Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1417: Ân tình khó tránh khỏi.

.Nếu như đã quyết định đại triển quyền cước, mở rộng quy mô, vậy thì bước đầu tiên là phải hệ thống hoá, chuyện gì cũng vậy, nếu không hệ thống thì không cách nào càng làm càng lớn, đây là điều nhất định, không có ngoại lệ đặc biệt.
.Trước hết không tính đến trên phương diện buôn bán, lịch sử các triều đại có bao nhiêu người tạo phản, tiền kỳ đa số đều là chia bè kết phái, kết nghĩa vườn đào, đốt giấy vàng, chém đầu gà, đa số đều là xuất thân thảo khấu, nhưng sau đó lại đi theo con đường chính quy. Trần Thạc Chân vừa khởi binh không lâu đã bắt đầu phong quan thưởng chức, không phải nói nàng ta tham công hám lợi, nhưng nếu không có chính quy hóa thì định sẵn sẽ thất bại, không thể nào thành công, hoặc là ngươi cứ đặt quầy hàng suốt đời, nếu ngươi muốn làm lớn, thì nhất định phải tuân theo quy luật này làm.
.Mà hệ thống hóa này, Hàn Nghệ cũng lười động não, nên trực tiếp sao chép kiến thiết trường học của hậu thế, một tuần năm ngày, nghỉ đông và nghỉ hè, vân vân, nhưng niên hạn lại giảm còn bảy năm, bảy năm là tốt nghiệp, bởi vì hiện tại không có nhiều thứ cần học, chỉ cần học tốt toán học và ngữ văn là đã giỏi hơn đại đa số người rồi, đủ để có thể đứng vững trên xã hội này, ngươi học những thứ vi tích phân, phân tử học, cũng không có chỗ để ngươi sử dụng.
.Đương nhiên, bảy năm này chỉ là nền tảng giáo dục, hiện nay nhân tài trụ cột đã vô cùng khan hiếm, người biết chữ thì lại càng chẳng mấy ai, nhưng Hàn Nghệ vẫn giữ ý định mở đại học, trực tiếp tạo ra một hệ giáo dục hoàn chỉnh, mặc dù mục tiêu này vẫn chưa thực thi, nhưng Hàn Nghệ vẫn nói cho Vương Nghĩa Phương biết, tại vì phụ mẫu người ta nhất định sẽ hỏi, tận cùng của hệ thống giáo dục này là ở đâu.
.Nói thì đơn giản, nhưng thực thi thì vô cùng khó khăn phức tạp, chủ yếu là Học viện Chiêu Nghi có tính đặc thù của nó, không phải do triều đình hoặc là tư nhân thành lập, mà đó là một học viện từ thiện, cần có người quyên trợ, mà lần này là lần đầu thực hiện chế độ thu phí, một khi đã thu phí thì trách nhiệm này sẽ vô cùng lớn, ngươi lấy tiền của người khác thì nhất định phải có trách nhiệm, không được như lúc trước, hở tí thì nghỉ phép, hở tí là dời hạn phát tài liệu học, toàn bộ phải tuân theo khế ước làm việc, vả lại bên đó lại là hộ quân tịch, liên quan đến quân đội, cho nên muốn nửa năm sau liền khai giảng, thời gian quả thật là vô cùng gấp rút.
.Có thể thấy nếu Hàn Nghệ không có nói dối phóng đại với Vương Nghĩa Phương, nửa năm sau cũng đừng nghĩ tới việc được nghỉ ngơi.
.Hàn Nghệ và Vương Nghĩa Phương hàn huyên hơn một canh giờ, lại giao tổng cương lĩnh cho ông ta, Vương Nghĩa Phương cầm lấy tổng cương lĩnh sau đó cáo từ. Nếu như mọi việc Hàn Nghệ đều dặn dò rõ ràng, mỗi chi tiết nhỏ đều dặn dò rõ ràng, vậy thì dù cho bất kì ai cũng có thể làm, nhưng Hàn Nghệ chỉ nói ra một mô hình, cụ thể thì ông ta phải tự đi làm.
.Nhưng dù vậy đi nữa, vẫn khiến Hàn Nghệ nghĩ mình là một con trâu, không biết sống chết cứ kéo theo cái cày gỗ nặng nề tiến về trước.
.- Phù—! Đúng là mệt chết đi được!
.Hàn Nghệ vừa lầm bầm vừa đi vào hậu đường, chợt nghe nội đường có người cười nói:
.- Hiền chất tế, mệt rồi đúng không.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tiêu Nhuệ, Tiêu Quân, Tiêu Thiện, Tiêu Cự bốn người ngồi ở nội đường, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó Hàn Nghệ vội vàng chạy tới, chắp tay hành lễ, liền hiếu kỳ hỏi:
.- Không biết các vị tôn trưởng đã tới khi nào?
.Tiêu Thiện cười nói:
.- Đến đây được một lúc rồi, nhưng thấy con đang tiếp khách, nên đã không quấy rầy con.
.Tiêu Quân hỏi:
.- Người lúc nãy là Vương Nghĩa Phương đúng không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu
.Tiêu Quân thở dài:
.- Người này tài học và nhìn xa trông rộng đều không thua so với ta, chỉ tiếc —!
.Hàn Nghệ liền nói:
.- Lời này của Lục bá, Hàn Nghệ không tán thành.
.- Ồ, vậy con nói thử xem?
.- Triều đình hôm nay mất đi một vị Vương Nghĩa Phương, nói không chừng tương lai lại có được nhiều Vương Nghĩa Phương khác, đây cũng có thể tính là một kiểu đầu tư.
.- Đầu tư —— ah ha ha!
.Tiêu Quân vuốt râu cười lớn.
.Tiêu Cự đột nhiên nói:
.- Hiền chất tế, ta nghe hiền đệ nói lần này từ lúc quay về con không hề nghỉ ngơi.
.- Còn không phải sao!
.Hàn Nghệ buồn rầu nói:
.- Lúc ấy con cũng không biết sẽ đi lâu như vậy, lúc ấy đi lại gấp, an bài không được chi tiết, cũng không có chọn đúng thời gian, dẫn đến vừa mới trở về đã có quá nhiều việc cần con xử lý, thậm chí từ sáng đến tối cũng không có thời gian gặp mặt hài nhi vừa chào đời của con được vài lần.
.Tiêu Quân cười ha hả nói:
.- Con cũng đừng oán trách, rất nhiều người muốn tìm việc làm mà còn không có việc để hắn làm, chỉ có thể ở nhà trông con cái.
.Lời này không hề giả dối, bận rộn giống như Hàn Nghệ khiến rất nhiều người đều ngưỡng mộ, đây là một cách thể hiện quyền lực, vì sao luôn nói Thủ tướng trăm công ngàn việc rồi, ca tụng vĩ đại như vậy, kỳ thật người ta bốc gạch cũng là mỗi ngày đều đang làm việc, tại sao lại không nói y trăm công ngàn việc, chính là bởi vì hắn là nhân vật số hai của quốc gia, ngươi cho là hắn không muốn nghỉ ngơi à, nếu hắn nghỉ ngơi, vậy chứng tỏ hắn đã từ chức rồi, chỉ đơn giản như vậy. Lý Nghĩa Phủ dù tiểu nhân, lão ta cũng mỗi ngày đang bận rộn, tiền thu về trong nhà đều là con rể y làm, nếu lão ta không làm thì xong đời rồi.
.Hàn Nghệ cười cười, không có lên tiếng, cá và tay gấu không thể có cả hai.
.Lúc này, Tiêu Cự đột nhiên liếc sang Tiêu Nhuệ, Tiêu Nhuệ lại lộ ra vẻ mặt khó xử.
.Hàn Nghệ đều chú ý được, trầm ngâm một hồi cũng hiểu được, không đành lòng để cha vợ khó xử, mỉm cười nói:
.- Các vị tôn trưởng hôm nay tới đây, sẽ không phải là chịu sự ủy thác, đến cầu tình chứ!
.Tiêu Quân sửng sốt, cười ha hả nói:
.- Nếu con đã đoán ra rồi, ta cũng không ngại nói thẳng, Tiêu gia chúng ta và Chu gia giao tình cũng khá tốt.
.Nói tới đây, tay ông ta chỉ sang Tiêu Nhuệ:
.- Hiền huynh và đường ca của Chu Đạo Hành, Chu Đạo Vụ đều là phò mã, bản thân cũng có một chút giao tình, Lâm Xuyên công chúa lại là muội muội mà tẩu tẩu đã qua đời của ta thương yêu nhất. Mà hiện giờ, Chu gia thật sự là không có cách nào, nên mới nhờ bọn ta cầu tình với ngươi, hy vọng có thể cho Chu Đạo Hành một con đường sống.
.Tiêu Nhuệ không có lên tiếng, Tiêu Nhuệ sớm biết việc này, nhưng ông vẫn không hề nhắc đến, bởi vì Tiêu Nhuệ cảm thấy Hàn Nghệ là con rể của Tiêu gia, không phải con trai của Tiêu gia, chuyện này là chuyện của Hàn gia và Chu gia, ông không tiện hỏi đến.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một hồi liền nói:
.- Lục bá, không phải con không muốn đáp ứng người, chỉ có điều chuyện đã nói ra rồi giống như nước đã hắt ra, không thể thu hồi lại.
.Tiêu Cự cau mày nói:
.- Thật sự không thể xoay chuyển được à?
.Hàn Nghệ suy nghĩ một hồi, mới nói:
.- Vậy con cũng nói thật, cũng không phải không thể xoay chuyển, mà là con không có ý định xoay chuyển, bởi vì Chu Đạo Hành ở Lạc Dương thế lực rắc rối phức tạp khó đối phó, mà sự việc đã phát sinh rồi, nếu tiếp tục giữ y ở đây, cho dù y tình nguyện ủng hộ Cục Dân An, nhưng những người có quan hệ lợi ích với y thì sao? Nếu điều y đi rồi, vậy thì phải hoàn toàn tẩy bài, có lợi rất lớn đối với Cục Dân An, mặt khác, con đây cũng là giết gà dọa khỉ, đỡ cho đến lúc đó lại phiền phức.
.Tiêu Nhuệ gật gật đầu, nói:
.- Nếu đã như vậy, con cứ làm theo những gì con nghĩ, chúng ta cũng chỉ là hỏi thăm vài câu thôi.
.Hiện giờ Tiêu gia đương nhiên là lấy Hàn Nghệ là chủ, bởi vì Tiêu thục phi chết thảm, khiến Tiêu gia chịu không ít tổn thất, hiện giờ cũng đang là thời kì khôi phục, cần Hàn Nghệ gánh cờ lớn, vì vậy sự nghiệp phía trước của Hàn Nghệ, bất cứ chuyện gì đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.
.Tiêu Quân hiếu kỳ nói:
.- Hàn Nghệ, mạo muội hỏi con một câu, Chu gia, Đổng gia đều rất là có thế lực ở Trường An, Lạc Dương, bọn họ cũng hẳn là đã nghĩ hết biện pháp, thật sự là không có cách nào, mới hạ giọng tới tìm chúng ta. Nhưng chuyện này nói cho cùng cũng không phải chuyện to tát gì, thêm nữa vùng Tây Bắc có thêm hai người họ, thiếu hai người họ, cũng không hơn kém bao nhiêu. Tại sao bệ hạ lại dửng dưng như vậy? Trong chuyện này còn có Lâm Xuyên công chúa nữa a!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Sao Lục bá không nghĩ như thế này, so với cả vùng Tây Bắc rộng lớn mà nói, hai người họ thì có là gì, con mỗi ngày đều bận như một con chó, dốc toàn tâm toàn sức vì Đại Đường, vì bệ hạ, chạy đôn chạy đáo, lại không lấy bổng lộc, ngay cả yêu cầu nhỏ như vậy bệ hạ cũng không đồng ý với con, vậy không phải cũng vô lý quá sao.
.Lý Trị không phải ngốc, chẳng lẽ y không biết Hàn Nghệ là muốn làm khó bọn họ, nhưng đối với vương triều Đường mà nói, Tây Bắc thật sự là quá quan trọng, nếu như có thể thành công, cơ bản là có thể xem nhẹ tất cả triều đại trước, chính sách của Hàn Nghệ rất hữu hiệu trong cai quản thống trị, chứ không phải chế độ lỏng lẻo, giờ Hàn Nghệ đang gánh vác trọng trách dung hợp Tây Bắc, lấy hai người thì có làm sao chứ? Không quan tâm là để làm gì, nhưng nếu Hàn Nghệ đã mở miệng, hơn nữa chỉ là hai huyện lệnh, Lý Trị không thể không đáp ứng, bài toán này ngay cả thằng ngốc cũng biết tính.
.- Thì ra là thế.
.Tiêu Quân gật gật đầu, lại cùng Tiêu Thiện bọn họ dùng ánh mắt để trao đổi, thoáng gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút khó xử.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nghĩ thầm rằng, phu nhân của bọn họ đối xử với con mình tốt như vậy, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, nếu một chút mặt mũi cũng không cho bọn họ, bọn họ đối diện Chu gia cũng khó giữ thể diện! Trầm ngâm một hồi, lại nói
.- Không giấu các vị tôn trưởng, kỳ thật trước đó, đã có một số người đến nói chuyện cho Chu gia, nhưng con đều không quam tâm lắm. Tuy nhiên, nếu Chu gia tìm đến Tiêu gia chúng ta, thì cũng không thể làm đến mức quá tuyệt tình.
.Tiêu Cự nghe xong hoan hỷ, kích động nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Kỳ thật lúc đầu, con thật sự tính toán cho hai người bọn họ đi trông coi đập chứa nước. Nhưng giờ đây, như vậy đi, làm phiền các vị tôn trưởng đi nói với Chu gia, nếu bọn họ xem chuyện này như là bị giáng chức, vậy thì là bị giáng chức, nhưng nếu bọn họ coi như đây là thăng tiến, thì đây chính là con đường mạ vàng.
.Tiêu Cự nghe nhưng không hiểu lắm, nói:
.- Lời này là sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Không biết cha vợ có nói qua với các vị tôn trưởng, cho con cháu Tiêu gia đi Tây Bắc rèn luyện?
.Tiêu Thiện ồ một tiếng:
.- Lúc nãy chính là nói chuyện này, bọn ta còn cảm thấy hiếu kỳ, Chu Đạo Hạnh, Đổng Anh đi Tây Bắc, rõ ràng là bị giáng chức, nhưng bên này con lại để cho con cháu Tiêu gia chúng ta đi Tây Bắc, rốt cuộc chuyện này là sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đạo lý rất đơn giản, hiện giờ trong triều nhân tài đông đúc, hơn nữa một lớp đại thần mới sẽ lên, muốn ở đây thể hiện bản lĩnh thì thật sự là quá khó khăn, cho dù ngươi có bản lĩnh, cũng không có công cho ngươi lĩnh. Nhưng khu vực Tây Bắc đang ở trong thời kì trống trải, không có bao nhiêu quan viên, nhưng bệ hạ lại rất để ý đến Tây Bắc, bởi vậy lập công ở Tây Bắc nếu so với ở Trung Nguyên thì dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa lại có được kinh nghiệm rất tốt, đây là một cơ hội rất tốt, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ không có lần sau. Bởi vậy nếu Chu Đạo Hành và Đổng Anh có thể gạt bỏ thành kiến đối với con, nghe theo an bài của con, ngày khác trở lại Trường An, có thể không chỉ là làm một huyện lệnh.
.Tiêu Cự nói:
.- Nhưng Tây Bắc là đất của người Hồ, không phải dễ cai trị như vậy!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu như dễ cai trị thì không cần phải phái người đi rồi, tuy nhiên xin các vị tôn trưởng yên tâm, nếu như con đã để con cháu Tiêu gia đến đó, tự khắc có nắm chắc thành công.
.Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiêu Quân nói:
.- Ta cảm thấy Hàn Nghệ nói rất có lý, cũng nên để bọn chúng đi rèn luyện một chút.
.- Ừ.
.Tiêu Cự, Tiêu Thiện cùng gật gật đầu.
.Tiêu Cự với tư cách đại ca, nói:
.- Được rồi, việc này mấy lão già chúng ta thương lượng thêm một chút, đợi thương lượng xong, sẽ nói cho con biết.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Không vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận