Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1254.1: Sức khống chế mạnh mẽ

.Các khách khứa thành quần kết đội đến chúc mừng, cũng không phải là bọn họ lập tức có cầu cạnh đến Hàn Nghệ, bọn họ chỉ muốn làm thân với Hàn Nghệ, giao tình chốn quan trường cần xây dựng từng bước một, nóng vội là không thể ăn được đậu hũ nóng.
.Nhưng Hàn Nghệ trước nay tùy tính, gặp phải chuyện đối nhân xử thế này cũng thật khiến hắn hết sức khổ não, hắn căn bản không hiểu chiêu này, cười cũng hết sức cứng nhắc, giống như là khóc vậy.
.Kỳ thật hắn cũng là bị thiệt bởi tuổi tác, nếu như là Trưởng Tôn Vô Kỵ, lão không thể nào đứng ở cửa đón khách được, đều là khách khứa vào nhà để thăm hỏi lão, nhưng Hàn Nghệ không được, người đến đều là trưởng bối của hắn, cho dù hắn chọn ngồi trong nhà, những người giống như Cao Lý Hành đến, hắn vẫn phải ra ngoải cửa đón tiếp, hơn nữa ngồi trong nhà cũng phải ứng phó với những quan viên chẳng hề tương can đến ngay cả cái tên đầy đủ cũng không gọi được kia.
.So sánh ra, Hàn Nghệ thà đứng bên ngoài còn hơn.
.Nhưng người đến càng lúc càng nhiều, hắn thật sự không chống đỡ nổi nữa, vì thế gọi quản gia đến thay, bản thân hắn thì chuồn mất.
.Hắn cũng không muốn đi vào trong đại sảnh góp vui mà chạy đến hậu viện, hắn chỉ muốn yên tĩnh một mình.
.- Đến lượt ta rồi! Đến lượt ta rồi!
.Nhưng vừa đến hậu viện đã nghe thấy tiếng của tên ngốc Dương Mông Hạo kia.
.Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mấy tên khốn khiếp Uất Trì Tu Tịch kia đứng trên khoảng đất trống, nhìn cái xe đạp duy nhất trên thế giới này.
.- Tiêu Hiểu, thật ngưỡng mộ ngươi có một tỷ phu như Đặc phái sứ, ngươi về nhà là có thể đi xe đạp này.
.Thượng Quan Vân nhìn Tiêu Hiểu với vẻ mặt ngưỡng mộ.
.Không biết rằng cháu gái tương lai của gã cũng là một nhân vật vô cùng tài giỏi, cháu gái này của gã chính là Thượng Quan Uyển Nhi đại danh đỉnh đỉnh.
.Tiêu Hiểu dương dương đắc ý nói: - Tỷ ta là ai, phàm phu tục tử đâu có xứng với ta tỷ a, điều này rất bình thường.
.Vi Phương tức giận nói: - Tiêu Hiểu, ngươi đừng có khoác lác nữa, còn nhớ trước đây khi ngươi biết Hàn Nghệ là tỷ phu ngươi, ngươi còn hận không thể xé nát Hàn Nghệ ra, may là lúc đó Hàn Nghệ không có ở trại huấn luyện.
.- Ngươi biết cái gì?
.Tiêu Hiểu cả vú lấp miệng em, nói: - Lúc đó ta tức giận chỉ là vì họ giấu ta thôi.
.- Rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ gì, lẽ nào chúng ta còn không rõ.
.- Đúng thế.
.- Nếu các ngươi còn nói như vậy, các ngươi đi khỏi đây đi.
.- Được được được, coi như chúng ta sai, coi như chúng ta sai rồi.
.Có xe đạp ở đây, ai lại chịu đi cơ chứ!
.Đám khốn khiếp này! Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng đi lên phía trước.
.- Đặc phái sứ!
.- Tỷ phu!
.Hàn Nghệ nhìn bọn họ chằm chằm nói: - Đám tiểu tử các ngươi đến đây sớm như vậy, hóa ra là đến vì xe đạp này.
.Uất Trì Tu Tịch nhếch môi cười nói: - Đặc phái sứ nói gì thế, chúng ta đến chúc mừng Đặc phái sứ, nhân tiện tới xem xe đạp mở mang kiến thức một chút.
.Thượng Quan Vân tiến lên, cười he he nói: - Đặc phái sứ, ta nghe Thiên Phú nói, tương lai cảnh sát hoàng gia chúng ta cũng sẽ có xe đạp này?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta có dự định này.
.Uất Trì Tu Tịch vung tay to lên nói: - Chủ ý này hay, chúng ta nhất định ủng hộ, chúng ta nguyện quyên tiền cho Hiền giả lục viện, làm trước mấy cái cho chúng ta thử, thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu quyên tiền, ta không phản đối, hơn nữa quyên tiền quả thực có thể gia tăng tốc độ nghiên cứu phát triển của Hiền giả lục viện, nhưng về phần khi nào cấp cho các ngươi thì ta không dám đảm bảo.
.Chợt nghe Dương Mông Hạo ở bên kia hét lên oang oang: - Thiên Phú, ngươi đỡ ta chắc một chút, suýt nữa là ta ngã rồi.
.- Ngươi đúng là lắm chuyện. Triệu Thiên Phú buồn bực nói.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Mông Hạo không ngừng lắc lư đầu rồng, khiến người ta nhìn mà cũng thấy kinh hãi khiếp đảm, nói: - Tiểu Mông, ngươi có ngã cũng không sao, nhưng đừng có để xe đạp đổ, cái xe đạp này là phải hiến cho bệ hạ đấy.
.- Cái gì? Bệ hạ? Ai ôi! !! !
.Dương Mông Hạo tâm thần bất ổn, cơ thể trực tiếp ngã nhào sang bên cạnh.
.- Cẩn thận!
.Tiêu Hiểu bọn họ lập tức kinh hô.
.Bịch một tiếng!
.Triệu Thiên Phú giữ chặt cái xe đạp, quay đầu lại, mặt mướt mồ hôi nói với Hàn Nghệ:
.- Đặc phái sứ, huynh xem, xe đạp không bị đổ, là Tiểu Mông ngã.
.- Rất tốt! Thứ cần chính là hiệu quả này!
.Hàn Nghệ vừa lòng gật đầu, nói: - Các ngươi từ từ chơi đi, ta đi nhà xí trước.
.Nói xong, hắn liền thủng thẳng đi về phía trước, chẳng hề giống người đi nhà xí chút nào.
.Tiêu Hiểu tốt bụng nói: - Tỷ phu, nhà xí ở bên kia.
.- Đệ câm miệng cho ta.
.Hàn Nghệ quay đầu lại trừng mắt, nói: - Tên khốn khiếp này, một mình ta đứng ở bên đó, nói đến khô cả nước miếng, đệ lại ở đây chơi vui vẻ như vậy, vậy mà còn nói với ta nhà xí ở bên đó, đệ đang sỉ nhục trí tuệ của ta phải không?
.Tiêu Hiểu khóc không ra nước mắt nói: - Tỷ phu, đệ không có ý này.
.- Không có ý này thì câm miệng.
.Hàn Nghệ hung hăng trừng mắt, nổi giận đùng đùng tiến lên.
.Uất Trì Tu Tịch bọn họ từ từ tập trung bên cạnh Tiêu Hiểu, nhìn bóng lưng giận dữ của Hàn Nghệ, ai nấy đều vẻ mặt mờ mịt.
.Hàn Nghệ trốn đến nhà bếp ăn một chút gì đó, bổ sung thể lực một chút, hắn thật không muốn quay về tiền viện nữa, lại lén lút đi đến tiểu viện của mình, tiểu viện của hắn hiện giờ, cũng chính là khuê phòng của Tiêu Vô Y đã trở thành nơi cấm cảnh của nam nhân, Hàn Nghệ đứng phía sau một cái cây lớn trước tiểu viện, chỉ thấy thiếu phụ thiên kim tới tới lui lui, không khỏi thầm nghĩ, đây mới là nơi ta nên ở a!
.Nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ bụng mà thôi. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một một bóng người mập mạp từ bên trong đi ra, không khỏi trợn trừng hai mắt, dựa vào cái gì chứ! Vội vẫy tay nói: - Tiểu Mập, Tiểu Mập!
.Chính là Hùng Đệ.
.- Hàn đại ca, sao huynh lại trốn ở đây?
.Hùng Đệ đi đến, vẻ mặt tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.- Trốn cái gì, ta ta đi ngang qua đây.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ta còn muốn hỏi đệ, một đám nữ nhân bên trong, nhà đệ trà trộn trong đó làm gì? Trong giọng nói tràn đầy ý ngưỡng mộ.
.Hùng Đệ cười hì hì nói: - Là đại tỷ tỷ bảo đệ đến, đại tỷ tỷ muốn ăn món Dương Châu do đệ làm.
.Cho nên nói, mặt không nhất định phải nhìn đẹp trai, mấu chốt là nhân súc vô hại1, giống như Tiểu Mập vậy, nữ nhân hoàn toàn không có lòng cảnh giác đối với cậu ta, Hàn Nghệ nhìn Tiểu Mập chòng chọc, không nói một lời.
.(1: ý nói người này thiên chân vô tà, là người tốt, không có gây hại cho người khác)
.Hùng Đệ cũng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, trôi qua một lúc, cậu ta dè dặt nói: - Hàn đại ca, nếu không có việc gì, đệ phải đi nấu ăn giúp đại tỷ tỷ, thai phụ đói là không được. Đương nhiên cậu ta là nhóm người đầu tiên biết Tiêu Vô Y mang thai, hai ngày nay cậu ta đều ở Tiêu phủ.
.- Đi đi! Đi đi! Hàn Nghệ cúi đầu thở dài.
.- Ừ!
.Hùng Đệ vội vàng đi về phía nhà bếp.
.Hàn Nghệ thở dài, hậm hực liếc nhìn về phía cửa, lúc đang chuẩn bị quay người rời đi thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng dừng bước chân, thấp giọng gọi: - Phi Tuyết, Phi Tuyết!
.Dương Phi Tuyết quay đầu nhìn lại, thấy là Hàn Nghệ, lập tức đi về phía Hàn Nghệ, đi đến trước Hàn Nghệ, nhoẻn miệng cười: - Hàn Nghệ, chúc mừng, chúc mừng!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cùng vui, cùng vui!
.Cùng vui?
.Dương Phi Tuyết hơi ngẩn người, lập tức hai má ửng đỏ, khóe miệng cong lên nói: - Cùng vui cái gì, nói năng lung tung. Lại hỏi: - Chàng đứng đây làm gì?
.- Ặc, ta xem thử có gì cần ta giúp hay không.
.- Bên trong đều là nữ nhân, đâu có cần chàng giúp.
.Dương Phi Tuyết vạch trần lời nói dối của Hàn Nghệ mà không lưu tình chút nào.
.- Vậy cũng phải! Hàn Nghệ bật cười ha hả, lại khẩn trương lái sang chuyện khác: - Nàng vội vã ra ngoài như vậy, định đi đâu à? Dương Phi Tuyết khẽ đảo mắ
Bạn cần đăng nhập để bình luận