Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 298.1: Một đàn hổ thì không ăn được thỏ.

.- Lư quốc công, nếu không có chuyện gì, tiểu tử cũng đi trước.
.Hàn Nghệ cũng chuẩn bị chuồn đi, nhưng hắn cũng không dám giống như Nguyên Mẫu Đơn, làm như không nghe thấy cái gì, mà vẫn phải lên tiếng chào.
.- Tiểu tử ngươi đợi chút đã.
.Trình Giảo Kim lập tức gọi hắn lại, lại thấp giọng hỏi: - Ngươi và Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ vội vàng giải thích nói: - Lư quốc công, ta cùng Mẫu Đơn nương tử chỉ là có chút hợp tác trên phương diện làm ăn, ta là người có thê tử, hơn nữa, nàng cũng sẽ không coi trọng ta đâu!
.- Cái này cũng đúng.
.Trần Giảo Kim hoàn toàn cùng ý kiến với lời Hàn Nghệ nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Tuy nhiên, tiểu tử cũng không không chịu nổi như Lư quốc công ngươi nói chứ, trước kia ngươi còn nói rất thưởng thức tiểu tử đấy.
.- Đó là lúc trước.
.Trình Giảo Kim hừ một tiếng: - Tiểu tử ngươi cũng thật sự là không biết trời cao đất rộng, ngươi có từng thấy một con thỏ và một đàn hổ chơi ở cùng một chỗ không?
.Tại sao lại vòng tới chuyện này rồi hả. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Xin thứ cho tiểu tử ngu dốt, không biết lời này của Lư quốc công là có ý gì?
.- Tiểu tử ngươi còn không biết? Ngươi không biết mà lại ở nơi này?
.Trình Giảo Kim trừng mắt, lập tức lại thở dài: - Hàn Nghệ, lão phu thưởng thức cái kiểu tính cách không sợ trời, không sợ đất kia của ngươi, nhưng tính cách này ngươi dùng ở trong triều đình thì chính là tìm chết. Đến dưới trướng lão phu, bây giờ vẫn còn chưa muộn, hiện giờ chỗ an toàn nhất, chính là trong quân, lão phu đối với biểu hiện trận chiến của ngươi ở Dương Châu ban đầu, rất rõ ràng, đến trong quân trải nghiệm một chút, về phần sau này có thể có bao nhiêu thành tựu, liền xem vận mệnh của bản thân ngươi rồi.
.Kỳ thật lúc trước trận chiến Dương Châu kia, quá trình là cực kỳ phấn khích, công lao cũng không nhỏ, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định Dương Triển Phi kia hiện giờ đã cao thăng, nhưng mà, công thần lớn nhất của trận chiến này là Hàn Nghệ, lại bởi vì xuất thân hèn mọn, bị thể chế chính trị không để mắt đến.
.Nhưng Trình Giảo Kim không quá coi trọng những điều này. Vì vậy ông ta vô cùng coi trọng Hàn Nghệ, nhưng ông ta cảm thấy Hàn Nghệ còn trẻ như vậy, chạy theo một đám cáo già đi chơi, nhất định sẽ bị người ta bán đi, còn giúp người ta kiếm tiền, ông ta cho rằng đi con đường võ tướng, mới là thích hợp nhất với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không đi tòng quân, muốn đi ấy à, đã sớm đi rồi, ít nhất lúc này thì hắn không muốn. Tuy nhiên hắn cũng biết Trình Giảo Kim là có hảo ý, chỉ có thể thở dài nói: - Đa tạ Lư quốc công thưởng thức, tiểu tử không có gì để báo đáp.
.- Ngươi ! Trình Giảo Kim đầu tiên là trừng mắt, lập tức lại thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: - Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
.Nói xong, ông ta liền xách theo giỏ quýt rời khỏi.
.Đợi cho ông ta đi rồi, Hàn Nghệ đột nhiên cười, thầm nghĩ, nếu chỉ là một con hổ, ta đây chỉ là một be tho con đương nhiên là có thể chạy được bao xa, liền chạy bấy nhiêu xa, nhưng nếu đó là một đàn hổ mà nói? Con hươu chết kia sẽ về tay ai, cuối cùng cũng chưa thể biết được.
.Dọc theo cầu thang tiếp tục bước xuống, ngắm phong cảnh Thiên Đài Sơn, chợt phát hiện, ở xung quanh đình đài, đại thụ, trước miếu có thêm rất nhiều người đến, những người này có người mặc thường phục, cũng có người mặc áo đạo, bốn năm người tụ cùng một chỗ, có người đứng, có người ngồi dựa lưng vào cây đại thụ, thậm chí còn có người trực tiếp ngồi ở trên cành cây, đang kịch liệt thảo luận cái gì đó, dù sao mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, ba hoa khoác lác. Hàn Nghệ đều ngẫu nhiên nghe được một ít ngôn luận về tình hình chính trị đương thời.
.Không cần phải nói, những người này nhất định đều là một vài quý tộc, ở giai tầng quý tộc, ngôn luận là vô cùng tự do, bọn họ thật sự không sợ, thích bàn luận về chính trị, thậm chí còn phê bình một vài chính sách đương thời, đây là không khí quý tộc, cái này ở thời đại Minh Thanh đều khó có khả năng xuất hiện.
.Hoàng đế cũng không sợ bọn họ ba hoa khoác lác, Hoàng đế chỉ sợ bọn họ không nói, vậy phỏng chừng là đang mưu đồ bí mật cái gì đó.
.Ở trên sân thượng một tòa đình đài giữa lưng chừng sườn núi, vài lão giả đang ngồi, tuy rằng ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng trông những người này lại cực kỳ vượt trội, bọn họ hoàn toàn có thể đại biểu triều đình, chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Liễu Thích, Lai Tể, Hàn Viện.
.- Hô ! Già rồi a! Già rồi a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở trong đình đài, hơi thở có chút hổn hển, nói: - Nhớ ngày đó ta cùng với Thái Tông Thánh Thượng tới đây, nào có cố sức như vậy, người ấy à không thể không già đi a.
.Chử Toại Lương cười nói: - Ai nói không phải chứ. Nhớ rõ lần trước cùng Thái Tông Thánh Thượng tới đây, vẫn là năm Trinh Quán thứ mười tám, vậy mà trong nháy mắt đã mười năm qua đi.
.Lai Tể nói: - Nhưng phong cảnh nơi này vẫn xinh đẹp giống như trước trước đây.
.Chợt nghe có một người nói: - Cũng đã cảnh còn người mất, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng cũng không phải ngày xưa rồi.
.Người nói chuyện chính là Liễu Thích, chỉ thấy vẻ mặt ông ta đầy oán khí.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu lông mày nói: - Tử Thiệu, ngươi có phải ngã bệnh rồi hay không, sao lại nói bậy như thế.
.Liễu Thích dậm chân nói: - Thái úy, ta hiện giờ đang ăn không ngon, ngủ không yên, không có tâm tư để thưởng thức cảnh đẹp này.
.Chử Toại Lương nói:
.- Ngươi sợ cái gì, hiện giờ không phải là Vương hoàng hậu không ngồi ở trong cung sao.
.Liễu Thích vội vàng nói: - Đăng Thiện, ngươi không biết đó thôi, từ chuyện tiểu Công chúa chết yểu lần trước qua đi, bệ hạ đối với ta chính là mọi kiểu lãnh đạm, gặp mặt cũng không nói một câu, không chỉ có như thế, hiện giờ ngay cả tỷ ta tiến cung cũng đều bị hạn chế. Ngay chuyện tới Vạn Niên Cung này, bệ hạ cũng chỉ phái người tới nói với con ta một câu, chớ đừng nói chi là mang con ta cùng đến, giờ bệ hạ xuất cung, Hoàng hậu vô dạng, không ngờ không mang theo hoàng hậu đi, mà là mang theo một Chiêu nghi, nếu dân chúng biết được, thì sẽ nghĩ như thế nào.
.Lai Tể nói: - Việc này bệ hạ đích xác làm không được ổn thỏa lắm.
.Hàn Viện cau mày nói: - Vương hoàng hậu và bệ hạ là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn là Hoàng hậu mà Thái Tông Thánh Thượng tự mình chỉ định, nên chắc bệ hạ không dám xằng bậy đi.
.Liễu Thích hừ một tiếng: - Hiện tại việc này đã như lửa sém lông mày rồi, nếu chúng ta còn tiếp tục không quan tâm đến, thì chẳng phải là ngồi chờ chết.
.Chử Toại Lương nói: - Nhưng bệ hạ hiện giờ vẫn chưa nói, chúng ta chung quy không thể khuyên Hoàng thượng ở cùng Hoàng hậu nhiều hơn đi, vậy không khỏi quá vô lý thủ nháo rồi.
.Liễu Thích đột nhiên liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ một cái, nói: - Thật ra ta có một cách.
.Chử Toại Lương hỏi: - Có cách gì?
.Trong mắt Liễu Thích hiện lên một chút vẻ độc ác nói:
.- Ta muốn thượng tấu xin từ chức Trung Thư Lệnh.
.Chử Toại Lương quá sợ hãi, nói: - Ngươi điên rồi sao.
.- Ngươi hãy nghe ta nói hết trước đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận