Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1286.1: Lừa dối thất bại

.Lý Tích bọn họ đã đạt được mục đích chiến lược. Dù rằng, cuối cùng vẫn chưa công chiếm được Tân Thành, nhưng đó chỉ là điều thứ yếu. Lý Tích bọn họ cũng hy vọng, có thể trước trời đông giá rét đến, nhanh chóng thắng trận hồi triều. Mà Cao Câu Ly không có dự định phản công, bởi vì mục đích của Cao Câu Ly là tiêu diệt Tân La, ổn định hậu phương. Nếu không đạt được mục đích này, còn chạy đi tuyên chiến với Đại Đường, Uyên Cái Tô Văn đó không có ngu xuẩn như vậy, khu Liêu Đông bị đánh quá thảm. Y vẫn phải nhanh chóng nghĩ cách làm cho dân chúng khôi phục lại từ trong chiến tranh, dù sao thì khu Liêu Đông cũng là rào chắn đầu tiên của Cao Câu Ly.
.Mặc dù, đây chỉ là một trận đánh không lớn, nhưng lại là một trận đánh vô cùng có lợi. Ngay cả đội quân tinh nhuệ của triều Đường vẫn chưa xuất trận, mà đã giải quyết được chuyện phiền phức này rồi. Tổn thất nhỏ nhoi có thể bỏ qua không tính, điều này cũng phụ họa cho tư tưởng chiến lược của Lý Trị. Vẫn là lấy việc nghỉ ngơi lấy lại sức làm chính, tích lũy lực lượng của quốc gia, đối với bên ngoài nên cố gắng kiềm chế lại một chút.
.Bởi vậy có thể thấy, vận mệnh quốc gia của vương triều Đại Đường mấy năm gần đây vô cùng tốt. Chuyện trong, chuyện ngoài đều phát triển, mọi việc đều vô cùng thuận lợi, khiến cho mọi người tràn đầy hy vọng đối với quốc gia.
.Chẳng qua đối với Hàn Nghệ mà nói, trận chiến Cao Câu Ly này thật sự chỉ là thứ yếu. Hắn cho rằng Đại Đường khuếch trương quá nhanh rồi, hơn nữa đối với những khu vực đã chinh phục rồi, quản lý thì vô cùng lỏng lẻo, một khi xảy ra vấn đề là sẽ xảy ra phản ứng domino. Từ đầu đến cuối hắn cho rằng, sự dung hợp của sản xuất, nội chính và dân chính mới chính là vấn đề cấp bách mà Đại Đường cần phải giải quyết trước mắt.
.Do đó, ngày thứ hai Hàn Nghệ liền tìm Trâu Phượng Sí và những thương nhân tham gia vào chính sách đất nào trồng cây đấy đến, cùng thương lượng với họ về việc xuất tiền đầu tư Học viện Chiêu Nghi.
.Buổi thương lượng vô cùng vui vẻ, đối với thương nhân thời đại này mà nói, tiền không phải là vạn năng. Trong kỳ thi lớn vừa mới kết thúc cách đây không lâu, không ít quan thần, con cháu hàn môn cũng đã tốn số tiền lớn mới thi đậu. Mà đi học ở Học viện Chiêu Nghi, ít nhất cũng được tính là môn sinh của hoàng hậu, chỉ cần Võ Mị Nương không bị lật đổ, chắc hẳn cũng không có mấy người dám ức hiếp học sinh của Học viện Chiêu Nghi, so với số tiền đó, thì chút ít tiền này có tính là gì. Vì vậy, ngay cả giá cả cũng không cần nói, Hàn Nghệ chỉ báo con số cho bọn họ biết, bọn họ liền lập tức đáp ứng. Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không có báo một con số thái quá. Vả lại, xây dựng một tòa học viện cũng không cần quá nhiều tiền, ngược lại là sách học mới tương đối nhiều tiền.
.Sau khi bàn bạc xong, Hàn Nghệ liền lập tức tuyên bố sẽ xây dựng ba tòa Học viện Chiêu Nghi ở Kinh kỳ, đồng thời cũng tuyên bố sẽ xây dựng một tòa Học viện Chiêu Nghi ở Dương Châu.
.Tin tức này vừa mới đưa ra, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, bởi vì, hiện tại vốn dĩ đã có rất nhiều người muốn đưa con cái của họ đến học ở Học viện Chiêu Nghi, mấu chốt là tin tức này đến quá đột nhiên rồi. Vả lại, Học viện Chiêu Nghi ở Kinh kỳ lựa chọn được mấy nơi đều không phải là những thành trấn quan trọng, ngược lại đều là một số khu vực tương đối nghèo nàn. Hơn nữa, không có một tòa học viện nào được xây dựng ở trong huyện thành cả.
.Có mờ ám!
.Trong này nhất định là có mờ ám!
.Nhưng Hàn Nghệ dường như cố ý để cho mọi người đoán mò. Bởi vì, hắn không hề đem nguyên nhân nói trắng ra. Mà còn sau khi tuyên bố chuyện nàyxong, liền lập tức cho mình một kỳ nghỉ dài. Như hiện tại, chiến sự bên đó cũng đã kết thúc rồi, hắn không cần phải làm bộ làm tịch nữa, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
.Tiêu phủ.
.Tiêu Vô Y lười nhác nằm trên giường, khóe miệng nhếch lên, hai má mang ý cười, đồng tử long lanh nước. Thân hình hơi đẫy đà nằm tùy ý trên giường, thế nhưng lại phác họa nên một đường cong hấp dẫn mê người.
.- Phu quân, có phải chàng đã làm chuyện gì có lỗi với ta hay không? Chàng cho ta biết, ta sẽ không trách chàng đâu.
.Đến thanh âm cũng lộ ra sự mê hoặc mạnh mẽ như vậy.
.Nếu như ta làm chuyện có lỗi với nàng, nàng sẽ không trách ta? Xem ta là heo sao? Cũng may Hàn Nghệ cũng không phải là chim non, mặt không đỏ, tim không đập, tay cầm bút, từng nét bút vẽ đại mỹ nhân ở trước mặt này, nói: - Không biết chuyện nàng nói là chuyện gì?
.- Hả?
.Tiêu Vô Y lập tức trợn trừng mắt.
.Hàn Nghệ cười ha ha: - Nói đùa, nói đùa thôi.
.Tiêu Vô Y giương khóe miệng cười, nói: - Không sao, dù sao bây giờ chàng là đang tức giận với con của chàng.
.- Nàng thật ác quá! Hàn Nghệ cười vài tiếng, lại nghiêm mặt hỏi: - Không biết tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?
.Tiêu Vô Y nói: - Nếu không thì sao hôm nay chàng lại tốt bụng như vậy, còn đặc biệt vẽ chân dung cho ta.
.Ta không vẽ cho nàng, ta nào dám vẽ những nữ nhân khác, ta không cần mạng nữa à. Hàn Nghệ nói: - Kỳ thực, nàng nói cũng không sai, ta xác thực là có mang áy náy Trước tiên, nàng đừng lườm ta, nghe ta nói hết đã. Những ngày này, ta rất ít ở bên cạnh nàng. Bức tranh này xem như là lễ vật ta tặng nàng vậy.
.Tiêu Vô Y nghe vậy, mấp máy môi nói: - Chàng không cần phải áy náy. Lúc trước, khi chàng ở Dương Châu, không phải là cũng thường xuyên hơn nửa tháng không thấy người hay sao? Thế nhưng ta có oán chàng nửa câu đâu.
.Hồi tưởng lại những ngày tháng sống ở Dương Châu, Hàn Nghệ theo bản năng nói thầm: - Nửa câu thì không có, thường là oán thán suốt ngày.
.- Chàng nói gì?
.Hỏng bét, nói lỡ lời rồi. Hàn Nghệ nhanh trí, đột nhiên kêu Ai ôi một tiếng.
.Tiêu Vô Y nói: - Sao vậy?
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày nói: - Phu nhân, hiện tại ta đang vẽ chân dung cho nàng, động một chút là nàng đen mặt lại, ta
.Không đợi hắn nói hết câu, Tiêu Vô Y lập tức nói: - Nếu như chàng dám vẽ ta xấu đi, chàng sẽ phải vẽ đền cho ta một trăm bức khác.
.Không phải là chim non như Hàn Nghệ mà nghe lời này còn không tránh khỏi run tay. Một trăm bức, xem ta là máy ảnh à? Nếu như ta muốn làm, cũng phải làm thầy giáo Trần không sửa vi tính. Nghĩ đến thầy giáo Trần, ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên.
.Tiêu Vô Y là vợ kết tóc xe tơ của Hàn Nghệ. Đối với Hàn Nghệ tất nhiên cũng tương đối hiểu rõ, vừa nhìn thấy biểu cảm của Hàn Nghệ, trong lòng vẫn trở nên cẩn thận, hiếu kỳ hỏi hắn: - Chàng đang nghĩ gì vậy? - Ta đang nghĩ Hàn Nghệ cười ha ha: - Một vị đại mỹ nhân như vậy đang nằm trước mặt ta, ta còn có thể nghĩ đến ai. Nhưng mà phu nhân, nàng phải cười lên chứ. Nếu không thì, sẽ khiến cho tài nghệ vẽ dày công tôi luyện của ta cũng không vẽ được vẻ đẹp của nàng.
.Đương nhiên, Tiêu Vô Y cũng yêu cái đẹp. Nhất là lần này còn là Hàn Nghệ vẽ nàng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười thương hiệu của mình. Nụ cười của nàng không xán lạn như Dương Phi Tuyết, không kiều diễm như Võ Mị Nương, cũng không có điềm đạm như Nguyên Mẫu Đơn, càng không có lạnh lùng như Trần Thạc Chân, ngược lại nó mang chút kiêu ngạo và khiêu chiến. Vừa chính, vừa tà, nữ vương và nữ quỷ kết hợp làm một, nhưng không cần phải nghi ngờ, đây chính là một Tiêu Vô Y đẹp nhất. Hàn Nghệ hạ bút như thần, một bên nhanh chóng vẽ, trên miệng lại nói: - Phu nhân, ta đột nhiên phát hiện một chuyện thú vị vô cùng.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Chuyện thú vị gì? Hàn Nghệ nói: - Đây dường như là bức tranh đầu tiên của con chúng ta.
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt. Tay phải bất giác vuốt ve vòng bụng hơi nhô lên của mình, cười nói: - Nghe chàng nói như vậy, ngược lại thật sự ta cảm thấy có chút kỳ diệu. Tròng mắt Hàn Nghệ đảo một vòng, nói: - Phu nhân, nàng xem như vậy được không, đợi sau khi bụng nàng lớn rồi, ta sẽ đặc biệt vẽ cho nàng một bức tranh đặc tả bụng bầu của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận