Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 818: Ý chí của Hoàng đế

.Hoàng cung!
.Lý Trị ngồi trước thư phòng, chăm chú nhìn bức thánh chỉ do tự tay mình khởi thảo đặt ở trên bàn.
.Một lúc sau, y thu ánh mắt lại, nhìn ra bên ngoài gọi lớn: - Trương Đức Thắng.
.Lập tức nghe thấy két một tiếng, chỉ thấy Trương Đức Thắng vội vã đẩy cửa đi vào.
.Lý Trị đưa thánh chỉ cho y rồi nói: - Mang thánh chỉ này giao cho Lý Nghĩa Phủ ở Trung thư tỉnh, yêu cầu lập tức chấp hành.
.Trương Đức Thắng ngẩn người ra, sau đó lập tức nói: - Tiểu nhân tuân mệnh.
.Đoạn cung kính đỡ lấy thánh chỉ rồi đi luôn ra ngoài.
.Trương Đức Thắng mang thánh chỉ tới Trung thư tỉnh, tìm Trung thư Thị lang Lý Nghĩa Phủ, giao thánh chỉ cho y, đồng thời nói lại với y những lời Lý Trị muốn truyền đạt.
.Lý Nghĩa Phủ trong lòng tò mò, vội vã mở thánh chỉ ra xem, không xem thì thôi, xem rồi giật nảy cả mình.
.Thì ra bức thánh chỉ này yêu cầu giáng chức Chử Toại Lương tới Đàm Châu làm Đô đốc. Đàm Châu cũng chính là Trường Sa thời hậu thế. Đương nhiên, Đàm Châu lúc này không phải là thành phố cấp tỉnh, mà là một nơi khá hẻo lánh. Mặc dù Đô đốc là người nắm giữ một châu, quân quyền, chính quyền đều nằm trong tay cả, nhưng đối với một đại Tể tướng như Chử Toại Lương mà nói, đừng nói là Đàm Châu, mà ngay cả Lạc Dương đi chăng nữa thì cũng vẫn coi là bị giáng chức.
.Lý Nghĩa Phủ trong lòng kinh hãi. Không phải y thấy kinh hãi vì nội dung của thánh chỉ, mà một việc lớn như vậy mà Lý Trị lại không hề bàn bạc với y, trong lòng không khỏi suy ngẫm, tại sao việc này ta chẳng hề hay biết chút gì, lẽ nào ta đã làm sai gì khiến Bệ hạ không vui sao? Đoạn liếc nhìn Trương Đức Thắng, cười hỏi: - Trương thiếu giám, Đại Tư Không, Đặc Phái Sứ có vào cung diện thánh không?
.Y không cần phải hỏi đám Hứa Kính Tông, bởi vì bọn họ ở cùng một phe, duy chỉ có Lý Tích và Hàn Nghệ là không.
.Trương Đức Thắng vô cùng tỉnh táo, sao có thể không biết Lý Nghĩa Phủ đang nghĩ gì, đoạn nói:
.- Không có! Hôm nay Bệ hạ chưa gặp bất kì ai cả.
.Lý Nghĩa Phủ thầm thở phào một hơi, rồi đột nhiên hiểu ra vấn đề.
.Lý Trị đang muốn làm gì vậy, là muốn tự mình làm chủ, không chỉ Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể can dự, e rằng đám Lý Nghĩa Phủ cũng không thể can dự vào việc của Lý Trị nữa.
.Bức thánh chỉ này có thể nói là đã hoàn toàn quán triệt ý chí của cá nhân Lý Trị, cho dù là Võ Mị Nương thì cũng không biết.
.Sau khi hiểu rõ tất cả, Lý Nghĩa Phủ mừng vui khôn xiết. Việc của Chử Toại Lương bấy lâu vẫn treo trên đầu, bọn họ ăn ngủ không yên, bởi vì Chử Toại Lương cũng là dạng người lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên bị giáng chức đi càng xa càng tốt.
.Thế là y tuyên đọc thánh chỉ ngay trong Trung thư tỉnh, lập tức thi hành.
.Tuy nhiên, về lí mà nói, việc này còn thông qua thẩm định của Môn hạ tỉnh, Thượng thư tỉnh, sau đó mới được chấp hành. Thế nhưng Môn Hạ tỉnh và Thượng Thư tỉnh đều là đại bản doanh của Trưởng Tôn Vô Kị, bức thánh chỉ này không thể thông qua được.
.Đây là bước đầu tiên mà Lý Trị làm để thoát khỏi sự ràng buộc của tam tỉnh.
.Các quan viên Trung thư tỉnh nghe mà một phen thất kinh, thật không hợp quy tắc chút nào, sao Trung thư tỉnh lại có thể làm việc của Thượng thư tỉnh được, đặc biệt là Trung thư lệnh Lai Tể, vốn cùng một phe với Chử Toại Lương, nghe tin này suýt thì lăn ra bất tỉnh.
.Đây như một tiếng sét đánh giữa ban ngày, khiến cả triều dã lòng người hoang mang.
.Chử Toại Lương là đại thần ủy thác, chức danh không hề nhỏ, việc ông ta bị giáng chức gây tiếng vang lớn, lớn hơn việc Liễu Thích, Bùi Hành Kiệm bị giáng nhiều.
.Tuy nhiên, nhìn từ đại cục, thực ra Lý Trị vẫn vô cùng cẩn thận, ít ra thì y vẫn chưa trực tiếp phế Vương lập Võ, mà làm từng bước một, Chử Toại Lương là bước đi đầu tiên mà thôi. Ý nghĩa của bước đi này là muốn thăm dò phản ứng của Trưởng Tôn Vô Kỵ thế nào.
.Đương nhiên, nhìn từ góc độ Lý Trị, việc thoát li khỏi Chử Toại Lương còn có ý nghĩa to lớn hơn việc phế Vương lập Võ nhiều.
.Hàn Viện, Lai Tể tức tốc chạy tới phủ Thái úy, nhưng lần này thì họ đến không phải là để bày mưu hiến kế, mà chỉ là mang tin này tới báo cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, sau đó là xem Trưởng Tôn Vô Kỵ thế nào.
.Bọn họ không phải không muốn khuyên Trưởng Tôn Vô Kỵ ra mặt cứu giúp Chử Toại Lương, mà bọn họ biết, một khi Trưởng Tôn Vô Kỵ ra mặt, thì sẽ là một trận sống còn, tuyệt đối không có đường lui. Trong lòng bọn họ cũng vô cùng rối bời, một mặt bọn họ đương nhiên không hi vọng Đại Đường lại xảy ra động loạn lớn như vậy, nhưng bọn họ và Chử Toại Lương cũng là bạn lâu năm, thân như chân tay vậy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi nghe, trầm mặc không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói:
.- Ta biết rồi.
.Chỉ vẻn vẹn một câu nói đó.
.Hàn Viện, Lai Tể nghe vậy cũng chẳng nói thêm gì, chỉ chắp tay hành lễ cáo từ.
.Sau khi bọn họ đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức đứng dậy đi ra phía hậu viện, một thanh niên khôi ngô đã đợi sẵn ở đó, Trưởng Tôn Vô Kỵ bình thản nói: - Lão phu phải gặp Hàn Viện. Nhớ rằng, hiện giờ trong thành đã khác xưa, nhất định phải cẩn thận.
.- Vâng.
.Người kia nghe lệnh rồi lui ra.
.Mặc dù tình hình trong thành Trường Anh có chút biến đổi, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ dẫu sao cũng đã ở trong đó mấy chục năm, muốn âm thầm tới gặp một người cũng là một việc vô cùng đơn giản.
.Đêm hôm đó, Hàn Nghệ và Tiểu Dã lén lút đi tới một khu rừng trúc nằm ở ngoại ô phía bắc. Chỉ thấy trong khu rừng có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, trong căn nhà lập lòe ánh nến ảm đạm.
.Hàn Nghệ đột nhiên dừng lại, ngây người nhìn căn nhà nhỏ đó, tất cả mọi thứ đều quen thuộc đến thế.
.Còn nhớ năm xưa hắn bị Thôi Tập Nhận ép rời khỏi Trường An, sau khi tới chính chỗ này, hắn đã tìm thấy bước ngoặt vận mệnh. Thế nhưng hôm nay, mọi thứ trong và ngoài căn nhà đều đã hoàn toàn khác xưa, nhưng chỉ có một thứ không hề thay đổi, đó chính là ngày hôm nay đối với Hàn Nghệ mà nói, cũng lại là một bước ngoặt vận mệnh khác. Hắn phải bắt đầu thu hoạch những lợi ích thuộc về mình.
.- Đại ca, huynh sao vậy?
.Tiểu Dã thấy Hàn Nghệ đột nhiên đứng khựng lại, liền tò mò hỏi.
.Hàn Nghệ khẽ giật mình, lắc đầu nói: - Không có gì, qua đó thôi.
.Hai người đi tới trước cửa, vẫn là tên hộ vệ kia bảo vệ trước cửa, thấy Hàn Nghệ tới, y lập tức nói với vào bên trong: - Thái úy, Đặc phái sứ tới rồi.
.- Vào đi.
.Từ trong căn nhà vọng ra giọng nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Tiểu Dã nhìn Hàn Nghệ nói: - Đại ca, có cần đệ canh giữ ngoài này không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Đi chơi đi.
.Ở cái nơi tối tăm mịt mù này thì có gì mà chơi, nhưng Tiểu Dã vẫn "vâng" một tiếng, đoạn cười hì hì, rồi rất nhanh biến mất vào trong khu rừng trúc.
.Hàn Nghệ đứng ngoài cửa chỉnh đốn lại trang phục một chút rồi mới đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi trên giường, trên chiếc bàn ngắn kê trên giường là một ấm trà nóng, cảnh tượng giống hệt hôm nào.
.- Hàn Nghệ bái kiến Thái úy.
.Hàn Nghệ chắp tay hành lễ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Ngươi tới rồi, ngồi đi.
.- Đa tạ.
.Hàn Nghệ đang định bước tới chỗ giường, đột nhiên phát hiện ra vạt áo dài toàn là bùn đất, theo bản năng nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, cả hai cùng lúc cười ha hả, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt cũng trong tình trạng thế này.
.- Ngồi đi! Ngồi đi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa cười vừa vẫy tay ra hiệu.
.Hàn Nghệ có chút lúng túng gật đầu, sau đó ngồi xuống.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Hàn Nghệ bằng vẻ đầy thâm ý, nhưng chẳng nói gì.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Thái úy, xin ngươi cứ tin ta, ta quyết không làm những việc có lỗi với Thái úy, hôm đó, ta chẳng qua chỉ dùng một kế nhỏ để thăm dò Đại tư không.
.- Điều này lão phu biết, ngươi sao có thể ủng hộ quan điểm của Lý Tích được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói tiếp: - Nhưng lão phu vẫn muốn nghe xem, ngươi và Lý Tích rốt cuộc đã nói với nhau những gì.
.Hàn Nghệ trước tiên kể về quá trình gặp mặt Lý Tích như thế nào, còn về việc hắn và Lý Tích nói những gì, đương nhiên là hắn cũng thuật lại sự thật, chỉ là hắn giấu những chủ đề liên quan đến lợi ích của bản thân hắn, ngoài ra, hắn cũng nói việc hắn muốn hợp tác với Lý Tích cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe, bởi đây là việc không thể giấu được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Nói như vậy thì sở dĩ Lý Tích trước kia giả bệnh, chủ yếu là để thăm dò lòng quyết tâm của Bệ hạ?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Không sai! Nhưng sự việc e rằng không đơn giản như Thái úy nghĩ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Trước khi Bệ hạ sai ta đi du thuyết Lý Tích, đã từng nói với ta, thực ra Thái Tông thánh thượng năm xưa đã từng gửi gắm Bệ hạ cho Lý Tích. Sau đó hắn kể chuyện Lý Thế Dân giáng chức Lý Tích đầy khỏi Trường An, rồi lại bảo Lý Trị chiêu Lý Tích về cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn trừng hai mắt, việc này ông ta không hề hay biết, đoạn nói: - Ngươi nói thật chứ?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Thực ra từ trước tới giờ, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn cho rằng Lý Thế Dân trước khi lâm chung đầy Lý Tích khỏi Trường An, chủ yếu là để bảo vệ ông ta, giúp ông ta tiêu trừ đi một đối thử cạnh tranh, để ông ta giúp đỡ Lý Trị đăng cơ thuận lợi. Nhưng bây giờ xem ra sự việc không hề đơn giản như vậy. Hiển nhiên trong việc gửi gắm của mình, Lý Thế Dân vẫn còn che giấu những điều mờ ám trong đó.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngây người ra một hồi lâu, rồi đột nhiên cười ha hả, vừa cười vừa lệ ngấn lưng tròng, ngẩng mặt lên than: - Tiên đế quả là anh minh!
.Thế nhưng trong lòng ông ta thì vô cùng đau đớn. Ông ta và Lý Thế Dân quả thực là minh quân hiền thần hiếm gặp tự cổ chí kim. Sự khác biệt lớn nhất giữa họ và những minh quân hiền thần khác nằm ở chỗ, bọn họ có một tình cảm chính trị siêu việt. Trưởng Tôn Vô Kỵ là người tầm cỡ nào, ông ta liệu có thể không hiểu dụng ý việc sắp xếp này của Lý Thế Dân sao?
.Hàn Nghệ nhìn ông ta rồi nói: - Thái úy, ta có thể nhiều lời nói thêm một câu không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nói đi!
.Bất luận là việc gì cũng không thể làm tổn thương ông ta bằng cái nội tình này cả. Trưởng Tôn Vô Kỵ xưa nay luôn tận trung với Lý Thế Dân, thế nhưng hôm nay ông ta mới tỉnh ngộ ra, quan hệ quân thần vẫn cứ luôn là thứ lớn hơn cả.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cho rằng việc sắp đặt này của Thái Tông thánh thượng là có thể thông cảm được, hơn nữa không chỉ như những gì Thái úy nghĩ, mà đúng là để bảo hộ Thái úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày hỏi: - Nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đã cố gắng hỏi thăm việc này, tình hình lúc đó là Bệ hạ sắp xếp Thái úy ông chủ trì triều cương, để Lư Quốc công dẫn người đi bảo vệ kinh thành. Trong cách sắp đặt ấy, dạng công thần có quan hệ mờ nhạt với Thái úy như Lý Tích thì không thể giữ lại ở kinh thành được, mà buộc phải rời đi. Ngoài ra, trong việc này cũng có ý thăm dò. Nếu như lúc đó Lý Tích không chịu rời đi, hoặc thể hiện sự chậm chạp, thì ta nghĩ Thái Tông thánh thượng quyết không tha cho ông ta. Đây cũng chính là lí do mà Lý Tích sau khi nhận được thánh chỉ đã còn chẳng dám về nhà, mà liền vội vã rời khỏi Trường An ngay.
.Nói tới đây, hắn dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: - Còn liệu có phải là để phòng bị Thái úy hay không, ta cho rằng chắc chắn cũng có ý nghĩa này ở trong đó. Nhưng ta thấy, đây chính là tình huống mà Thái Tông thánh thượng không muốn nhìn thấy nhất. Thái Tông thánh thượng giữ Lý Tích lại chủ yếu là muốn nhắc nhở Thái úy không được vượt qua ranh giới đó. Theo ta biết, Trưởng Tôn hoàng hậu trước khi lâm chung, đã từng dặn dò Thái Tông thánh thượng rằng không nên ban cho gia tộc Trưởng Tôn quá nhiều, ngẫm rằng ý là chỉ Thái úy, tuy nhiên Thái Tông thánh thượng vẫn cứ trọng dụng Thái úy, đồng thời còn ủy thác trọng trách, có thể thấy là lòng tín nhiệm của Thái Tông thánh thượng dành cho Thái úy là cao hơn tất cả.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong, mặt chẳng một chút biểu cảm.
.Thế nhưng Hàn Nghệ cũng chẳng hiểu là ông ta rốt cuộc nghĩ gì, liền nói: - Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của cá nhân ta, Thái úy có thể tham khảo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ gật gật đầu, rồi đột nhiên nói: - Hiện giờ tình hình phía Bệ hạ sao rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận