Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 822.2: Biện pháp ngu xuẩn

.rong lòng Võ Mị Nương đã so đo tính toán, nhưng việc này thật không nên bàn bạc quá nhiều, vì thế nói sang chuyện khác:
.- Ngươi còn nhớ ban đầu khi Chiêu Nghi học viện khai trương ngươi từng đề cập tới phổ cập giáo dục không.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Việc này ta đương nhiên nhớ rõ, ta cũng luôn luôn thu xếp, chuẩn bị cho việc này, hiện giờ ngày Chiêu Nghi xưng Hậu sắp tới, ta kiến nghị sau ngày Chiêu Nghi xưng Hậu hãy thành lập một “Quỹ giáo dục Võ hoàng hậu” chuyên môn dùng để phổ cập giáo dục, không biết Chiêu nghi nghĩ như thế nào?
.- Quỹ giáo dục Võ hoàng hậu?
.Võ Mị Nương lẩm nhẩm, cười nói:
.- Hay! Hay! Hay!
.Kỳ thực lúc này đang trong quá trình tuyên truyền, Chiêu Nghi học viện thật đúng là đã giúp đỡ được không ít việc, mặc dù chỉ là vừa mới mở ra không lâu nhưng mượn việc này mà nhất cử thành danh. Cũng bởi Lý Nghĩa Phủ và đám người Hứa Kính Tông đều mượn chuyện này nói Võ Chiêu Nghi tấm lòng lương thiện, mẫu nghi thiên hạ rất được bách tính trăm họ ủng hộ. Hơn nữa phổ cập giáo dục có thể tiến thêm một bước đả kích cục diệnquý tộc lũng loạn độc quyền, điều này cũng phù hợp với xuất thân hàn môn của Võ Mị Nương.
.Mắt Hàn Nghệ vừa lướt qua một lượt, đột nhiên nói:
.- Nhưng chỉ dựa vào một người như ta e rằng có phần không đủ sức. Nếu Chiêu Nghi không phản đối ta có thể thuyết phục Nguyên gia gia nhập, nếu là có Nguyên gia tương trợ thì làm ít công lớn rồi.
.- Nguyên gia?
.Võ Mị Nương sửng sốt.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Võ Mị Nương rất nhanh liền hiểu ra, Nguyên gia nổi danh có tài sản, nếu như có một gia tộc lớn ủng hộ nàng làm sao lại có thể phản đối được, đây là việc cần phải nhiều phí tổn, nàng quả thật không có tiền nhưng nàng trong cuộc đấu tranh lần này hiểu được trong cung đình nhất định phải có bên ngoài triều đình ủng hộ, Nguyên gia kia tuyệt đối là người lựa chọn thích hợp nhất. Võ Mị Nương cười nói:
.- Vậy ngươi xem rồi lo liệu đi.
.Nàng cũng cảm nhận được địa vị thay đổi sẽ mang đến cho nàng quyền lợi.
.Thật ra Hàn Nghệ vẫn chưa bàn bạc với Nguyên gia việc này, nhưng căn cứ vào hoạt động trước kia của Nguyên gia, chỉ cần đại thế đã định, khẳng định bọn họ nguyện ý xuất vốn ủng hộ Võ Mị Nương, trước đây họ ủng hộ Lý Uyên, ủng hộ Lý Thế Dân, ủng hộ Dương Kiên là một lý do, bọn họ nhất mạch như vậy là để lấy tiền đổi lấy phí tổn chính trị.
.Phủ Thái úy.
.Tuy nhiên với tình huống trước mắt mà nói, trong triều phái trung lập đảo hướng toàn bộ sang Lý Trị.
.Thế nhưng dù sao Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng ba mươi năm làm Tể tướng, danh vọng, địa vị, quyền thế không thể nào trong một ngày có thể biến mất toàn bộ, toàn bộ tập đoàn QuanLũng đều vô cùng ủng hộ ông ta, chẳng qua ông ta vẫn chưa lên tiếng do tập đoàn Quan Lũng khá yên lặng, hơn nữa trước cửa phủ Thái úy cũng không đến nỗi trở thành nơi giăng lưới bắt chim, vẫn có rất nhiều người tìm đến Trưởng Tôn Vô Kỵ, hy vọng ông ta có thể đứng ra, tuy không nói là cải thiên hoán nhât, nhưng cũng không thể cứ yên tĩnh như thế. Tập đoàn Quan Lũng đã vững từ ba triều đại Tây Ngụy, Tùy, Đường, ở trên đầu của bọn họ là vinh quang tối cao, quyết không thể bị một nữ nhân đánh bại.
.Thế nhưng nói thì dễ, làm mới là khó.
.Hơn nữa đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ mà nói, đây là một khốn cục vô cùng nan giải.
.Ông ta không phải chưa từng nghĩ đến việc liều chết đánh cược một lần, nhưng vấn đề ở chỗ nếu lần này liều chết đánh cược một lần ông ta có thể có được cái gì, ông ta không muốn nhìn thấy con cháu nhất mạch Trưởng Tôn chém giết lẫn nhau.
.Mặt khác, ông ta cũng từng suy xét về đề nghị của Hàn Nghệ, nhưng quyền thế này sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở trong phòng, hai đầu lông mày vô cùng ngọ ngoạy, hiện tại thời gian để cho ông ta suy tính thật sự không còn nhiều nữa, ông ta thì thào lẩm bẩm:
.- Chẳng lẽ lời tiên đoán của Viên Thiên Cương sẽ thành hiện thực, lão phu thực sẽ sẽ thua ở trong tay huyết mạch Trưởng Tôn?
.Đang giữa lúc này, lão quản gia đi đến, nói:
.- Lão gia, Đại công tử đã trở về.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, nói:
.- Diên nhi?
.- Vâng.
.Còn chưa dứt lời, chợt nghe được bên ngoài có người hô:
.- Ông nội, người có ở trong phòng?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội hỏi:
.- Là Diên nhi à, mau mau vào đi.
.Một lát trôi qua, Trưởng Tôn Diên liền đi vào, việc đầu tiên là hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ thi lễ một cái.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói:
.- Thế nào? Trại huấn luyện nghỉ định kỳ ư?
.Trưởng Tôn Diên sửng sốt, nói:
.- Thật ra không có, cháu xin phép trở về.
.Tại nơi này sau khi sự tình bùng nổ, Hàn Nghệ liền hủy bỏ kỳ nghỉ của trại huấn luyện, cố gắng hết sức tránh cho đợt sóng gió này lan đến gần trại huấn luyện.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Xin phép? Vì sao cháu lại xin nghỉ, có phải thân thể không thoải mái hay không?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Cháu thân thể rất tốt, ông nội yên tâm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu nhíu mày, chợt kịp phản ứng, thở dài:
.- Không thể tưởng tượng được việc này lại vẫn còn ảnh hưởng đến cháu.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Ông nội chớ nói như vậy, cháu cũng là người của Trưởng Tôn gia, cháu được như bây giờ hết thảy đều là Trưởng Tôn gia cho đấy, cháu bây giờ muốn cùng ông nội đứng trên một chiếc thuyền.
.Trưởng Tôn Diên nổi danh hiếu tử, trung hiếu trước mặt y sẽ chọn tận hiếu, sẽ không làm cái gì bất trung, đây là nguyên tắc của Trưởng Tôn Diên. Đơn giản mà nói, nếu là Trưởng Tôn Vô Kỵ thua y sẽ cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ nhận trừng phạt, vinh hoa phú quý cũng không phải là điều y hằng mong muốn. Nhưng y cũng sẽ không giúp Trưởng Tôn Vô Kỵ đối phó với Hoàng đế, đây cũng là lý do tại sao cho tới nay y không tham dự vào con đường quan trường.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hiểu vô cùng rõ Trưởng Tôn Diên, vẫn là kiểu dỗ dành cũ, vẫy tay, cầm Trưởng Tôn Diên kéo đến bên cạnh mình, cầm tay Trưởng Tôn Diên, hỏi:
.- Diên nhi, cháu từ xưa vốn tôn trọng tư tưởng Pháp gia, vậy cháu có biết tư tưởng Pháp gia quan trọng nhất là cái gì không nào?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Công bằng và công chính.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói:
.- Vậy cháu đứng ở lập trường tư tưởng Pháp gia nói một chút với ông nội việc này rốt cục có làm sai không?
.Trưởng Tôn Diên sửng sốt quỳ xuống, nói:
.- Sao cháu dám bình luận về ông nội.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:
.- Thần tử cũng dám phê bình quân chủ, huống chi ông cháu. Ông nội cũng không phải là kiêu ngạo đến ngay cả lời cháu mình nói cũng nghe không vào, lời nói của cháu có thể mang đến cho ông nội một chút gợi ý.
.Trưởng Tôn Diên trầm ngâm một lát, mới nói:
.- Vậy cháu cứ nói thẳng.
.- Nói đi.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Trước đây Vương hoàng hậu cùng bệ hạ đi lên ngôi vị Hoàng đế là vợ chồng, hiện giờ bệ hạ đứng núi này trông núi nọ, bỏ nguyên phối và dưới tình huống không có kiểm chứng, khiến cho Vương hoàng hậu mang tội danh hạ độc. Theo luân lý đạo đức chắc chắn là bệ hạ làm không đúng, mà đến nay tiên đế qua đời đã lâu, ông nội là cữu cữu của bệ hạ, tất nhiên nên ra mặt ngăn cản.
.Nói tới đây, y dừng một chút, hơi có vẻ lo lắng không yên liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Cháu nói rất khá, nói tiếp đi!
.Trưởng Tôn Diên ồ một tiếng, nói:
.- Nhưng làm quân thần mà nói, bệ hạ là vua của một nước, ông nội là thần tử, vua có quyền lực của vua, thần tử có quyền hạn của thần tử, điều này đều dựa theo pháp chế truyền lại. Lúc trước Thái Tông Thánh Thượng là vì bệ hạ tuổi còn nhỏ, cố ý để cho ông nội trợ giúp bệ hạ, nhưng ---- nhưng hôm nay bệ hạ đã trưởng thành, nhiệm vụ của ông nội đã hoàn thành, cũng nên đem quyền lực trả lại cho bệ hạ.
.Y càng nói đến phần sau, thanh âm càng nhỏ.
.Khi Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm quyền, y đương nhiên được ích lợi không nhỏ, nhưng y tôn trọng tinh thần Pháp gia, tinh thần Pháp gia chính là theo quy củ, phép tắc. Bây giờ bệ hạ muốn nắm quyền Trưởng Tôn Vô Kỵ nên đem quyền lực giao ra cho bệ hạ, ông ta không giao thì đúng là làm tổn hại đến quy củ phép tắc.
.Hơn nữa y cũng nói vô cùng khéo léo, dù sao câu nói đầu tiên vẫn là giúp Trưởng Tôn Vô Kỵ giải vây một phen, ông là cữu cữu, Hoàng đế cho dù tới tám mươi tuổi vẫn là cháu ông, ông có quyền quản giáo, dạy dỗ cháu mình.
.Vấn đề ngay tại ở chỗ quan hệ giữa cậu và cháu trai lớn, hay là quan hệ quân thần lớn.
.Dựa theo lễ pháp cổ đại xưa, đương nhiên là quan hệ quân thần lớn, trung nghĩa khó lưỡng toàn, bình thường phía sau vẫn là lấy trung bỏ nghĩa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong, thật lâu sau không nói.
.Trưởng Tôn Diên vội hỏi:
.- Cháu nói sai, kính xin ông nội trách phạt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn y một cái, cười nói:
.- Thật sự là làm khó cháu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận