Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 456.1: Hòa giải

.Lý Trị khép một tấu chương lại, đặt sang bên, lắc đầu, khóe mắt nhìn sang Võ Mị Nương bên cạnh, thở dài một hơi giống như đưa ra quyết định nào đó, đột nhiên tháo một miếng ngọc bội tím bên eo xuống đưa sang cho Võ Mị Nương, hơi luyến tiếc nói: - Trẫm thua rồi.
.Võ Mị Nương sung sướng nhận lấy miếng ngọc tím kia, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, nói: - Đa tạ bệ hạ.
.Miếng ngọc bội tím này có lai lịch rất lớn nha, là Trưởng Tôn Hoàng Hậu tặng cho Lý Trị. Khi Võ Mị Nương vào hoàng cung lần nữa thì Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng Hậu đã qua đời cả, nàng hoàn toàn không nhận được bất cứ lễ vật gì của cha mẹ chồng tặng, nhưng Võ Mị Nương là một nữ nhân như vậy, nàng muốn lật đổ vị trí Hoàng Hậu, vậy thì nàng phải làm cho hoàn mỹ. Miếng ngọc bội tím này đối với nàng mà nói, ý nghĩa trọng đại.
.- Không cần cám ơn trẫm, muốn cám ơn thì cám hơn Hàn Nghệ đi.
.Lý Trị phiền não thở dài nói: - Hàn Nghệ này thật sự lợi hại, tất cả thương nhân hai chợ gộp lại cũng không phải là đối thủ của một mình hắn. Không chỉ như vậy, hôm nay còn khiến chợ Tây lâm vào nguy cơ sụp đổ nghiệm trọng, thật sự là khiến người ta kinh ngạc mà. Lúc trước trẫm cho rằng hắn thua chắc rồi, còn đang so sự có nên ra tay giúp Hàn Nghệ hay không, nhưng không ngờ mới có mấy ngày thôi, lại có sự thay đổi kinh thiên như vậy, trẫm có chút không phản ứng kịp. Giọng hát hay Đại Đường, thật là. Đúng rồi, nàng làm sao biết Hàn Nghệ nhất định sẽ thắng?
.Hóa ra mấy ngày trước, y và Võ Mị Nương bàn đến chuyện này, y cảm thấy Hàn Nghệ đã thua chắc rồi, nhưng Võ Mị Nương lại nói Hàn Nghệ chưa thua, hai người liền đánh cược.
.Võ Mị Nương chỉ cười tinh nghịch, nhưng vẫn chưa nói rõ nguyên nhân, mà chuyển đề tài nói: - Không biết bệ hạ định xử lý các quan viên Hộ Bộ như Đới Kế thế nào?
.Lý Trị cũng không hỏi nhiều, cau mày lại, cầm một tấu chương lên, nói: - Chuyện này trẫm thấy cũng không trách Hộ Bộ được. Tuy rằng Hộ Bộ có âm thầm trợ giúp hai chợ, nhưng việc này không ảnh hưởng đến đại cục. Hai chợ sở dĩ rơi vào cảnh như hôm nay, trách nhiệm vẫn nằm ở chỗ bản thân thương nhân hai chợ. Trẫm ngược lại cảm thấy tấu chương nhận tội này của Đới Kế rõ ràng có chút chuyện bé xé to.
.Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, nói: - Bệ hạ, theo thần thiếp thấy, tấu chương nhận tội này có ngụ ý.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Nói vậy là sao?
.Võ Mị Nương nói: - Bất kể nói thế nào, hai chợ cũng là do triều đình làm, triều đình sao có thể cho phép hai chợ đóng cửa. Mà tình hình hiện nay, nếu còn không ngăn cản nữa, vậy thì chợ Tây thật sự có thể sẽ bị trọng thương. Thật sự đến lúc đó, Hộ Bộ dĩ nhiên là bụng làm dạ chịu, vậy thì Hộ Bộ chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách bảo vệ chợ Tây. Song, bọn họ làm ăn lại không phải là đối thủ của Hàn Nghệ. Nếu dùng đến chức quyền, dù sao thì hiện nay Hàn Nghệ rất được ân sủng, nếu không có lý do chính đáng, bọn họ cũng không tiện can thiệp, vậy thì chỉ có hai cách. Một là đi cầu xin Hàn Nghệ buông tay. Hai là cầu xin bệ hạ ra mặt hòa giải. Cầu xin bệ hạ dĩ nhiên không mất mặt, nếu cầu xin Hàn Nghệ, vậy thì Hộ Bộ mất sạch mặt mũi rồi. Thần thiếp nghĩ tấu chương này tám phần là Cao Thượng Thư bảo Đới Thị Lang dâng lên.
.Lý Trị nghe được khẽ gật đầu, nói: - Vậy nàng nói trẫm nên làm sao?
.Võ Mị Nương không đáp hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ bệ hạ còn định không ra mặt?
.Lý Trị lắc đầu nói: - Trẫm đương nhiên sẽ không để chợ Tây bị thương nặng, chỉ là lúc trước khi bọn họ nhiều người như vậy ức hiếp Hàn Nghệ, trẫm cũng không hề ra mặt. Bây giờ Hàn Nghệ phản kích quy mô, trẫm lại ra mặt can thiệp, vậy thì quá không công bằng với Hàn Nghệ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Thiếp thấy Hàn Nghệ cũng không phải muốn để chợ Tây đóng cửa như vậy. Hắn làm như vậy, nhất định là muốn quan viên Hộ Bộ đi cầu xin hắn, như vậy hắn có thể chiếm được quyền chủ động. Bệ hạ đừng quên, Hàn Nghệ còn phụ trách chợ đêm, ngõ Bắc có bao lớn chứ, hơn nữa nơi đó vốn là nơi yên hoa, hằng năm đều là đêm đêm ca hát, giúp đỡ rất ít cho chợ đêm. Ngoài ra, chuyện này diễn biến đến tình cảnh hiện nay, bệ hạ cũng đã giúp Hàn Nghệ không ít rồi. Nếu không phải lúc trước bệ hạ ủng hộ Hàn Nghệ, vậy thì chợ ngõ Bắc căn bản là không mở được. Về chuyện này, thần thiếp cho rằng bệ hạ vẫn nợ Hộ Bộ một nhân tình, sao bệ hạ không thừa dịp này trả nhân tình này lại cho Hộ Bộ.
.Lý Trị gật đầu, nói:
.- Nàng nói không sai, hơn nữa trước mắt Hàn Nghệ còn rất nhiều chuyện phải làm, trẫm cũng không muốn hắn tốn quá nhiều sức lực vào việc này, để tránh làm lỡ chuyện công. Nói đoạn lại nói vọng ra ngoài: - Trương Đức Thắng.
.- Có tiểu nhân.
.- Ngươi lập tức sai người đi mời Thái Úy, Hữu Phó Xạ, Hộ Bộ Thượng, Hộ Bộ Thị Lang và Hàn Nghệ vào cung nghị sự.
.- Tuân mệnh.
.Ngõ Bắc.
.Sau khi Hàn Nghệ nhận được chỉ dụ của Lý Trị, không khỏi mắng lên: - Cái lão hồ ly Cao Lý Hành này, lại muốn một bước đúng chỗ, thật là đáng giận. Nói đoạn, hắn lại nói với Lưu Nga: - Lưu tỷ, thật sự không phải là ta không tuân thủ lời hứa, mà là kẻ địch quá giảo hoạt, ta thấy tỷ rất khó trút cơn giận này ra được.
.Lưu Nga vội nói: - Kẻ địch gì chứ, đó là Hộ Bộ Thượng nha, được rồi, được rồi, ngươi đi nhanh đi, ta làm gì có tư cách so đo những thứ này chứ.
.Hàn Nghệ gật đầu, thở dài: - Thật là không thú vị.
.Trong điện Lưỡng Nghi.
.Lý Trị ngồi trên giường thấp, hai mắt nhìn trái phải, ngoài trừ Chử Toại Lương vẫn ngồi thẳng người dũng mãnh như vậy, những người còn lại gần như đều cúi mày trầm tư, bao gồm cả Trưởng Tôn Vô Kỵ, đằng hắng một tiếng, nói: - Đới Thị Lang.
.- Có vi thần.
.Đới Kế vội vàng đứng dậy.
.Lý Trị cầm tấu chương đưa sang, nói: - Tấu chương này khanh cầm lấy đi.
.Đới Kế sửng sốt.
.Lý Trị cười nói: - Chuyện tranh đấu giữa hai chợ và ngõ Bắc vốn do triều đình ngầm đồng ý, Hộ Bộ vẫn không hề can thiệp, trẫm vô cùng hài lòng về chuyện này, do vậy bất luận kết quả thế nào đều không liên quan đến khanh, khanh hà tất nhận tội, cầm về đi.
.Trương Đức Thắng lập tức tiến lên lấy tấu chương về, sau đó đưa cho Đới Kế.
.Đới Kế run rẩy nhận lấy tấu chương, vội vàng khấu tạ hoàng ân, sau lưng lại tuôn đầy mồ hôi lạnh, may mà Cao Lý Hành kịp thời ngăn cản y, bằng không, Lý Trị muốn tha cho y, e rằng cũng không tìm được lý do.
.Sau khi Đới Kế lui ra, Lý Trị lại nói: - Hàn Nghệ.
.- Có vi thần.
.- Ngươi có biết tội không?
.- Vi thần không biết.
.Lý Trị hỏi có chút bất lực, Hàn Nghệ đáp lại lưu loát dứt khoát.
.Lý Trị hừ nói: - Ngươi sắp làm cho chợ Tây đóng cửa không tiếp khách rồi, còn không biết tội?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, người hướng lên trên, nước chảy xuống thấp, vi thần không khống chế được.
.Lý Trị nói: - Ngươi còn ở đây giảo biện.
.Cao Lý Hành đột nhiên nói: - Bệ hạ, chuyện này cũng không trách Hàn Ngự Sử được. Hàn Ngự Sử nói không sai, hắn hoàn toàn không dùng bất cứ thủ đoạn phạm pháp nào, không cưỡng bức thương nhân chợ Tây đến ngõ Bắc, là thương nhân chợ Tây chủ động muốn đến ngõ Bắc. Ngược lại tài trí của Hàn Ngự Sử khiến người ta bội phục không thôi. Chợ Tây sở dĩ rơi vào tình cảnh hôm nay, chỉ có thể trách mình tài không bằng người, trong tình huống thực lực chênh lệch quá lớn như vậy, còn bại không đường lui, không oán người khác được, không oán người khác được. Có điều, vẫn mong Hàn Ngự Sử có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho chợ Tây một con đường.
.Sặc! Câu tốt câu xấu nào cũng để ngươi nói cả rồi, ta còn có thể nói cái gì. Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Cao Thượng khen sai rồi, hạ quan có tài đức gì chứ.
.Lý Trị hừ nói: - Cao ái khanh, khanh không cần nói chuyện giúp hắn. Hai chợ bị hắn làm cho chướng khí mù mịt, trẫm sao có thể tha cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận