Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1326: Vô cùng thủ đoạn

.Lư Sư Quái người này trời sinh tính khí ngang ngạnh, khi còn niên thiếu còn ngang ngạnh hơn bây giờ nữa. Trong truyền thống của quý tộc hiện giờ, người dám bỏ nhà ra đi thật sự không nhiều, càng huống hồ là đích trưởng tử lại càng hiếm hoi. Nhưng đã ở bên ngoài rèn luyện mấy năm, thật ra gã đã thay đổi rất nhiều, lại đã có vợ con, rất nhiều chuyện trước đây gã không thể nhìn được, hiện giờ chỉ cần gã không tham dự, việc gã có thể làm được cũng chỉ là một tiếng thở dài. Nhưng chuyện lại đúng dịp, vừa hay gã lại tham dự vụ án Tất Chính Nghĩa, hơn nữa hai năm nay gã khổ tâm nghiên cứu pháp y, mục đích cũng chính là vì cái này, bởi vậy gã không ngồi yên không quản được.
.Đương nhiên, gã cũng sẽ không cưỡng ép Thôi Tập Nhận, đây là sự ăn ý giữa mấy người bọn họ, nếu không thì, với bảy tính cách đều là người cường thế của bọn họ, làm sao có thể đến tận bây giờ vẫn có tình cảm tốt như vậy, chính là bọn họ sẽ không áp đặt ý chí cua mình lên bất cứ người nào, đây thật ra cũng là một kiểu tín nhiệm đáng quý.
.Tuy nhiên, Lư Sư Quái cũng không phải hạng người lỗ mãng, gã cũng đang suy nghĩ, làm sao có thể công bố chân tướng với mọi người.
.- Lư công tử, xin dừng bước.
.Đúng lúc Lư Sư Quái đang suy tư, chợt nghe phía sau có người gọi. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đuổi theo, vội chắp tay nói: - Hóa ra là Vương Ngự sử, hữu lễ, hữu lễ.
.Người đến chính là Vương Nghĩa Phương. Lư Sư Quái đương nhiên cũng biết Vương Nghĩa Phương, dù sao lúc đầu cũng từng ở Ngự Sử Đài, hơn nữa Vương Nghĩa Phương nổi danh là đại hiếu tử, trước đây cầu thân với Ngụy Trưng phu nhân cũng chấn động một thời. Lư Sư Quái tuy không có giao tình gì với Vương Nghĩa Phương, dù sao cũng không phải là người cùng thế hệ, nhưng cũng hết sức kính phục cách làm người của ông ta.
.- Lư công tử.
.Vương Nghĩa Phương bước lên chắp tay đáp lễ một cái.
.Lư Sư Quái hiếu kỳ nói: - Không biết Vương Ngự sử gọi tại hạ lại, có chuyện gì chỉ bảo?
.- Không dám, không dám!
.Vương Nghĩa Phương dừng một chút, lúng túng nói: - Nói ra thật xấu hổ, lúc này tại hạ vô tình nghe được Lư công tử và Thôi Ngự sử nói chuyện.
.Lư Sư Quái giật thót mình, thần sắc lập tức trở nên cẩn thận.
.Vương Nghĩa Phương lại vội vàng nói: - Thật không giấu giếm, tại hạ và Tất Chính Nghĩa sư xuất đồng môn, y chết thảm trong lao ngục, trong lòng tại hạ vô cùng buồn bã, hơn nữa hơn nữa trong tay tại hạ cũng có một số chứng cứ, có thể chứng minh Tất Chính Nghĩa tuyệt không tự sát, mà là bị người ta mưu sát.
.Lư Sư Quái có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Vương Nghĩa Phương.
.Vương Nghĩa Phương nói: - Nếu Lư công tử tin tưởng Vương mỗ ta, có thể cùng Vương mỗ đến hàn xá ngồi một lát, Vương mỗ sẽ giải thích rõ ràng từng chuyện với Lư công tử.
.Lư Sư Quái trầm ngâm giây lát, gật gật đầu.
.Hai người liền đi về phía chỗ ở của Vương Nghĩa Phương.
.Vậy nhưng, bọn họ lại không biết, Thôi Tập Nhận cũng đuổi theo ra ngoài.
.- Quái lạ!
.Thôi Tập Nhận cau mày nói: - Sao hai người họ lại đi với nhau.
.Thôi phủ.
.- Lư huynh muốn lật án cho Tất Chính Nghĩa?
.Vương Huyền Đạo trước nay luôn bình tĩnh nghe nói vậy cũng không khỏi đại kinh thất sắc.
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu. Lúc nãy y đuổi theo ra ngoài, thật ra chính là muốn ngăn cản Lư Sư Quái, bởi vì y biết chuyện này vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ rằng lại nhìn thấy Lư Sư Quái đi cùng với Vương Nghĩa Phương, điều này khiến y càng thêm lo lắng, vì thế lập tức gọi Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành đến thương lượng.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Nhưng Lư huynh dựa vào gì mà lật án cho Tất Chính Nghĩa?
.Thôi Tập Nhận nói: - Hai năm gần đây không phải Lư huynh vẫn luôn nghiên cứu làm sao kiểm nghiệm thi thể sao, hơn nữa ta từng xem ghi chép khám nghiệm tử thi của huynh ấy, quả thực có thể chứng minh Tất Chính Nghĩa có thể là chết bởi tay người khác.
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, thẳng thắn nói: - Nếu đã là như thế, tại sao huynh không giúp huynh ấy?
.Trong mắt Thôi Tập Nhận hiện lên một chút xấu hổ.
.- Việc này tuyệt không đơn giản như vậy.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu, nói: - Việc này ngay từ lúc đầu đã không nằm ở bản thân vụ án này, mà là ở tranh chấp giữa Đỗ Chính Luân và Lý Nghĩa Phủ, mà hiện nay trong triều tình hình đại biến, gần như ngay cả Đỗ Chính Luân cũng đều muốn mau chóng bình ổn chuyện này, có thể thấy trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không để cho chúng ta biết, nếu như lúc này Lư huynh lại náo tiếp, hậu quả không thể đoán trước được.
.Thôi Tập Nhận thở dài nói: - Việc này ta cũng đã nói với Lư huynh, nhưng các ngươi cũng biết tính nết của Lư huynh, huynh ấy vẫn kiên trì tìm lại công đạo cho Tất Chính Nghĩa. Nói đến đây, y ngừng một chút, vẻ mặt đầy lo lắng nói: - Điều càng khiến ta lo lắng hơn là, sau đó khi ta đuổi theo ra ngoài, phát hiện huynh ấy là Thị ngự sử Vương Nghĩa Phương đi cùng nhau.
.- Thị ngự sử Vương Nghĩa Phương?
.Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: - Ông ta với Lư huynh chắc hẳn không có giao tình gì a!
.Thôi Tập Nhận nói: - Lúc nãy ta đã dò hỏi, hóa ra Vương Nghĩa Phương và Tất Chính Nghĩa là sư xuất đồng môn.
.- Tiếp theo thì gay go rồi!
.Vương Huyền Đạo cũng biết cách làm người của Vương Nghĩa Phương, nói: - Nếu chỉ dựa vào một mình Lư huynh, chỉ sợ huynh ấy khó mà đưa chứng cứ lên cho bệ hạ, nhưng nếu như có Thị ngự sử giúp đỡ, huynh ấy có thể làm được.
.Thôi Tập Nhận nói: - Đây cũng là nguyên nhân ta gọi các ngươi tới.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Cách làm người của Lư huynh, hẳn là các người đều rõ, chuyện gì huynh ấy nhận định là rất khó để thay đổi, hơn nữa hơn nữa chuyện này huynh ấy cũng không sai, chỉ là huynh ấy muôn công bố chân tướng ra ngoài, tìm kiếm công đạo, lẽ nào đây không phải điều thánh nhân dạy chúng ta sao?
.Thôi Tập Nhận thần sắc cũng cực kỳ mâu thuẫn: - Nhưng mà chẳng lẽ bảo chúng ta nhìn Lư huynh đi chịu chết sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Chúng ta không thể cho Lư huynh sự ủng hộ, vốn nên cảm thấy xấu hổ, sao chúng ta còn có thể đi ngăn cản Lư huynh, đây tuyệt không phải hành vi của bằng hữu.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhưng Lư huynh không thể thay đổi điều gì, huynh ấy sẽ chỉ rước họa vào thân, thấy chết không cứu, chẳng lẽ chính là hành vi của bằng hữu sao? Người sống được vẫn còn tốt hơn là chết a!
.Nói đến phần sau, cảm xúc của y có phần kích động, lại không khỏi nhớ đến đại tỷ đã qua đời của y.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Các huynh nói đều rất có lý, ta có một biện pháp điều hòa, có lẽ khả thi.
.- Biện pháp gì?
.- Nữ ma đầu!
.- Vân Thành quận chúa!
.Thôi Tập Nhận và Trịnh Thiện Hành đồng thanh nói.
.Vương Huyền Đạo nói: - Chúng ta là bằng hữu, quả thực không tiện ngăn cản Lư huynh tìm kiếm công đạo, nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết không cứu, huống hồ, cho dù chúng ta muốn ngăn cản, chỉ sợ cũng không ngăn cản nổi. Nhưng nữ ma đầu không màng những điều này, những thủ đoạn của cô ta tuy không phải hành vi quân tử, nhưng cũng chính như lời cô ta nói, cô ta cũng không phải quân tử, ta cho rằng thời khắc đặc biệt này, cần dùng thủ đoạn đặc biệt để giải quyết, nhưng nhất định phải nhanh.
.Đại Lý Tự.
.- Lão gia, toàn bộ đã chỉnh lý xong rồi!
.- Haiz, đi về thôi!
.Lưu Nhân Quỹ đi ra ngoài phòng, tự tay khép cửa lại, không khỏi nhắm mắt thở dài.
.Tùy tùng kia nói: - Lão gia, xin thứ cho tiểu nhân nói lời không nên, chuyện gì cũng tận sức là được rồi, lão gia chỉ là một Cấp sự trung, cũng đâu thể đi ngược ý trời.
.Lưu Nhân Quỹ liếc nhìn tùy tùng kia, cười khổ nói: - Trần Hi, nếu như ngươi đi làm quan, nhất định mạnh hơn lão gia.
.Trần Hi vội nói: - Tiểu nhân sao có thể so với lão gia.
.Lưu Nhân Quỹ xoay người, cảm khái nói: - Nhưng trong triều ai ai cũng giống như những đại thần kia, chỉ biết khư khư giữ mình, vậy ngươi nói quan này còn có gì đáng để làm nữa, chi bằng về nhà làm mấy mẫu ruộng, sống nhẹ nhàng thoải mái, há chẳng phải càng tốt hơn.
.Nói xong, ông ta liền đi về hướng cửa lớn.
.Trở lại Môn Hạ Tỉnh, ông ta liền giao lời khai đã được chỉnh lý xong cho Hứa Kính Tông xem xét.
.Hứa Kính Tông tiếp nhận lời khai, cười nói: - Nhân Quỹ à! Có câu là, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự). Đây là đạo trong trung dung, nếu ai ai cũng đều làm chuyện của Tể tướng, triều đình này há chẳng phải là rối loạn rồi sao.
.Lưu Nhân Quỹ hơi hơi chắp tay nói: - Hứa Thị trung nói có lý, Nhân Quỹ thụ giáo rồi.
.Hứa Kính Tông cười gật đầu nói: - Chỉ hy vọng như thế!
.Tiêu phủ.
.- Lư công tử, Lư phu nhân, các người đã tới, mau mời vào trong.
.Vợ chồng Lư Sư Quái vào bên trong phủ, Lư Sư Quái liền nói với Liễu Cầm: - Nàng đi xem thử giúp Vân Thành quận chúa, ta ở đây đợi nàng.
.Liễu Cầm cũng phát giác hôm nay Lư Sư Quái có chút không yên lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu.
.Tôi tớ kia lại nói: - Lư công tử, thật xin lỗi, lát nữa lão gia nhà ta sẽ có khách đến, nếu Lư công tử không kiến nghị, đến phòng bên chờ một lát.
.Dưới sự chỉ dẫn của một nha hoàn, Liễu Cầm đi đến chỗ ở của Tiêu Vô Y.
.Lư Sư Quái thì đi đến phòng bên.
.Nhưng gã vừa đến phòng bên, phát hiện bên trong lại có một nữ nhân đang đứng, không phải Tiêu Vô Y thì là ai.
.- Cô sao cô lại ở đây?
.Lư Sư Quái hết sức ngạc nhiên.
.Tiêu Vô Y cười tà ác, nói: - Sư Quái, bổn quận chúa hiện giờ mang thai, không tiện động thủ, hay là ngươi tự bó tay chịu trói đi.
.Không xong!
.Lư Sư Quái cũng không ngu xuẩn, lập tức kịp phản ứng, xoay người chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa kéo cửa liền phát hiện đã bị khóa ở bên ngoài, thầm kêu khổ một tiếng, vừa định quay đầu lại, chỉ cảm thấy trên cổ trúng một đòn mạnh, lập tức hai mắt trợn lên một cái rồi ngất xỉu.
.- Đáng ghét! Cứ phải ép ta động thủ lúc mang thai.
.Tiêu Vô Y buồn tay xuống, gọi với ra ngoài cửa: - Mở cửa đi.
.Cửa này liền lập tức mở ra.
.Chỉ thấy hai tôi tớ đang đứng trước cửa.
.Tiêu Vô Y nói: - Đưa Lư công tử đến nhà củi phía sau, cẩn thận trông giữ, ngoài ra, chuyện này nếu ai dám truyền ra ngoài, chớ trách ta không nể tình.
.Tôi tớ của Tiêu phủ này, ai dám nhổ lông trên đầu hổ, đáp lại một tiếng, bèn hết sức cẩn thận khiêng Lư Sư Quái ra ngoài.
.Còn bên phía Liễu Cầm theo nha hoàn đi mãi đi mãi, phát hiện đây không phải là đến chỗ Tiêu Vô Y ở, không khỏi tò mò nói: - Đây hình như không phải là đường đến khuê phòng của Vân Thành quận chúa.
.Từ khi Tiêu Vô Y mang thai tới nay, nàng ta vẫn luôn đảm nhiệm thầy thuốc tư nhân của Tiêu Vô Y, nữ lang trung hiện giờ thật sự là quá khó tìm, đương nhiên nàng ta biết rõ khuê phòng của Tiêu Vô Y ở đâu.
.- Bẩm Lư phu nhân, quận chúa ở ngay tiểu viện phía trước.
.Nha hoàn kia nói.
.Liễu Cầm gật gật đầu, đi đến tiểu viện kia, bỗng nhiên sửng sốt, nói: - Vương công tử, Trịnh công tử.
.Hai người đang đứng bên trong, chính là Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành.
.Trịnh Thiện Hành vẻ mặt áy náy nói: - Tẩu tẩu, thật sự xin lỗi, chúng ta cũng là bất đắc dĩ.
.Liên quan đến vụ án Tất Chính Nghĩa, cũng chưa mang đến quá nhiều bối rối cho dân gian, chủ yếu vẫn là trong triều, mọi người một lòng đều nhào lên trên này, thần hồn nát thần tính, cả ngày chỉ quan sát hướng đi của thế cục, không có tâm tư làm chính sự nữa, kỳ thật vẫn có tổn hại đối với quốc gia, việc này ầm ĩ đã nhiều ngày, cũng nên là lúc có một sự kết thúc rồi.
.Lý Trị cũng không muốn kéo dài tiếp nữa, bởi vậy quyết định hôm nay mở triều hội.
.Kỳ thật văn võ bá quan cũng biết là một kết quả gì, dù sao Lý Nghĩa Phủ cũng đã xuất hiện rồi.
.Lý Nghĩa Phủ vừa xuất hiện, không ít người đều vây lại, một mực lải nhải Tất Chính Nghĩa không tốt, vậy mà lại muốn hãm hại Lý Trung thư, hiện giờ kết quả đã không cần nói cũng biết, đương nhiên là Lý Nghĩa Phủ đại thắng, hơn nữa là trong tình huống bằng chứng như núi, và còn do một Trung thư lệnh khác chủ đạo, có thể thấy thế lực của Lý Nghĩa Phủ hùng hậu cỡ nào, người nên nịnh bợ thì vẫn phải nịnh bợ.
.Lý Nghĩa Phủ phong quang vô hạn a!
.Đỗ Chính Luân thì lại già đi rất nhiều, làm cả nửa ngày mà lại là một kết quả như vậy khiến ông ta khó mà chấp nhận, nhưng cũng không có cách nào, dù sao thì hoàng đế làm trọng a!
.- Như thế mà cũng có thể an nhiên vô sự, dù là trước đây khi Thái úy tại vị cũng thua xa y a!
.Đường Lâm sán đến bên cạnh Hàn Nghệ, chua xót nói ra một câu như vậy.
.Hàn Nghệ nghiêng đầu liếc nhìn, cười nói: - Đây chưa chắc cũng không phải chuyện tốt.
.Đường Lâm sửng sốt: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Ông nhìn vẻ mắt dương dương đắc ý của Lý Nghĩa Phủ xem, điều này chứng tỏ gì?
.- Chứng tỏ gì?
.- Chứng tỏ sau này sẽ còn nhiều trò cười hơn nữa để xem.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Vận may này cũng có ngày dùng hết.
.Đường Lâm thở dài: - Vậy cũng phải có số để xem a!
.Ông ta sợ a, chuyện này còn không thể lột da Lý Nghĩa Phủ xuống, thật sự quá đáng sợ rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Không phải còn có Đỗ Trung thư đỡ phía trước sao.
.Đường Lâm chớp chớp mắt, dường như đã hiểu ra gì đó, đây không phải chính là Tam quốc diễn nghĩa sao, không còn là tập đoàn Quan Lũng đơn độc đối mặt với Lý Nghĩa Phủ bọn họ nữa rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thời gian cũng sắp đến rồi, đi vào thôi.
.- Vương huynh, sắp sửa phải lên triều rồi, huynh còn đứng ở đây làm gì?
.Một quan viên thấy Vương Nghĩa Phương vẫn đứng ở trước cửa cung nhìn trái nhìn phải, vì thế gọi.
.Vương Nghĩa Phương lại đi về hướng vào cung liếc nhìn một cái, khẽ nhíu mày, thở dài, gật gật đầu, bèn cùng quan viên kia đi về phía điện Thái Cực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận