Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 297.2: Đãi ngộ vượt quy cách.

.Nguyên Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Hàn Nghệ, bất giác sửng sốt.
.Hàn Nghệ đi tới phía, nói: - Mẫu Đơn nương tử, thật là trùng hợp a!
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu mày nói: - Ngươi tại sao lại ở nơi này?
.Hàn Nghệ nói: - Ta ở tại Lục Ba các.
.- Lục Ba các?
.Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ, nhưng vẫn chưa nói cái gì.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta nói này Mẫu Đơn nương tử, cô cũng thật là, đi cả một đoạn đường, cũng không tới tìm ta chơi!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta đã tới được mấy ngày rồi, cho dù ta theo các ngươi cùng tới, ngươi cho là ta sẽ đi tìm ngươi sao?
.- Sẽ không.
.- Đó không phải rồi sao.
.Có cần phải nói thẳng thế không chứ! Hàn Nghệ thoáng bày ra một nụ cười tự cho là rất mê người kia, nghiêng đầu nhìn, thấy được được quýt vàng óng ánh, trong miệng nước miếng nháy mắt tăng thêm: - Quýt này của cô nhìn rất ngon a! Nói xong, hắn tùy tay cầm lấy một quả, bóc ra liền ăn, chỉ cảm thấy trong veo ngon miệng, so với quýt đời sau kia thì ngon hơn nhiều.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói:
.- Đây là đưa cho bệ hạ đấy.
.- Khụ khụ khụ! Hàn Nghệ lập tức bị nghẹn một cái chết khiếp.
.Nguyên Mẫu Đơn mấp máy môi, khóe miệng hơi hơi mang theo ý cười.
.Hàn Nghệ thật vất vả mới thở lại được, từ trong mắt cười kia Nguyên Mẫu Đơn, đã biết mình bị chơi xỏ. Cầm nốt chỗ quýt trong tay nhét hết đi miệng, sau khi ăn xong, thuận miệng nói: - Đúng rồi, vườn nhà cô ở nơi nào?
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng xoay mặt về phía tây nam, nói: - Ở phía sau núi kia. Vừa mới nói xong, nàng đột nhiên kịp phản ứng nói: - Ngươi hỏi cái này làm chi?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Đương nhiên là chuẩn bị đi nhà cô làm khách nha, không phải cô sẽ không có ý định mời ta đó chứ.
.- Không có ý định này.
.Nguyên Mẫu Đơn vô cùng thẳng thừng nói.
.Hàn Nghệ khó chịu nói: - Cô thế nào lại như vậy nha! Nhớ ngày đó cô nói cô muốn đến xem kịch nói, ta đã hao hết tâm tư, đào rỗng đầu óc mới làm ra một ngày nữ nhân, cô đây là điển hình qua cầu rút ván a!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta là một quả phụ.
.- Vậy thì thế nào?
.- Ngươi cảm thấy thích hợp sao?
.- Nếu cô cảm thấy không thích hợp, cô có thể chờ thời điểm cô không ở đó, thì hãy mời ta a!
.- Lúc ta không có ở đó?
.- Đúng vậy!
.- Vậy ngươi đi làm gì?
.- Ăn quýt.
.- !
.Nguyên Mẫu Đơn hướng tới một tôi tớ khua tay nói: - Lấy một quả cho hắn.
.Dựa vào! Một quả mà nghĩ đã xua đuổi được ta? Khinh ta chưa từng trải nha! Ít nhất cũng phải một giỏ a! Hàn Nghệ nói: - Cô không biết đó, Tiểu Mập dọc theo đường này đều nhớ tới cô, còn muốn mang theo Đại Thố và Nhị Thố, tìm cô đi chơi, nhưng không tìm được cô, y rất thương tâm.
.Nguyên Mẫu Đơn không kiên nhẫn phất tay nói: - Đem cả cái giỏ đều đưa cho hắn.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Nếu không cô làm người tốt thì làm đến cùng, thuận tiện giúp ta đưa qua.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, không muốn thì thôi vậy.
.- Muốn muốn muốn!
.Hàn Nghệ vội vàng nhận lấy, thả ở phía sau người, cười ha hả nói: - Ngày khác nhất định tự mình tới cửa đáp tạ.
.- Không cần.
.- Cần, cần chứ, cũng đã đến đây rồi, dù sao cũng phải tới cửa thăm hỏi một chút, cô có thể bất nhân, ta không thể bất nghĩa a! Hàn Nghệ cười ha hả nói, đùa à, viên lâm Nguyên gia là rất nhiều hoa quả đấy, mỹ vị ngon nhất mùa hè là, chính là hoa quả a!
.- Ngươi !
.Nguyên Mẫu Đơn vừa mới mở miệng, chợt nghe được giọng nói thô cuồng, hét lên: - Mẫu Đơn nữ oa, Mẫu Đơn nữ oa, ngươi đã đến đây rồi, thật sự làm lão phu đợi muốn chết mà.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trình Giảo Kim vẫy hai cái cánh tay lớn chạy tới, đừng nhìn Trình Giảo Kim một bó to tuổi như vậy rôi, nhưng thân thủ vô cùng mạnh mẽ.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Trình Giảo Kim, trong mắt không khỏi hiện lên một chút vẻ buồn rầu.
.- Mẫu Đơn (tiểu tử) gặp qua Trình bá bá (Lư quốc công).
.Nguyên Mẫu Đơn, Hàn Nghệ vội khom mình thi lễ.
.- Miễn lễ, miễn lễ!
.Trình Giảo Kim còn không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đi lên trước, cầm lấy một quả quýt, hai ba miếng đã ăn xong, ăn liên tục ba quả, vẻ mặt Trình Giảo Kim mới đầy hưởng thụ nói: - Thực ngọt! Mẫu Đơn nữ oa, quýt của Nguyên gia ngươi, thật đúng là ăn ngon, một trong những mục đích lão phu tới đây, chính là muốn ăn quýt của nhà ngươi.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ cười nói: - Trình bá bá quá khen.
.Hàn Nghệ nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy chua chát, ta ăn, ngươi liền nói là mang cho hoàng thượng, ông ta ăn, ngươi liền vui vẻ tiếp thụ, còn nói quá khen nữa, ngươi đây cũng quá thế lợi đi.
.Trình Giảo Kim cười ha hả nói: - Mẫu Đơn nữ oa, cũng đừng nói Trình gia gia ăn quýt không trả tiền, tiểu nhi tử nha ta kia hiện giờ đã đến tuổi lập gia đình, nếu không ngươi liền đến Trình gia ta đi, việc này lão phu tới Nguyên gia các ngươi bàn bạc, không cần ngươi ra mặt đâu.
.Oa! Ăn quýt nhà người ta, còn muốn khuê nữ nhà người ta, đây thật không phải là ăn không trả tiền, ta con mẹ nó quá sùng bái ngươi rồi. Hàn Nghệ nghe vậy mãnh liệt hít một ngụm lãnh khí, không khỏi bỡn cợt nhìn Nguyên Mẫu Đơn, chỉ thấy nàng đầy mặt đỏ bừng, nhưng vì làn da nàng nhẵn nhụi, đỏ đến chói lọi, càng thêm kiều diễm.
.Nếu đây là do Hàn Nghệ nói, thì Nguyên Mẫu Đơn đã sớm quăng một cước đá qua rồi, nhưng đối diện là Trình Giảo Kim, nàng cũng là có khổ khó nói, vô cùng xấu hổ, còn hơi có vẻ xấu hổ liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Trình Giảo Kim quay đầu nhìn lại, ồ lên một tiếng: - Tiểu tử ngươi đến đây lúc nào, thật sự là rất vô lễ, không ngờ lại nghe lén lão phu và Mẫu Đơn Nữ Oa nói chuyện.
.Dựa vào! Lão thất phu, lão tử tới trước được không. Hàn Nghệ tức giận buồn cười: - Lư quốc công, tiểu tử vừa rồi ở ngay tại đây, mới vừa rồi tiểu tử còn thi lễ với Lư quốc công, chỉ có điều Lư quốc công ngài không có chú ý thôi.
.- Vậy sao?
.Trình Giảo Kim không khỏi nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - Ta không biết.
.Tốt lắm! Ngươi nói như vậy đúng không, vậy chúng ta liền chơi lớn chút đi. Hàn Nghệ vẻ mặt ủy khuất nói: - Mẫu Đơn nương tử, cô đừng mở to mắt nói lời bịa đặt nha, cô mới vừa rồi còn đưa quýt cho ta, mời ta đi nhà cô uống ly cà phê không, uống trà, hơn nữa cô còn nói cho ta biết, nhà cô ở phía sau núi kia, như thế nào trở mặt liền không nhận người rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn tuyệt đối không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ nói mờ ám như vậy, không khỏi trợn mắt mà nhìn.
.Trình Giảo Kim liếc nhìn Hàn Nghệ, lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nói:
.- Mẫu Đơn nữ oa, ngươi sẽ không coi trọng tiểu tử này đó chứ, ai ôi! !!, tiểu tử này có cái gì tốt chứ, ngươi nhìn hắn một chút đi, yếu đuối, tướng mạo thường thường, ngươi à còn không bằng làm con dâu lão phu đi.
.Này nói gì vậy? Hàn Nghệ không kìm lòng nổi sờ sờ mặt mình
.Bọn họ nói qua nói lại, hoàn toàn không nghĩ đến cảm thụ của Nguyên Mẫu Đơn, lúc này Mẫu Đơn cô nương hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, một tên già mà mất nết, một tên vô sỉ cực kỳ, nơi đây không nên ở lâu, nói: - Trình bá bá, ta còn phải mang đi cho Hoàng thượng, cáo từ trước.
.Đồng thời khi nàng vội vàng chuồn đi, còn trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Trừng ta làm gì, cũng không phải ta nói. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy rất là ủy khuất.
.- Ai ai ai, Mẫu Đơn nữ oa!
.Trình Giảo Kim vẫy tay hô, nhưng Nguyên Mẫu Đơn làm bộ như không nghe thấy, bước nhanh đi trước.
.- Nữ oa này da mặt thật đúng là mỏng. Trình Giảo Kim thả tay xuống, đồng thời liền thuận tiện cướp luôn một giỏ quýt từ trong tay một tôi tớ.
.Oa! Thuận tay như vậy? Người trong đồng đạo a! Hàn Nghệ vội vàng đem cái giỏ quýt trong tay mình kia giấu ra phía sau lưng, nghĩ thầm rằng, phải lưu tâm một chút, chớ có bị lão hàng này lừa lấy mất.
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận