Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1132: Hậu hoạn vô cùng

.Xem sách miễn phí, giờ còn bao cơm nữa sao?
.Thượng đế cũng chỉ đến thế mà thôi!
.Thế này sao mà không ngại chứ!
.Những thí sinh này lập tức quá đỗi vui mừng, đặc biệt là mấy thí sinh nghèo, bọn họ đâu còn để ý đến Hàn Nghệ bọn họ, nói một tiếng xin không tiếp chuyện được liền nhanh chóng đi lĩnh đồ ăn, chỉ lo đi muộn rồi sẽ không còn nữa.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Hàn Thị lang tiền nhiều thế mạnh, ra tay bất phàm a!
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Vương công tử, lời ấy sai rồi, tất cả những gì mà bây giờ ta có đều là bệ hạ ban cho, gắng hết sức mọn vì bệ hạ, vì Đại Đường, thật không dám nói ra tay bất phàm. Vì vậy, hôm nay tất cả mọi người tại Hoàng gia đồ thư các đều có cơm trưa miễn phí, nhưng như vậy vẫn chưa hết, sau hôm nay, Nam Viện sẽ vẫn tiếp tục cung cấp bữa trưa miễn phí cho tất cả các thí sinh dùng, cho đến khi kỳ thi kết thúc.
.Lý Trị nghe xong, đều có chút kinh ngạc, "từ hôm nay đến ngày thi, nhưng còn đến tận hơn nửa năm a!"
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Hàn Thị lang thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, tại hạ khâm phục, khâm phục!
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Vì sao ngươi nói như vậy?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Lý công tử, thật ra việc này cũng không khác với việc buôn bán của Hàn Thị lang lắm, mỗi một thương phẩm mới trước khi tung ra sẽ phải làm tuyên truyền một phen, thu hút khách hàng tới tiệm, mặc dù nói khách hàng tới đây không nhất định phải mua, nhưng không đến chắc chắn sẽ không mua. Hiền giả lục viện mới mở không lâu, đừng nói những người đã học qua, ngay cả những người nghe qua cũng là ít lại thêm ít. Các thí sinh trong thiên hạ chắc chắn vẫn muốn đi thi vào tiến sĩ khoa, mà ở đây toàn bộ sách vở đều thuộc về Hiền giả lục học, Hàn Thị lang chính là muốn dùng bữa trưa miễn phí để thu hút thí sinh tới đây, để bọn họ tiếp xúc với Hiền giả lục học, tìm cách tăng số người thi vào chế khoa.
.- Thì ra là thế a!
.Lý Trị nhìn về phía Hàn Nghệ, đây chính là vì quân phân ưu sao?
.Tên khốn khiếp này! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Thi cử cũng là việc lớn trong đời người, lại có mấy người sẽ vì một bữa trưa mà đánh cược cả đời mình, mà nếu có người đổi ý, như vậy cũng không liên quan gì đến bữa trưa, mà vì Hiền giả lục học thật sự tốt.
.- Được rồi! Lý Trị cười ha ha, nói: - Nhìn họ ăn ngon như vậy, ta cũng cảm thấy hơi đói, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi!
.- Vâng!
.Mấy người bèn đi đến trong hậu đường của Nam Viện ngồi xuống, hạ nhân ngay lập tức bưng cơm trà lên, giống như bên ngoài, đều là cơm dưa đạm bạc. Hàn Nghệ vốn muốn làm món đặc biệt, người ta tốt xấu gì cũng là hoàng đế, hắn cũng không phải tên bủn xỉn Trịnh Thiện Hành kia, đãi ai cũng là cơm canh đạm bạc, thế nhưng Lý Trị không đợi được nữa, trực tiếp ăn như vậy là được rồi, y cũng không quá để ý đến cái ăn, cái mặc, nhưng y vẫn gọi người mang quyển đầu tiên của sách toán học đến, vì y thật tò mò, toán học có thể làm cho người ta say mê như vậy, bởi vì y cũng từng đọc Toán Kinh, nhưng không gợi lên được niềm hứng thú của y, vẫn là thi từ ca phú thú vị hơn.
.- Phù!
.Xem một lát, Lý Trị đặt sách toán học trên tay xuống, cười nói: - Cuối cùng trẫm cũng hiểu được vì sao những người ấy lại lập tức say mê toán học như vậy, toán học này giống như một mê cung, một khi bước vào sẽ làm cho người ta bất giác muốn tìm thấy đường ra, giống như người và sách so tài, mà đề mục trong đó đều liên quan chặt chẽ với cuộc sống, thú vị! Thú vị! Hàn Nghệ, toán học của khanh và Toán Kinh tuy xem là cùng môn, nhưng toán học của khanh thú vị hơn nhiều!
.Hàn Nghệ nói: - Đa tạ bệ hạ khích lệ, thực ra tác dụng của toán học không chỉ có vậy, tác dụng lớn thì không nói nữa, rất nhiều bách tính thường xuyên chịu sự bóc lột của vay nặng lãi, nguyên nhân là do bách tính đều không hiểu phép tính toán, nếu như bách tính ai ai cũng biết toán học, như vậy sẽ không dễ dàng bị đám cho vay nặng lãi lừa gạt rồi.
.- Nói có lý a! Lý trị gật đầu cười, thoáng suy tư rồi nói: - Lúc nãy, lời của Nhâm Cổ Tri, các khanh thấy thế nào?
.Lư Sư Quái lập tức trả lời:
.- Hồi bẩm bệ hạ, thần cho rằng những lời Nhâm Cổ Tri nói không sai, từ khi triều Tùy mở khoa cử tới nay, quả thực là lấy quý tộc làm đầu, xuất thân so với thành tích càng quan trọng hơn.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
.Tuy rằng họ đều là quý tộc, nhưng Lý Trị tuyệt đối tin tưởng lời nói của họ, vì họ chính là người như vậy, tuỳ việc mà xét, không biết che che giấu giấu.
.Nhưng Thôi Tập Nhận lại nói: - Việc này đúng là thật không phải giả, nhưng vi thần nghĩ, trong chuyện này người bị thương tổn nhất sẽ là sĩ tộc chúng thần.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Đây rõ ràng là thiên vị sĩ tộc, vì sao Thôi ái khanh lại cho rằng đây là đang làm thương tổn sĩ tộc.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Tục ngữ nói rất đúng, được lợi thế còn khoe mẽ.
.Lý Trị trợn mắt liếc Hàn Nghệ một cái, nói: - Khanh có thể bớt nói một hai câu hay không.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Quả nhiên là thiên vị sĩ tộc.
.- Hử?
.- Vi thần không nói gì cả.
.Lý Trị lại nói với Thôi Tập Nhận: - Khanh nói thử xem nào.
.Thôi Tập Nhận nói: - Thần cho rằng con cháu sĩ tộc vốn nổi trội hơn hàn môn, không nói đến thiên phú cao thấp, con cháu sĩ tộc từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp, con cháu hàn môn thì cầu một vị hiền sư cũng không được, vì vậy con cháu sĩ tộc chúng thần có thể nhiều lần thi đỗ, thi đỗ là nhờ thực tài chứ không phải do thiên vị gì cả. Ngược lại những quan viên kia chỉ chú trọng đến xuất thân mà không để ý đến thực tài của con cháu sĩ tộc chúng thần, vì vậy thần cho rằng như vậy càng thêm bất công với con cháu sĩ tộc chúng thần.
.Lư Sư Quái nghe vậy có chút ngượng ngùng, nói: - Cũng không thể nói như vậy, Mã hiền tướng không phải xuất thân hàn môn sao?
.Thôi Tập Nhận nói: - Cái này càng thể hiện sự bất công với sĩ tộc chúng ta, hàn môn chỉ xuất hiện một Mã hiền tướng, còn sĩ tộc chúng ta đã xuất hiện không biết bao nhiêu vị hiền tướng, nhưng chỉ vì Mã hiền tướng xuất thân hàn môn mà càng đáng được bách tính tôn kính, cho rằng Mã hiền tướng là dựa vào tài năng của bản thân mới có thể lên làm tể tướng, chẳng lẽ chúng ta không cố gắng sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra Thôi Ngự sử rất ít khi đến Bình Khang Lý rồi, con cháu sĩ tộc các ngươi đều đang cố gắng ở đó.
.Vương Huyền Đạo lập tức phản bác: - Thì ra Hàn Thị lang chiếm Ngõ Bắc là để che đậy sự cố gắng của con cháu hàn môn.
.Đệt! Bọn họ bốn người, ta một người, thế này chơi thế nào! Hàn Nghệ thật lòng có chút chột dạ, vì mọi người đều trẻ tuổi, tinh lực dồi dào.
.Lý Trị nghe được cười ha ha, nói: - Sĩ thứ hai bên đều có ưu khuyết điểm, trong lòng trẫm biết rõ, nhưng Thôi ái khanh nói cũng không sai, khoa cử và xuất thân quá mức mật thiết, đối với hai bên đều là không công bằng, vậy không biết các khanh có cách giải quyết nào không?
.Thôi Tập Nhận nói: - Theo ý kiến của thần, chỉ đợi sau khi có kết quả, công khai bài thi, mới có thể xoá đi cách nhìn tiêu cực của mọi người về khoa cử.
.- Công khai bài thi? Lý Trị nhíu nhíu mày.
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói: - Tuy chắc chắn sẽ vẫn có người nói không công bằng, nhưng như vậy đủ để thấy bệ hạ là cầu hiền như hạn hán chờ mưa, cũng có thể khiến cho đại bộ phận không có gì để nói nữa.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Như vậy cũng có thể xem như một biện pháp, việc trên đời há lại có thể làm được đến công bằng tuyệt đối, nhưng nếu muốn mở khoa cử, đầu tiên phải làm cho thêm nhiều người tin vào khoa cử, xây dựng niềm tin đối với khoa cử, đây mới là việc quan trọng nhất, kiên nghị của Thôi ái khanh đáng để triều đình xem xét.
.- Bệ hạ thánh minh!
.Mấy người cùng đồng thanh nói.
.Sau khi ăn cơm trưa xong, Lý Trị liền trở về.
.- Phù.. ! Cuối cùng cũng đã tiễn một pho tượng Bồ Tát!
.Hàn Nghệ trở về Đồ thư các, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy một ông già đứng trước phòng, gật đầu mỉm cười với hắn.
.Chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ!
.Hai người đi đến bãi cỏ bên cạnh, dường như không muốn quấy nhiễu người khác đọc sách, kì thực để tiện nói chuyện hơn, hơn nữa, họ nói chuyện dưới con mắt của mọi người cũng sẽ không gây ra nghị luận gì. Hàn Nghệ có chút ngạc nhiên nói: - Thật không ngờ Thái uý sẽ tới!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Thế nào? Sợ lão phu nhìn vật nhớ người sao?
.Nơi này chính là trạch viện của Chử Toại Lương và Liễu Thích a!
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Cũng không phải vậy, có thể nói là hoàn toàn ngược lại, ta chỉ sợ Thái uý không đành lòng nhìn thấy trạch viện đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả cơ hội nhìn vật nhớ người cũng không có, lại trách tội ta.
.- Tiểu tử ngươi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào Hàn Nghệ cười mắng một câu, lại là cười nói: - Quan trường chìm nổi, còn có cái gì lão phu chưa thấy qua, sao có thể lưu luyến đến mức như vậy a. Lão dường như không thấy hứng thú với đề tài này, vì nó là tượng trưng cho sự thất bại, nói ra ngoài mất mặt thì chẳng có tác dụng gì, vì vậy bèn hỏi lại: - Vừa rồi bệ hạ đã đến sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Dù sao đây cũng nơi này mang danh nghĩa hoàng gia, bệ hạ cũng phải đến xem một chút chứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, nói: - Nhưng nói gì thì nói, Hoàng gia đồ thư các này của ngươi cũng vô cùng thành công, lúc nãy lão phu đến đây cũng không nhịn được mà tìm mấy quyển sách xem. Tại sao chủ ý tốt như vậy, từ trước vẫn không có ai nghĩ ra chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nghĩ tất trong lòng Thái uý cũng sớm đã có tính toán, đây đều bởi vì con người là ích kỉ, các sĩ tộc đó đều xem kinh văn như bảo vật, sợ lưu truyền ra ngoài dẫn đến mất đi ưu thế của mình, mà những người nghèo kia ngay cả sách cũng không có, thì làm sao có thể xây nên Đồ Thư các này.
.- Vậy còn ngươi?
.- Ta cũng ích kỷ như vậy. Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta càng hiểu rõ hơn, một người không làm nên chuyện, ta cần một vài nhân tài trong lĩnh vực này, vì vậy ta vui vẻ mở ra nguồn sách, bồi dưỡng nhân tài tinh thông Hiền giả lục học.
.- Suy nghĩ của ngươi luôn nằm ngoài dự kiến của người khác, thật làm cho người ta không thể không phục a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tán dương nhìn hắn một cái, tiểu tử này luôn không giống với số đông. Đột nhiên mắt liếc xung quanh, thở dài một hơi, thấp giọng nói: - Thái tử nguy rồi a!
.Hàn Nghệ có chút nghi hoặc, hoang mang nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ ngươi không có nghe nói?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Mấy ngày nay ta bận bù đầu, không chú ý mấy đến động tĩnh trong triều.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bỗng nhiên có một cảm giác nhờ vả không đúng người, ngươi là một Tể tướng, vậy mà ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết, bèn nói: - Mấy ngày trước, có người đưa một phong mật hàm cho Vi Tư Khiêm, tố giác Thái tử xá nhân Đổng Diệp mua đất đai của bách tính với giá rẻ.
.Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Chuyện lớn như vậy, sao ta có thể không nghe nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Mấu chốt chính là ở đây, Vi Tư Khiêm cho Thôi Tập Nhận đi điều tra, Thôi Tập Nhận chỉ đến Đổng gia một chuyến, liền xác nhận chuyện mật hàm kia nói là không thật.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, liền lập tức hiểu được, nói: - Hay cho một chiêu rung cây dọa khỉ.
.- Nếu nói là rung cây dọa khỉ thì có chút nói quá rồi, đây chỉ có thể nói là dọa gà dọa khỉ mà thôi, ngay cả giết gà dọa khỉ cũng còn chưa đến! Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói, chỉ là trong giọng cười mang chút xót xa, hiện tại Thái tử giống như một con cừu đợi bị làm thịt.
.Ánh mắt Hàn Nghệ lóe lên vài cái, dò hỏi: - Không biết Thái úy định làm như thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ ngươi có cách có thể thay đổi này kết quả?
.Hàn Nghệ lắc đầu liên tục nói:
.- Đây là chiều hướng phát triển, nếu không có trận cháy lớn ấy, chỉ sợ đã sớm có kết quả rồi. Đừng nói hắn, điều này ai cũng không thể thay đổi, cho dù có là Lý Trị cũng không thể.
.- Ngươi nói không sai!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, trên mặt hãy còn mang theo vẻ tươi cười, cái này đương nhiên là chongười khác nhìn, nếu nói ra, cũng không buồn cười chút nào, mà còn rất nghiêm trọng: - Thực ra, việc của Thái Tử là việc lão phu suy nghĩ nhiều nhất trong hai năm nay. Mẹ quý nhờ con, một khi lập Thái tử khác, không nghi ngờ gì là Hoàng hậu lại có thêm một tấm bùa hộ mệnh, nếu ai muốn động đến hoàng hậu, người đầu tiên phải nghĩ đến đương nhiên là Thái tử, kể cả bệ hạ cũng là như vậy. Mặt khác, hoàng hậu cũng có thể lợi dụng Thái tử, tiến một bước can thiệp ngoài triều đình.
.Hàn Nghệ vẫn lẳng lặng nghe, chưa lên tiếng, thật ra chuyện về Thái tử, chính hắn suy tính cũng rất ít, bởi vì việc này không thể thay đổi, hắn chỉ cảm thấy không đáng để suy tính.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy tiểu tử này không lên tiếng, vì thế hỏi: - Ngươi thấy việc này thế nào?
.Hàn Nghệ nói thật: - Không giấu Thái úy, ta không có suy nghĩ nào cả, bởi vì chuyện này là không thể ngăn cản, từ xưa đến nay, không phải hoàng hậu đều là mẹ quý nhờ con sao. Năm đó Vương Hoàng hậu không có con cái, đã phải nhận Thái tử làm con thừa tự.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Tuy nói như vậy, nhưng ngươi có từng nghĩ, Thái tử có liên quan đến tương lai của Đại Đường, mà chúng ta là thần tử của Đại Đường, theo lý nên suy nghĩ vì Đại Đường. Lão phu đã sống mấy chục năm, vẫn là có chút con mắt nhìn người, đương kim hoàng hậu không phải là tầm thường a, lão phu nhìn thấy trên người cô ta có bóng dáng của Tây Hán Lã hậu, nếu Thái tử nằm trong tay cô ta, chỉ sợ hậu hoạn khó lường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận