Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1368.1: Thời đến vận chuyển

.Phục Lập nghe vậy khiếp sợ không thôi, liền khuyên: - Phụ thân, việc này người có nên suy nghĩ một chút hay không? Con cho rằng, cho dù phụ thân đã quyết định, cũng nên thương lượng với Hàn Nghệ một chút. Dù sao thì vào lúc này cũng không vội.
.- Trung Nguyên có câu nói rất đúng, lúc nên quyết đoán mà không quyết đoán ngược lại sẽ bị nó làm thêm loạn, đã không còn nhiều thời gian để cho chúng ta từ từ suy nghĩ rồi. Tuy phụ thân con không được tính là anh hùng đội trời đạp đất gì, nhưng cũng không muốn bị người ta xem như chó mà sai khiến. Kéo dài hơi tàn mà sống thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Về Hàn Nghệ, nếu như ta không có thái độ biểu hiện gì, chỉ sợ hắn cũng sẽ đề phòng ta. Nếu như ta đã lựa chọn đứng về phía hắn, vậy thì cũng nên biểu hiện một chút ra chứ. Sắc mặt Đạc Phục rất kiên định nói.
.Ngày hôm sau.
.- Hàn Thị lang, tin tốt. Liễu Như Phong bước nhanh tới bên cạnh Hàn Nghệ, nói: - Ngayvào tối hôm qua, Đạc Phục đã triệu tập tất cả bộ hạ, tuyên bố thảo phạt phản tặc Tố Hòa Quý, còn chém chết toàn bộ thuyết khách mà Tố Hòa Quý phái đến trước mặt mọi người. Rạng sáng đã xuất binh đi tấn công thành Phục Sĩ.
.Hàn Nghệ khóe miệng giương lên: - Xem ra ta đã là thời đến vận chuyển rồi.
.Trần Thạc Chân nói: - Thì ra ngươi cũng tin số mệnh.
.Hàn Nghệ đáp: - Nếu không thì cô nghĩ tại sao ta dẫn cô đi theo bên cạnh?
.Trần Thạc Chân trợn trắng mắt, không nói chuyện nữa.
.Nhưng mà Hàn Nghệ cứ quấy rầy không ngừng, nhỏ giọng nói: - HIện giờ bộ dạng này của cô, vẫn là ít trợn mắt một chút lại, không dễ thương chút nào cả.
.Trần Thạc Chân lập tức lườm hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Ánh mắt này của cô rất thích hợp.
.Buổi chiều ngày hôm đó, cuối cùng đám người Hàn Nghệ cũng đã tiến vào Đại Phi Xuyên.
.Đạc Phục thống lĩnh một đám bộ hạ đích thân đến nghênh tiếp.
.- Đạc Phục bái kiến Hàn Thị lang.
.So với ngày hôm qua, Đạc Phục hoàn toàn giống như biến thành một người khác.
.Kỳ thực nói một cách nghiêm túc, ông ta không hề đứng về phía công chúa Hoằng Hóa, là ông ta đứng về phía Đại Đường. Công chúa Hoằng Hóa cho dù lợi hại nữa thì cũng chỉ là như vậy, không có sự ủng hộ của Đại Đường, bọn họ cũng không chống cự nổi cuộc tấn công quy mô của Thổ Phiên. Bởi vậy ông ta đối với một Tể tướng Đại Đường đang phất nhưHàn Nghệ khẳng định là phải cung kính.
.- Không dám, không dám, tại hạ Hàn Nghệ. Hàn Nghệ chắp tay với các tướng quân là thuộc hạ của Đạc Phục, lại nói với Đạc Phục: - Nếu như bởi vì ta đến đây, mà trễ nãi tướng quân tiến công, vậy thì tại hạ thật sự vô cùng áy náy.
.Đạc Phục vô cùng tự tin nói: - Xin Hàn Thị lang yên tâm, đám người Tố Hòa Quý bọn họ chỉ biết đùa giỡn nữ nhân, đánh trận thì bọn họ thật sự là không được. Ta đã phái khuyển tử lãnh binh đi trước, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn. Xin mời Hàn Thị lang vào trong.
.Một đoàn người vừa chuẩn bị vào trong doanh trại, đột nhiên nhìn thấy một con ngựa chạy như bay tới, chỉ nhìn thấy một hán tử xuống ngựa, đi nhanh đến trước người Đạc Phục, nói bô lô bô la một tràng.
.Sau khi nghe xong, Đạc Phục không khỏi vui mừng.
.Hàn Nghệ nghe không hiểu lắm, hỏi: - Tướng quân, không biết là tin vui gì?
.Đạc Phục cười ha hả nói: - Tin tốt. Hồ đối diện truyền đến tin tốt nói, khả đôn đang thống lĩnh tướng sĩ quân Đường đánh bại bộ lạc Liệt Hồn ở Trấp La Xuyên.
.Ý nghĩa của khả đôn chính là hoàng hậu, mà Hồ đương nhiên ý chỉ là hồ Thanh Hải.
.Hàn Nghệ nghe xong mắt sáng lên, nói thật, hắn không ôm hy vọng quá lớn đối với công chúa Hoằng Hóa, nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không nóng lòng lôi kéo Đạc Phục, chính là để phối hợp với công chúa Hoằng Hóa, hai mặt giáp công thành Phục Sĩ. Nhưng mà không ngờ tới, công chúa Hoằng Hóa này thật sự lợi hại mà. Trận đầu đã chiến thắng, nhưng người hắn nghĩ tới đầu tiên là Tiêu Vô Y. Tiêu Vô Y luôn cho rằng nữ nhân cũng có thể chinh chiến sa trường, đối với chuyện này, Hàn Nghệ lại không để trong lòng, nhưng hiện giờ xem ra, nữ nhân của Đại Đường này cũng thật sự có thể đánh trận. Ra tay vừa nhanh vừa độc, trước đó còn có một công chúa Bình Dương, mà trên Hàn Nghệ còn đang đứng đó một nữ hoàng đế.
.Một đại tướng bên cạnh Đạc Phục nói: - Hiện giờ bộ lạc ta cùng khả đôn hai mặt giáp công thành Phục Sĩ, Tố Hòa Quý căn bản là không chống đỡ nổi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Xem ra ông trời cũng đứng về phía chúng ta.
.Trận thắng lợi này, cũng khiến cho sự lo lắng trong lòng mọi người tạm thời tiêu tan, cười ha ha bước vào trong trướng.
.Nhưng vừa mới ngồi xuống, Đạc Phục liền nói: - Tố Hòa Quý này chẳng qua chỉ là tôm tép, không đáng nhắc đến, mấu chốt vẫn là đại quân Thổ Phiên đang ở tiền tuyến.
.Đối với ông ta mà nói, đánh bại Tố Hòa Quý quả thật dễ như trở bàn tay. Ông ta cố kỵ vẫn là Thổ Phiên, phương diện này bắt buộc phải dựa vào Đại Đường.
.Hàn Nghệ sao mà không biết được ý của ông ta, bèn nói: - Cái gọi là bài trừ ngoạithì trước tiên phải an nội. Hiện giờ các bộ lạc của Thổ Dục Hồn đều là chia năm xẻ bảy, ta kiến nghị lập tức liên hệ được với công chúa Hoằng Hóa, để bà ấy trao tặng chức Đại tướng quân, để cho Đại tướng quân thống lĩnh quân đội cả nước.
.Đạc Phục ngượng ngùng nói: - Vào thời điểm này, ta thấy cho dù là vậy, cũng chưa chắc có người nghe đâu.
.Ông ta vẫn rất tự biết mình.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu không làm như vậy, vậy thì khẳng định sẽ không có ai nghe. Nếu làm như vậy, ít nhất còn có người sẽ nghe. Mà còn, tướng quân có thể nói cho bọn họ biết, Đại Đường sẽ xuất binh giúp đỡ Thổ Dục Hồn, chỉ cần bọn họ không đầu hàng, thì có thể giúp chúng ta có đủ thời gian. Đây chính là chìa khóa thắng lợi của chúng ta.
.Đạc Phục gật đầu.
.Đúng lúc này, một người bước nhanh vào, nói bô lô bô la vài câu.
.Đạc Phục nhăn mày, nói một câu, người kia lập tức đi ra. Đạc Phục lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, Khắc Liệt tướng quân của thành Thổ Dục Hồn phái người truyền tin cầu viện. Nói đại quân Thổ Phiên đã ép sát thành Thổ Dục Hồn rồi, hy vọng ta có thể xuất binh cứu viện bọn họ. Liễu Như Phong ở một bên nói: - Thành Thổ Dục Hồn chính là thành trấn quân sự quan trọng, một khi thành Thổ Dục Hồn bị Thổ Phiên công phá, vậy thì Thổ Phiên sẽ có thể trực tiếp đánh đến nơi này.
.Trần Thạc Chân nói: - Nhưng mà đây cũng có khả năng là một âm mưu.
.Đạc Phục gật đầu nói: - Các hạ nói rất có lý.
.Trần Thạc Chân nói: - Kỳ thật, tướng quân có thể đi can thiệp với bên thành Thổ Dục Hồn, di dời hết tất cả dân chúng trong thành của bọn họ đến Đại Phi Xuyên. Như vậy là có thể khiến cho quân thủ thành không có mối lo lắng về sau, bọn họ có thể cố gắng vật lộn với Thổ Phiên, có thể tiến có thể lùi, giành được thời gian quý báu cho chúng ta. Như vậy, cũng có thể khiến cho quân trấn thủ thành Thổ Dục Hồn kiên định đứng về phía chúng ta. Đạc Phục nghe vậy, trong mắt sáng lên, nói:
.- Chủ ý này của các hạ thật sự hay. Nói xong lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, Đại Đường các ngài quả nhiên là ngọa hổ tàng long. Ông ta cho rằng Trần Thạc Chân chẳng qua chỉ là một bảo tiêu bên cạnh Hàn Nghệ. Thực sự cũng là như vậy, nhưng mà ngôn hành cử chỉ so với bảo tiêu của ông ta thật sự là mạnh hơn nhiều rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận