà cũng có lẽ không biết, nhưng dù có biết, bệ hạ cũng sẽ không mạo hiểm, vì một Đại Lý Tự Thừa, không có tất yếu này, bởi vậy vụ án này tất yếu phải chấm dứt tại đây.
.Hàn Nghệ hít mạnh một hơi khí lạnh, nói: - Chiêu này quả thật là quá độc rồi. Nói tới đây, vẻ mặt hắn lại hoang mang nói: - Nhưng theo ta thấy, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ không có lá gan này a! Nói tới đây, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một móng người, chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Nếu chuyện này là có người thao túng phía sau, lão phu cho rằng đích thị là người đó.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng nàng ta không sợ bệ hạ sẽ phát giác sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không đáp mà hỏi ngược lại: - Đổi lại là ngươi ngươi dám làm thế không?
.- Không dám.
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.- Đừng nói ngươi không dám, đến lão phu cũng không dám a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài, nói: - Sở dĩ lão phu cho là như vậy, đó là bởi vì lão phu vẫn luôn quan sát người nọ, hơn nữa đây cũng chỉ là suy đoán của lão phu, cũng có thể là Lý Nghĩa Phủ bí quá hóa liều, dựa vào tính cách của Lý Nghĩa Phủ, việc này không phải là không thể, chẳng qua là sự kích động nhất thời của ông ta, vừa hay đã giải trừ được khốn cảnh này, đây cũng là có khả năng. Bởi vậy lão phu cho rằng bệ hạ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới người kia, cùng lắm bệ hạ cũng chỉ cho rằng Lý Nghĩa Phủ bức tử Tất Chính Nghĩa, có lẽ suy đoán này của lão phu quá to gan. Kỳ thật lão phu cũng không dám chắc, nhưng nếu thật là do người nọ thao túng, vậy thì lão phu thật sự là khinh thường ả rồi.
.Khi nói chuyện, lão đã tự hỏi trong lòng, nếu như là lão, lão dám chơi vậy không, nếu lão dám, phỏng chừng phế Vương lập Võ ít nhất cũng phải gặp trở ngại.
.Hàn Nghệ cũng không nắm chắc, đây giống như mọi người chơi mạt chược một văn tiền, kết quả một người trong đó muốn đánh cược tính mạng, việc này ai dám đánh cược với y, chơi mạt chược một văn tiền, làm đến nông nỗi đánh cược tính mạng, tình hình bây giờ cũng là như thế, cho dù là Lý Nghĩa Phủ làm, lão ta chẳng qua cũng chỉ là đưa một phạm phụ về làm tiểu thiếp, nghĩ theo hướng tốt, lão ta còn cứu được một phụ nhân như hoa như ngọc, nam nhân mà, trời sinh đã thương hoa tiếc ngọc!
.Sở dĩ huyên náo lớn như vậy, không phải là vì tranh đấu giữa Đỗ Chính Luân và Lý Nghĩa Phủ sao, vậy thì không liên quan đến chính nghĩa, mà là đấu tranh chính trị, nếu là đấu tranh chính trị, vậy thì Lý Trị đương nhiên sẽ xuất phát từ đại cục, hiện giờ náo thành như vậy, khẩn trương dập lửa, không có hy vọng bùng cháy thêm nữa.
.Nhưng người bình thường sẽ không làm vậy, người sẽ làm như vậy, hoặc là kẻ điên, hoặc là người này thực sự rất độc ác.
.Hàn Nghệ cũng không nắm bắt được, thật sự trùng hợp, còn có người tính kế đến bước này. Nhưng hắn cũng không dám suy nghĩ về hướng đó, không khỏi cảm khái nói: - Thật sự không ngờ sẽ đi tới bước đường hôm nay.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng thở dài, nói: - Kỳ thực án này đi tới bước đường hôm nay, đều là vì tính cách không cương quyết của bệ hạ.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhíu mày, có chút hoang mang nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi còn nhớ, ngay từ đầu ngươi đã nói với ta, Trương Đức Thắng từng đuổi theo Đỗ Chính Luân.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Việc này đã thể hiện bệ hạ đương nhiên vô cùng do dự, nhưng nếu ngay từ đầu bệ hạ kiên quyết muốn tra rõ, không người nào dám đi bước này, cũng sẽ không đi tới bước đường hôm nay, mà khi đó, bệ hạ đều đã định đoạt, cho dù tra ra chính là Lý Nghĩa Phủ chỉ điểm, bệ hạ cũng có thể cho Lý Nghĩa Phủ xuống địa phương đợi nửa năm, sau đó lại triệu về, trong những năm Trinh Quán việc này cũng không phải là chưa từng phát sinh.
.Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Ngược lại, sự do dự không quyết của bệ hạ, mới khiến cho Lý Nghĩa Phủ bọn họ có cơ hội, ngược lại còn làm cho bệ hạ lún sâu trong cái khó của chính mình.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu.
.Nếu ngay từ đầu Lý Trị xử lý nghiêm khắc, nên làm thế nào cứ làm thế ấy, thì ai dám làm bậy, đừng nói Hứa Kính Tông, cho dù là Võ Mị Nương cũng không dám, chẳng qua Võ Mị Nương thấy Lý Trị do dự, nàng ta mới dám đi một bước này, bởi vì chỉ cần đi được bước này, vậy thì Lý Trị sẽ không có lựa chọn nữa.
.Đây chính là chính trị, chính trị là không có đúng sai, chỉ có đại cục và cân bằng, cho dù là hiện tại hay là sau này, chính trị gia xảy ra vấn đề, cũng không phán đoán đến thị phi đúng sai, mà là lấy đại cục, có đôi khi ngươi tham nhũng mấy triệu, cũng có thể bị bắt, sau đó liên lụy đến một đám người, nhưng có đôi khi ngươi tham nhũng vài trăm triệu cũng không sao, bởi vì người đương quyền nhất định là xuất phát từ đại cục, vài trăm triệu so với ngôi vị hoàng đế của y, so với cả quốc gia thì có tính là gì.
.Hàn Nghệ thật không ngờ đến nguyên nhân sâu xa này, chủ yếu cũng là bởi vì hắn thiếu khuyết kinh nghiệm chính trị, phương diện chính trị, thật phải sống đến già, học đến già, thủ đoạn ùn ùn, thứ dơ bẩn nhất nhất nhất nhất trên đời, chính là chính trị, không có gì dơ bẩn hơn chính trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ làm Tể tướng ba mươi năm, đã trải qua nhiều sóng gió, có cái gì là chưa từng thấy qua, lão có thể nhìn thấy chỗ mà Hàn Nghệ không thấy được.
.Nhưng không thể không nói một câu, Lý Trị ngất xỉu, cũng là thật tuyệt đối, nếu như là giả vờ, vậy thì ảnh đế năm nay không phải y thì còn là ai nữa.
.Chính vì y đột nhiên ngất đi, khiến đám người Đỗ Chính Luân không dám gây sự, nếu hoàng đế xảy ra chuyện gì, vậy thì đều phải chết a!
.Trung Thư Tỉnh.
.- Hạ quan đã phụ lòng kỳ vọng của Đỗ Trung thư.
.Lưu Nhân Quỹ đứng trước mặt Đỗ Chính Luân, ủ rũ cúi đầu, đương nhiên ông ta không cảm thấy hổ thẹn với Đỗ Chính Luân, là ông ta hận bản thân vô dụng.
.- Việc này không trách ngươi được, dù sao ngươi cũng chỉ là một Cấp sự trung, làm sao đấu thắng bọn họ được.
.Đỗ Chính Luân thở dài, lại nói: - Hôm nay ta tìm ngươi đến, chủ yếu là muốn nói với ngươi, án này dừng ở đây, Tất Chính Nghĩa sợ tội tự sát, hết thảy đều là lỗi của Tất Chính Nghĩa, ngươi đi sửa sang lại lời khai một chút, sau đó trình lên, kết án càng sớm càng tốt.
.Lưu Nhân Quỹ nghe thấy vậy cau mày, nhẹ nhàng khép mắt:
.- Hạ quan đã rõ.
.Phạm nhân này tự sát trong thời điểm ông ta thẩm vấn, ông ta vốn là khó chối bỏ được sai lầm này, ông ta nào có tư cách yêu cầu tiếp tục điều tra.
.Đỗ Chính Luân lại nói: - Nhưng ngươi yên tâm, triều đình sẽ không hỏi tội ngươi, chẳng những không, mà ngược lại ngươi còn có công thẩm tra.
.- Hạ quan!
.- Được rồi, ngươi lui ra đi.
.- Hạ quan tuân mệnh!
.Lưu Nhân Quỹ nào có mặt mũi tranh công, nhưng, nếu án này chấm dứt tại đây, vậy hoàn toàn là định tội dựa vào lời khai Lưu Nhân Quỹ đã thẩm tra, Lưu Nhân Quỹ đương nhiên là có công.
.Sau khi từ Trung Thư Tỉnh đi ra, Lưu Nhân Quỹ trở về Đại Lý Tự, nhìn những lời khai kia, trong lòng cười khổ một hồi, thật sự là chữa lợn lành thành lợn què a! Ông ta vốn muốn bức Tất Chính Nghĩa thành thật khai ra Lý Nghĩa Phủ, bởi vậy ông ta bắt đầu hỏi từ những người khác hỏi lên, trên cơ bản chính là muốn định tội Tất Chính Nghĩa, mục đích chính là muốn Tất Chính Nghĩa biết, ta đã có đầy đủ chứng cứ định tội ngươi, nếu ngươi thành thật thì tội danh của ngươi tự nhiên sẽ giảm bớt.
.Kết quả bởi vì cái chết của Tất Chính Nghĩa, quả nhiên hết thảy đều dừng lại, như vậy chứng cứ lúc này hoàn toàn chĩa về phía Tất Chính Nghĩa, không dính líu gì với Lý Nghĩa Phủ.
.Cốc cốc cốc!
.Chợt nghe tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.
.- Ai?
.- Là ta, Lư Sư Quái.
.- Cửa không khóa, ngươi vào đi.
.Nghe thấy két một tiếng, cửa mở ra, chỉ thấy Lư Sư Quái từ bên ngoài đi vào: - Lư mỗ bái kiến Lưu Cấp sự.
.Lưu Nhân Quỹ gật gật đầu, nói:
.- Mấy ngày này thật sự là làm phiền Lư công tử rồi, tại hạ cảm kích sâu sắc.
.- Không dám! Đây đều là việc trong bổn phận của Lư mỗ.
.Lư Sư Quái nói xong, lại nói: - Nhưng Lư mỗ hy vọng Lưu Cấp sự có thể đáp ứng Lư mỗ một chuyện.
.- Chuyện gì?
.- Lư mỗ muốn khám nghiệm tử thi cho Tất Chính Nghĩa.
.- Khám nghiệm tử thi?
.Lưu Nhân Quỹ sửng sốt.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Không biết Lưu Cấp sự có biết, kỳ thực Lư mỗ vốn là người khám nghiệm tử thi của Hình Bộ, sau mới đến làm quan khám nghiệm tử thi ở Cục Dân An.
.- Việc này ta đã nghe nói qua.
.Lưu Nhân Quỹ gật gật đầu, lại có chút lo lắng nói: - Không biết vì sao Lư công tử muốn khám nghiệm tử thi cho Tất Chính Nghĩa.
.Lư Sư Quái cười nói: - Lư mỗ coi như là có duyên gặp mặt Tất Chính Nghĩa, nếu Lư mỗ đã ở đây, trong lòng muốn tiễn y một đoạn đường cuối cùng.
.- Ra là vậy!
.Lưu Nhân Quỹ gật gật đầu, nói: - Được rồi, ta đáp ứng ngươi.
.Bởi vì trước mắt vẫn chưa kết án, hơn nữa Đỗ Chính Luân cũng bảo ông ta kết án, ông ta vẫn là chủ thẩm quản, ông ta có quyền này.
.- Đa tạ!
.Lư Sư Quái chắp tay thi lễ, sau đó lui xuống, trở ra ngoài cửa, trong mắt gã đột nhiên hiện lên một chút bi thương, nói: - Đây là một mạng người đấy!
.Đại Lý Tự, trong một gian phòng u ám, một cỗ thi thể nằm đó, còn có hai người sống đứng bên bên cạnh, đang cẩn thận khám nghiệm thi thể.
.Thi thể này chính là thi thể của Tất Chính Nghĩa.
.Mà hai người sống kia chính là Lư Sư Quái và trợ thủ của gã.
.Lư Sư Quái đã hành nghề khám nghiệm tử thi từ lâu, hơn nữa cũng có chút danh tiếng, hiện tại lại đảm nhiệm chức quan khám nghiệm tử thi ở Cục Dân An, bình thường quan khám nghiệm tử thi không chạm vào thi thể, là nhân viên khám nghiệm tử thi kiểm tra, quan khám nghiệm chỉ phụ trách căn cứ kết quả kiểm tra khám nghiệm để suy đoán, nhưng Lư Sư Quái không ngần ngại, tự mình ra tay, chính là vì hào quang y thuật của gã quá lớn, đồ đệ của Tôn Tư Mạc, vì vậy không ai chú ý tới thành tựu hành nghề khám nghiệm của gã.
.- Kỳ lạ!
.Lư Sư Quái nhìn chằm chằm vào vết hằn ở cổ Tất Chính Nghĩa nói.
.Trợ thủ kia sửng sốt nói: - Cái gì kỳ lạ?
.Lư Sư Quái nói: - Ngươi xem, chỗ này sao lại có thêm một vết hằn.
.- Có sao?
.Trợ thủ kia nhìn kỹ, chỉ thấy trên cổ Tất Chính Nghĩa có hai vết thắt, một vết khá rộng, khá nông, một vết khá hẹp, tương đối sâu, ây một tiếng:
.- Lần kiểm tra thi thể đầu tiên hình như không có ghi chép vết thương này.
.Căn cứ Đường luật mà nói, hiện trường phát hiện án nhất định phải kiểm tra thi thể một lần, báo cáo người nọ chết như thế nào.
.Lư Sư Quái cau mày nói: - Có những vết thương sẽ không hiện ra lúc đó, mà phải cách một canh giờ mới hiện ra, vì vậy khám nghiệm tử thi không thể một lần liền kết luận được. Nói xong, gã lại cau mày: - Vết thương này khá rộng, chắc là đai lưng thắt lại, nhưng màu sắc vết thương nhạt hơn nhiều so với vết kia, hơn nữa ngươi xem, vết thương rộng ở bên cạnh không sưng đỏ, mà vết còn lại quả có hiện tượng sưng đỏ hai bên. Nói xong, gã lại mở vải trắng trên thi thể ra, giữ lấy đầu Tất Chính Nghĩa bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
.Trôi qua nửa ngày, Lư Sư Quái đứng dậy, trong mắt hiện lên một vẻ phẫn nộ: - Thì ra là thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận