Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1394: Niềm vui làm cha.

.Đương nhiên, nói đi nói lại chỉ có bấy nhiêu, nhưng động tác cụ thể thì là vô cùng phức tạp, còn cần một khoảng thời gian rất dài để thích ứng và tìm tòi, vì loại luật thuế này nhất định sẽ mang đến một hình thức hợp tác quan dân hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với quan niệm truyền thống tuyệt đối lấy quan làm trọng trước kia. Vì vậy sau khi bàn xong, Hàn Nghệ lại dẫn vài tù trưởng tuần tra bên ngoài, chủ yếu là tuần tra các xưởng thủ công và bãi chăn thả gia súc xung quanh, Hàn Nghệ vừa tuần tra, vừa giải thích với bọn họ, nên làm như thế nào.
.Thực ra hắn nói tất cả những thứ này, chủ yếu là hai điểm, đầu tiên là nâng cao sản lượng, khai phá xung quanh, không chỉ là bãi chăn thả gia súc, còn có rất nhiều rất nhiều, ví dụ như nói đến củ từ, củ từ của khu vực Tây Bắc vô cùng được ưa chuộng ở Trung Nguyên, vậy tại sao không chuyên môn trồng một chút củ từ.
.Còn nữa là thành trấn hóa, vì áp dụng hình thức quản lý bãi chăn thả gia súc mới, đại bộ phận sức lao động này có thể được giải phóng, họ có thể đi vào trong thành trấn làm việc.
.Thực ra làm như vậy cũng là vì an định Tây Bắc, nếu như là từng bộ lạc mà nói, vậy thì phí tổn phát động chiến tranh của họ thực sự là quá ít, nếu không đánh lại, thu dọn lều trại, trốn! Dù sao Trung Nguyên các ngươi là triều đình cung cấp lương thực, các ngươi không thể để quá nhiều binh lính đóng quân ở đây, nhưng một khi thành trấn hóa, cũng chỉ tăng thêm phí tổn phát sinh chiến tranh của các dân tộc du mục. Dân tộc du mục trước kia đánh thành trấn của Trung Nguyên, vừa quét qua, Trung Nguyên sẽ tổn thất nghiêm trọng, nhưng Trung Nguyên đánh đến phía bắc, cái gì cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ là bãi cỏ mênh mông, phí tổn chiến tranh hoàn toàn không giống nhau, việc này làm cho vương triều của Trung Nguyên rất buồn bực, đánh thắng rồi ta cũng là thua, như vậy thì không thể chơi nữa, vì vậy thực hiện thành trấn hóa ở nơi đây, là rất có ý đồ chiến lược.
.Đây mới là mục đích quan trọng nhất của Hàn Nghệ, ngăn cản sự bùng nổ chiến tranh, trước mắt mà nói, chiến tranh là hòn đá vướng chân lớn nhất trong kế hoạch của hắn.
.Đương nhiên, Ngột Khả Liệt bọn họ cũng không nghĩ được sâu xa như vậy, bây giờ họ đều rơi vào trong mắt tiền, nhất thời chắc chắn không bò dậy được.
.Ban ngày sau khi tuần tra xong, buổi tối về đến quan thự, Hàn Nghệ lại cùng Tô Định Phương và Bùi Hành Kiểm bàn bạc về "điều lệ thương nhân", quan phủ nên quản lý như thế nào, rồi có thể sẽ gặp phải phiền phức như thế nào. Điểm đầu tiên, quan phủ không thể qua cường thế, mục đích của chúng ta là ngăn cản chiến tranh phát sinh, là an định Tây Bắc, làm cho hai nơi dung hợp với nhau, chứ không phải bóc lột bọn họ, chiếm đoạt bọn họ, nếu như vậy, sớm muộn sẽ còn bùng phát chiến tranh.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm cũng vô cùng tán thành, vì Thổ Phiên làm như vậy, lòng dạ Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết, chỉ cần Tây Bắc mà loạn, Thổ Phiên nhất định sẽ thuận thế tiến vào Tây Bắc, dưới mục đích của đại chiến lược, Tây Bắc nhất định không thể xảy ra hỗn loạn.
.Lại qua mười mấy ngày liên tiếp, Hàn Nghệ bàn giao việc cũng đã tương đối, nên là lúc trở về rồi, chuyến đi này của hắn đã lâu hơn trong dự tính của hắn khá nhiều, tính số ngày, thậm chí hắn có thể đã làm phụ thân rồi, việc này làm cho hắn vô cùng phiền muộn.
.Nhưng bọn Ngột Khả Liệt lại vô cùng luyến tiếc, lần này xem như họ đã quá nghiền rồi, học được không ít bản lĩnh từ Hàn Nghệ, thế này sẽ làm cho bọn họ cả đời cũng hưởng dùng không hết.
.Bao gồm Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm cũng là như thế, vì họ cho rằng vấn đề có khó hơn nữa, ở trước mặt Hàn Nghệ rất nhanh là được giải quyết dễ dàng.
.Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan, cuối cùng Hàn Nghệ vẫn bước chân lên đường trở về.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không phải quay về Trường An, mà là đi đến Thổ Dục Hồn, đây chính là việc hắn hứa với công chúa Hoằng Hóa.
.Lại một lần nữa bước chân đến Thổ Dục Hồn, bọn Hàn Nghệ đã hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của chiến tranh để lại, một đường đi tới, đều là một kiểu bừng bừng sức sống.
.Thì ra lương thực từ Thiện Châu, Lương Châu đã đến thành Phục Sĩ, hóa giải vấn đề lương thực ở khu vực này. Hơn nữa, trải qua việc ban bố một loạt chính sách, bách tính tràn đầy hy vọng với tương lai, ai ai cũng nhiệt tình sôi trào, vì mỗi văn tiền mà họ kiếm được đều thuộc về chính họ, không có ai sẽ bóc lột họ nữa, bây giờ đã có một mảnh đất cho họ, họ còn không đều là liều mạng làm việc ư, thậm chí họ đều ném chuyện Thổ Phiên xân lược ra sau đầu, một lòng muốn kiếm tiền, không có gì quan trọng hơn việc này nữa.
.Vì vậy vết thương mà chiến tranh để lại rất nhanh đã được hồi phục.
.Mà đúng lúc Hàn Nghệ đến thành Phục Sĩ, công chúa Hoằng Hóa lập tức đơn độc triệu kiến hắn, công chúa Hoằng Hóa và Tô Định Phương không giống nhau, Tô Định Phương đều là trực tiếp để Hàn Nghệ tiếp xúc với những tù trưởng kia, mà từ sau khi công chúa Hoằng Hóa đăng vị, Hàn Nghệ chưa từng tiếp xúc riêng với Đạc Phục bọn họ, thậm chí cũng hạn chế qua lại, tất cả đều là thông qua công chúa Hoăng Hóa.
.Hàn Nghệ chính là không muốn giọng khách át giọng chủ, để những đại thần kia cảm nhận thấy Đại Đường đang can dự vào nội chính của bọn họ, tuy đây là sự thực, Đại Đường cũng nhất định sẽ can dự, hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng Hàn Nghệ hiểu sâu về tâm lý học, biết bây giờ bọn Đạc Phục vừa mới thượng vị, có nhiều quyền lực ngầm, lúc này trực tiếp can dự thì không phải là hành động sáng suốt, sẽ làm cho bọn Đạc Phục nghĩ rằng bản thân mình chỉ là một con rối, mà không phải tể tướng, hơn nữa công chúa Hoằng Hóa cũng cần phải thiết lập quyền uy.
.- Ta đúng là trông trăng ngóng sao, nhưng xem như cũng mong được ngươi đến rồi. Công chúa Hoằng Hóa nhìn thấy Hàn Nghệ, lộ vẻ vô cùng vui vẻ.
.Hàn Nghệ thấy giữa hai đầu mày nàng ta đã không còn vẻ bi thương nữa, khuôn mặt sáng lạn, so với trước kia lại càng thêm mê người hơn, không khỏi thầm nghĩ, quyền lực này thật là thứ tốt, có thể trị khỏi bách bệnh. Không cần nghĩ cũng biết, công chúa Hoằng Hóa sau khi trở thành khả hãn, ngày ngày đều vô cùng bận rộn, đâu còn rảnh rỗi để mà đau thương, hơn nữa theo sự an định nhanh chóng trong nước, nàng ta có được uy vọng rất lớn, bách tính đều biết tất cả những thứ này đều là vị nữ khả hãn này mang đến, trước mắt không có ai có thể lay động vị trí của công chúa Hoằng Hóa. Hàn Nghệ khẽ gật đầu nói: - Khả hãn nói quá lời, nếu Hàn Nghệ đã hứa với với khả hãn, tất nhiên sẽ không nuốt lời. Nhưng trên đường tới, ta đã đặc biệt đến chỗ hồ Thanh Hải xem một chút, dường như tất cả đều phát triển một cách trật tự, nhanh lẹ, khả hãn đúng là nữ anh hùng không thua đấng mày râu, làm người ta kính phục không thôi.
.Công chúa Hoằng Hóa lắc lắc đầu nói: - Ta thật sự cơ bản cũng không làm gì cả, đây đều là diệu sách của Hàn Thị lang, làm cho Thổ Dục Hồn đang hấp hối lại lần nữa khiến người ta thấy hy vọng. Không giấu Hàn Thị lang, trong những ngày Hàn Thị lang đi, ta thật sự lo lắng đề phòng, sợ làm ra quyết định sai lầm gì, khiến cho tâm huyết của Hàn Thị lang như nước chảy về biển Đông.
.Lời nói này làm cho Hàn Nghệ vô cùng ngượng ngùng, Thổ Dục Hồn này có quan hệ gì với hắn chứ, nếu thật sự phế đi, người chịu thiệt hại lớn nhất chính là công chúa Hoằng Hóa, ngượng ngùng nói: - Lời này của khả hãn thật làm cho Hàn Nghệ vô cùng kinh sợ, thực ra tại hạ cũng luôn nhớ về Thổ Dục Hồn, vì tại hạ cũng không biết là có thể được hay không, đúng rồi, không biết trong thời gian này có xảy ra chuyện gì không?
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Vấn đề lớn t hì không có, nhưng vẫn có mấy vấn đề nhỏ, cũng hy vọng Hàn Thị lang có thể chỉ điểm.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Khả hãn mời nói, Hàn Nghệ nhất định dốc hết toàn lực.
.Công chúa Hoằng Hóa lại nói: - Không vội, không vội, Hàn Thị lang đi đường mệt nhọc, nhất định vô cùng mệt mỏi, lại không phải chuyện gấp gáp gì, đợi sau khi Hàn Thị lang nghỉ nghơi hai ngày, chúng ta lại nói.
.Hàn Nghệ ngẩn người, ngượng ngùng gật đầu, nói: - Đa tạ khả hãn thông cảm.
.Công chúa Hoằng Hóa lại nói: - Đúng rồi, không biết việc ở Tây Bắc xử lý ổn thỏa chưa.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Tất cả đều vô cùng thuận lợi, mặt khác, ta cũng nói với họ một số chính sách mậu dịch của Thổ Dục Hồn, hy vọng có thể tăng cường sự qua lại giữa hai nơi.
.Công chúa Hoằng Hóa cười nói: - Hàn Thị lang suy nghĩ cho Thổ Dục Hồn mọi mặt, ta thật sự cảm kích vô cùng.
.Hàn Nghệ nói: - Đâu có, đâu có.
.Nhưng trong lòng hắn cũng đã nhìn thấu vở kịch nhỏ của công chúa Hoằng Hóa, nàng ta một mặt nói không bàn việc công, nói Hàn Nghệ đi đường mệt mỏi, nhưng mặt khác lại hỏi đông hỏi tây, so với có công phu này, còn không bằng nói chính sự luôn đi.
.Công chúa Hoằng Hóa nói như vậy, chỉ có một mục đích, đó là giữ Hàn Nghệ ở lại.
.Hàn Nghệ thấy Thổ Dục Hồn được nàng ta cai quản trật tự đâu vào đấy, bèn muốn trở về sớm một chút, nhưng thấy công chúa Hoằng Hóa hao hết tâm tư giữ hắn lại, hắn nghĩ công chúa Hoằng Hóa một đời nữ nhân, vừa đăng đại bảo, trong lòng khó tránh sẽ có chỗ bất an, mà nàng ta là người đi đầu tất cả những việc này, vì vậy hắn quyết định sẽ ở lại nửa tháng.
.Nới chuyện vói công chúa Hoằng Hóa hơn nửa ngày, công chúa Hoằng Hóa mới bằng lòng để Hàn Nghệ rời đi.
.Lúc này vừa đi đến trạch viện Nguyên gia, viện công kia bèn nói: - Hàn Thị lang, Liễu gia tìm ngài.
.Liễu gia mà ông ta nhắc đến tất nhiên chính là Liễu Như Phong.
.Hàn Nghệ dưới sự chỉ dẫn của viện công, đi đến phòng bên, chỉ thấy Liễu Như Phong đứng ở bên trong.
.- Ngươi tìm ta có việc gì?
.- Một thời gian trước, Nguyên bảo chủ cho người đưa một bức thư tới. Liễu Như Phong nói xong bèn móc một phong thư từ trong ngực ra.
.- Thư?
.Hàn Nghệ sửng sốt, trong lòng vừa vui vừa lo, hắn và Nguyên Ưng sẽ không thư từ qua lại, dù sao bình thường gặp nhau cũng chẳng muốn giao tiếp với đối phương nữa là, như vậy thì thư này chắc chắn có liên quan đến Nguyên Mẫu Đơn, thử tính ngày, có lẽ Nguyên Mẫu Đơn đã sinh rồi, nếu không phải chuyện này thì là...
.Hàn Nghệ một tay cầm phong thư, vội vàng mở ra xem, trước là vui mừng, sau đó sững sờ, tiếp đó là vẻ tức giận đầy mặt, trong thư này chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủi, nhưng Hàn Nghệ lại xem một hồi lâu.
.- Nguyên Ưng, ta đệt ông nội ngươi.
.Hàn Nghệ đột nhiên mắng to một câu, nhưng trong mắt lại đã lệ quang lay động.
.Thì ra từ hơn hai tháng trước, Nguyên Mẫu Đơn đã thuận lợi hạ sinh một nữ nhi, đây vốn là một tin tức rất tốt, nhưng trong thư Nguyên Ưng còn nói cho hắn một tin dữ chẳng ra làm sao, chính là Nguyên Ưng dựa vào địa vị huynh trưởng như phụ thân của mình, tự tiện làm chủ đặt tên cho nữ nhi của Hàn Nghệ là Hàn Bất Quy.
.Hàn Nghệ biết tên khốn này là đang trả thù mình, Bất Quy (không quay về), dụng ý cũng quá rõ ràng rồi, nếu đổi lại là người khác, hắn còn có thể xem như đây là một trò đùa dai, nhưng nếu là Nguyên Ưng, không thể dùng tư duy của người thường để phán đoán, hơn nữa Nguyên Ưng vô cùng giảo hoạt, Nguyên Mẫu Đơn rất có khả năng bị y tính kế, thật sự lấy tên là Hàn Bất Quy.
.Nếu đây là một đứa con trai, Hàn Nghệ cũng không để ý, Hàn Bất Quy thì Hàn Bất Quy, nhưng vấn đề đây là một đứa con gái a, lấy tên là Hàn Bất Quy, con bà ngươi chơi ông đây a!
.Trong lúc này Hàn Nghệ lại nhớ nhà cồn cào, cũng không có gì có thể ngăn cản hắn nữa.
.Vì vậy ngày thứ hai hắn bèn lập tức tiến cung, cáo từ với công chúa Hoằng Hóa.
.Công chúa Hoằng Hóa lập tức si ngốc luôn rồi, hôm qua mới nói chuyện, sao hôm này lại thay đổi rồi, nhưng khốn nỗi là, Hàn Nghệ cũng không thể nói Nguyên Mẫu Đơn đã mang thai, vì Nguyên Mẫu Đơn không phải phu nhân của hắn.
.Nhưng nếu tính toán một chút, chắc Tiêu Vô Y cũng đã sinh rồi, thế là hắn bèn nói với công chúa Hoằng Hóa, mình lần đầu làm cha, nhất định phải trở về.
.Lý do này thì công chúa Hoàng Hóa đúng là không thể nào cự tuyệt, nhưng nàng ta vẫn muốn giữ Hàn Nghệ lại.
.Nhưng Hàn Nghệ đã quyết tâm rời đi, lần này nếu lại không quay về, con gái của mình sẽ phải gọi là Hàn Bất Quy thật rồi, thế này thật vô cùng đáng sợ a, thế là hứa sau này sẽ còn tới nữa, công chúa Hoằng Hóa lúc này mới cho đi.
.Nhưng hai người vẫn là bàn luận về sự nghị của Thổ Dục Hồn suốt cả ba ngày, Hàn Nghệ hứa sẽ xây dựng một con đường chuyên dụng ở Thổ Dục Hồn và Trường An, chuyên môn phụ trách thư tín qua lại, có bất cứ chuyện gì, công chúa Hoằng Hóa có thể trực tiếp gửi thư đến Trường An.
.Sau khi làm xong việc này, Hàn Nghệ liền bước lên đường trở về.
.Lần này ra đi, tuy vẫn chưa đến một năm, nhưng giống như đã qua mấy năm rồi, bởi vì đã xảy ra rất nhiều rất nhiều việc.
.Trên đường đi, đám người Hàn Nghệ đi sớm về khuya, ngày đêm không nghỉ, liều mạng đi về phía Trường An, Hàn Nghệ thậm chí còn rời bỏ đội ngũ, chỉ cùng Tiểu Dã, Trần Thạc Chân, Liễu Như Phong chạy về phía Trường An.
.Qua mấy ngày chạy liên tiếp, cuối cùng vào canh hai ngày hôm nay Hàn Nghệ đã chạy đến Tây giao ô.
.- Ta về đây.
.- Đi đến một ngã ba đường, Trần Thạc Chân dừng lại.
.Hàn Nghệ sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía nàng ta, nhưng Trần Thạc Chân đã cưỡi ngựa đi về phía nam ngoại ô rồi.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, lại nói với Tiểu Dã: - Chúng ta đi thôi.
.Tiểu Dã nói: - Hàn đại ca, đệ muốn về Ngõ Bắc.
.Hàn Nghệ nói: - Không được, sáng ngày mai hãy về đi.
.- Vì sao?
.- Ặc, là thế này, không thể để hoàng đế biết ta về đến Trường An, mà lại không không kịp hồi báo với ông ta.
.- Ồ!
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi một cái, thực ra là hắn sợ Tiêu Vô Y biết được, dù sao Tiêu Vô Y cũng không biết Nguyên Mẫu Đơn đã mang thai, ngươi đã trở về, lại không về Tiêu phủ đầu tiên, mà là đến Nguyên gia, vậy tiêu Vô Y sẽ bùng phát cho xem.
.Khi về đến Nguyên gia bảo đã là canh hai rồi.
.Hàn Nghệ mang tâm trạng kích động đứng ở cửa.
.Tiểu Dã hiếu kỳ nói: - Hàn đại ca, tại sao huynh không vào?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, không khỏi lau mặt một cái, phát hiện mình đã đổ mồ hôi khắp mặt, hắn đã qua giai đoạn thấp thỏm không yên, nhưng khi thật sự đến đây, trong lòng hắn vẫn là vừa kích động, lại vừa thấp thỏm bất an.
.Cốc cốc cốc!
.Rốt cục Hàn Nghệ cũng gõ cửa lớn.
.Ngoài dự liệu của Hàn Nghệ, trong cửa rất nhanh đã có tiếng đáp: - Ai?
.Hàn Nghệ nói: - Là ta!
.- Cố gia!
.Nghe thấy một tiếng kêu kích động, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng mở cửa két một tiếng, cửa mở ra, chỉ thấy quản gia canh cửa nhìn thấy Hàn Nghệ, vô cùng kích động nói: - Cô gia, người đã trở về a!
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: - Muộn như vậy, sao ngươi vẫn còn canh ở đây?
.Quản gia kia vội nói: - Ta nghĩ cô gia cũng sắp trở về rồi, lại sợ cô gia người đến vào ban đêm, bởi vậy đêm nào cũng canh ở đây.
.Hàn Nghệ nghe vậy rất cảm động, vỗ vỗ bờ vai ông ta, nói: - Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần ta tiến vào cánh cửa này, ngươi chính là trợ thủ của ta, kim bài trợ thủ.
.Quản gia kia nghe vậy nhất thời mở cờ trong bụng, Hàn Nghệ chính là người quản sự của Nguyên gia, trợ thủ của hắn, đó không phải cánh tay thứ hai, cũng là cánh tay thứ tư thứ năm a, miệng lại nói: - Có thể làm việc vì cô gia, bất kể là mở cửa hay là mài mực, đó đều là phúc khí tu mười kiếp của tiểu nhân.
.Câu này giả dối rồi!
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, bỗng nhiên nói: - Đúng rồi, Mẫu Đơn nàng ấy... !
.Quản gia kia vội nói: - Chúc mừng cô gia, mừng được thiên kim, phu nhân bây giờ đang ở phòng... !
.Ông ta còn chưa dứt lời, Hàn Nghệ đã xông về phía tiểu viện rồi.
.Lúc đến cửa viện, chỉ thấy trong phòng vẫn sáng đèn, trong phòng còn có bóng người đi lại, Hàn Nghệ vui mừng đẩy cửa viện ra, lúc đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc oe oe, hắn lập tức thu bước chân lại, ngây ngốc đúng trước cửa viện, qua một lúc, tất cả mọi cảm xúc xông thẳng lên đầu, lẩm bẩm tự nói với mình: - Ta làm cha rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận