Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 776: Không bằng cầm thú.

.Mới vừa rồi nàng thật sự là xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, nếu người nói chuyện không phải là nhị thẩm của nàng, người đó nhất định phải chịu một lang nha bổng rồi, tỷ là người nói những loại chuyện như này sao? Nhưng không có cách nào, đối phương là nhị thẩm kính yêu của nàng, chỉ có thể gật đầu, nào ngờ nhị thẩm còn đưa ra yêu cầu làm nàng không thoải mái, ví dụ như, để Hàn Nghệ vào nhà ngủ, nàng liền vội vàng đồng ý, cái loại chủ đề này thực sự làm nàng xấu hổ quá rồi, chỉ muốn chấm dứt sớm một chút.
.Càng thêm nguy hiểm chính là, mọi người đều biết rằng nàng và Hàn Nghệ đã đã xảy ra quan hệ, cái này có thể nói là đùa mà thành thật.
.Mà hết thảy mọi chuyện cũng là do tên gia hỏa cợt nhả trước mặt này.
.Đã thế Nguyên Mẫu Đơn còn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Hàn Nghệ, thì càng hận muốn chết, chỉ trông mong tiện nhân đều bị trời phạt.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Chẳng lẽ cô đuổi trượng phu ra khỏi cửa, còn mắng ta là vô sỉ tiểu nhân, cô không biết xấu hổ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn hai mắt bốc hỏa, nói: - Ngươi thật sự là mặt dầy vô liêm sỉ, lúc trước chúng ta ước định là kết hôn giả, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
.Hàn Nghệ nói: - Ban đầu là ban đầu, hiện tại cô rất có thể trở thành mẹ của con ta, hơn nữa hết thảy lại là ca ca của cô tạo thành, cô nhất định phải có trách nhiệm với ta! Đạo lý này, cô làm sao mà không hiểu. Ta xin! Nhường một chút không được sao, ta đã làm mồi cho muỗi một đêm rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ chằm chằm nhìn Hàn Nghệ, một lời không nói, cũng không muốn nói.
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Xem ra uy vọng của nhị bá vẫn chưa đủ nha, ta còn phải đi tìm đại bá mới được.
.Mệnh môn!
.Nguyên Mẫu Đơn cũng không muốn để mọi người đều biết chuyện này, quay người phắt lại, hằm hằm đi vào trong.
.Dê con! Muốn chơi ta! Cô còn quá non! Hàn Nghệ cười trộm hai tiếng, đi vào trong phòng, chỉ ngửi thấy cỗ mùi thơm ngát, hiển nhiên Nguyên Mẫu Đơn cũng vừa mới tắm rửa xong, cùng với mỹ nhân thơm phức sống trong một phòng, thực là một loại chờ mong nha, đóng cửa phòng lại, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn ngồi ở trên giường, đôi mắt đẹp vẫn đang hung hăng nhin hắn.
.Trơn mắt như vậy không biết mắt có bị lồi ra không! Hàn Nghệ âm thầm lo lắng, để tấm đệm sang bên cạnh, ngồi xuống, mỹ mỹ uống một ngụm trà thơm.
.Nguyên Mẫu Đơn nổi giận đùng đùng nói: - Ngươi thật sự là không biết xấu hổ, loại chuyện này cũng đi nói với nhị bá.
.Nàng thật sự là chưa gặp qua người ti tiện như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Cái này không phải là do bị cô ép sao. Lại nói, việc này cũng không phải là làm một lần, đây là loại vận động có tính liên tục và phát triển, Nhị thẩm các bà ấy đều là người từng trải rồi, học một ít kinh nghiệm cũng tốt nha, đối với tất cả mọi người đều có trợ giúp. Hơn nữa Nhị thẩm còn không để ý, cô để ý cái gì.
.Nguyên Mẫu Đơn nổi giận nói: - Ngươi đừng mong còn có lần nữa, ta ta
.Nàng vốn muốn nói thà chết không theo, nhưng nghĩ lại, điều này tựa hồ có chút thuận theo ý tứ của Hàn Nghệ, cái gì thà chết không theo, cái này không phải là phong cách của nàng, phong cách của nàng là muốn hủy hoại Hàn Nghệ.
.Chỉ sợ đến lúc đo ngươi lại đến cầu ta. Hàn Nghệ như thoáng chút suy nghĩ nói: - Đại cữu ca (anh vợ) của ta không biết đi đâu rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy quả thực như phát điên rồi, quả thực không còn gì để nói rồi, đem hai chân co lên trên giường, lại kéo chăn lên.
.Hàn Nghệ đứng dậy, duỗi lưng một cái, nói:
.- Mệt rồi! Chúng ta ngủ đi!
.Nói xong liền đi đến phía giường.
.Hắn vừa đi được hai bước, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên ngồi dậy, lạnh lùng nhìn hắn, - Ngươi muốn làm chi?
.- Lên giường ngủ à!
.Hàn Nghệ ngây thơ nói.
.Nguyên Mẫu Đơn căm tức nhìn hắn, trôi qua một lát, nàng đứng dậy, đến bên tủ lấy ra một bộ chăn đệm mới tinh, sau đó đi đên góc xa giường nhất.
.Hàn Nghệ ngạo nghễ nói: - Ta đường đường Hoàng gia Đặc phái sứ, sẽ không ngủ trên sàn nhà đâu.
.Nguyên Mẫu Đơn không để ý tới hắn, dải đệm vào trong góc, lại lấy ra một bộ chăn gối để lên phía trên, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, một đạo nhân ảnh phi qua tranh chỗ, nằm lăn phía trên, sau đó một tay chống huyệt Thái Dương, hai chân giao nhau, bày ra một tư thế phi thường đẹp trai, phong độ, nói: - Ha ha, cô trúng kế rồi, ta chẳng qua là muốn để cô giúp ta trải đệm chăn thôi, kỳ thật ta rất thích ngủ trên sàn nhà.
.Nguyên Mẫu Đơn chăm chú nhìn hắn một lát, một lời không nói, xoay người liền trở về trên giường.
.Hàn Nghệ nhìn đến bở mông uốn éo, âm thầm thở dài, Hàn Nghệ, tại sao hiện tại ngươi lại trở nên thiện lương như vậy? phong lưu trước kia đâu cả rồi?
.Hắn càng nghĩ càng thấy ủy khuất, cho đến khi bờ mông kia biến mất ở trong chăn, hắn đột nhiên nằm hẳn xuống, vùi đầu vào trong gối, hai cái chân không ngừng cao thấp đong đưa.
.Trong phòng trở lại với sự yên tĩnh.
.Sau một lúc, Hàn Nghệ đột nhiên lại nằm như lúc trước, yếu ớt nói: - Mẫu Đơn, ta ngủ không được!
.- Mẫu Đơn, chúng ta nói chuyện đi.
.- Mẫu Đơn, ta kể cho cô nghe một câu chuyện cười.
.Hàn Nghệ quả thật bắt đầu kể, - Chuyện kể về lúc động phòng của một đôi vợ chồng mới cưới, trượng phu này bởi vì kiều thê xinh đẹp như hoa, cho nên quá háo sắc, một chút khởi động cũng không có, lên được giường liền lao vào trên kiều thê mà ủi, ủi a ủi, ủi khiến kiều thê rất căm tức, mắng to trượng phu không khác gì cầm thú! Trượng phu liền biết đã làm vợ tức giận, vì thế ngày hôm sau buổi tối liền thành thành thật thật ngủ. Kết quả ngày thứ hai rời giường, thê tử trực tiếp cho một bạt tai, mắng to trượng phu không có chút tiến bộ, tối hôm trước còn là cầm thú, đêm nay liền thụt lùi đến cầm thú cũng không bằng. Ha ha, buồn cười không?
.- Không buồn cười sao?
.Hàn Nghệ thu lại mặt cười, không từ bỏ: - Mẫu Đơn, cô đừng thấy đây chỉ là câu chuyện cười, đây kỳ thực là đáng để mỗi người suy ngẫm đấy, con người thì phải tiến bộ, bị người khác mắng là cầm thú, không quan trọng, chúng ta kiên cường đối mặt, cố gắng thành người, cho dù là dậm chân tại chỗ, cũng tốt hơn đến cầm thú cũng không bằng, nàng thấy đúng không?
.Trầm mặc hồi lâu Nguyên Mẫu Đơn rốt cục lên tiếng, - Ta cho rằng không bằng cầm thú vẫn còn tốt hơn là làm thái giám.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy dưới háng chợt lạnh, ừ một tiếng, nói:
.- Có đạo lý, ngủ thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn một câu nói kia đoạn tuyệt tất cả ý muốn của hắn.
.Nguyên Mẫu Đơn nằm ở trên giường, lúm đồng tiền xinh đẹp hiện lên giống như một miếng táo đỏ, hai gò má ửng đỏ, mềm mại giống như có thể vắt ra nước, trong lòng hung hăng mắng: - Không thể tưởng được tên khốn khiếp này vốn dĩ lại hạ lưu như vậy, ta trước kia thật sự là đã nhìn lầm hắn rồi.
.Một lúc sau, Nguyên Mẫu Đơn nghe bên ngoài yên tĩnh trở lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hắn cuối cùng ngậm miệng. Thật cẩn thận ngồi dậy, khẽ vén rèm ra, nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Bỗng nhiên, Hàn Nghệ mạnh ngồi dậy, quát: - Không được nhìn trộm.
.Nguyên Mẫu Đơn sợ tới mức hét lên một tiếng, hoảng hốt trốn vào trong.
.Lại nghe được bên ngoài vang lên một trận "Ha ha" cười to.
.Có thể dọa Nguyên Mẫu Đơn thành bộ dạng này, cũng chỉ có Hàn Nghệ
.Đáng giận!
.Nguyên Mẫu Đơn trốn ở trong chăn, cắn chặt môi dưới, hai tay hung hăng nhéo đệm chăn bên cạnh, xèo xèo rung động, dường như hận không thể đem Hàn Nghệ xé nát ra, trong lòng hung hăng thầm nghĩ, không được, ta quyết không thể để hắn tùy ý khi dễ như vậy! Ta nhất định phải đuổi cái tên hạ lưu này đi.
.Cô bé! Đại gia ta ngủ cũng có thể dọa cho cô không ngủ được!
.Hàn Nghệ sau khi tác quái một hồi, một trận buồn ngủ xông lên đầu, hôm nay đích xác phát sinh nhiều chuyện, quả thật rất mệt, vì vậy, hắn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say.
.Cũng không phải là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, hay là đêm qua hôn mê, làm cho một số hình ảnh ẩn sau trong đầu, dù sao Hàn Nghệ cũng có giấc mộng đẹp, trong mộng hắn cùng với Nguyên Mẫu Đơn trên giường lăn qua lăn lại, nhưng đang lúc toàn lực tiến lên, đột nhiên, một bóng người giết tới, dung mạo khuynh thành tuyệt diễm kia, dọa tới mức Hàn Nghệ mồ hôi lạnh tuôn ra, chính là vợ cả của hắn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y sau khi mắng to một đôi gian phu dâm phụ, tay cầm bảo kiếm sắc bén, một kiếm hướng tới hắn dưới háng chém tới.
.Hàn Nghệ lập tức giật mình tỉnh lại, nhưng là vẫn chưa mở mắt ra, hơi có chút thở, thầm nghĩ, hóa ra là một giấc mộng, thật sự là làm ta sợ muốn chết, đúng rồi, chuyện này làm sao mà ăn nói với Vô Y đây ?
.Đang lúc vẻ u sầu xông lên đầu, chợt thấy chóp mũi có chút ngứa, hắn theo bản năng lấy tay gãi gãi, nhưng tay vừa mới buông, lại cảm giác có chút ngứa, hình như là có sợi tơ hay tóc gì đó dính trên mũi, hơn nữa càng ngày càng nhiều, hắn lúc này mới cực không tình nguyện mở mắt ra, theo ánh trăng từ bên ngoài hắt vào, đập vào mắt chính là một bộ tóc dài đen bóng, chỉ thấy một cô gái áo trắng tóc dài đứng ở bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn chăm chú vào hắn.
.Sợ tới mức hai mắt hắn trợn tròn, đang lúc định hét to " trinh tử", nàng kia bỗng nhiên tay cầm bảo kiếm đâm xuống.
.- A!
.Cái này và cảnh trong mộng thật sự là rất giống nhau rồi, Hàn Nghệ cũng đã phân không rõ sự thật và cảnh trong mơ rồi, thật sự bị dọa đến hét to một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, quên luôn né tránh.
.Mắt thấy kiếm kia sẽ đâm vào thân thể hắn, đột nhiên quẹo thật nhanh, một kiếm đâm về phía trước, thật sự là tư thế tuyệt đẹp.
.Một lát sau, Hàn Nghệ phát hiện thân thể cũng không chỗ nào đau đớn cả, hơi hơi mở mắt ra, chỉ thấy nàng kia cầm đoản kiếm, ở trong phòng bắt đầu múa, tóc dài bay bay, dáng người yểu điệu, kiếm pháp linh động, thật sự là xinh đẹp đến cực điểm.
.A! Vóc người này giống như giống như đã từng gặp a! Hàn Nghệ bình tĩnh lại, cẩn thận xem xét, bỗng nhiên kinh hô: - Mẫu Đơn!
.Nguyên Mẫu Đơn vẫn không thèm để ý đến hắn, ở dưới ánh trăng, tóc đen, áo trắng, đoản kiếm, phối hợp hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, tư thê hiên ngang, giống như tiên nữ hạ phàm vậy.
.Hàn Nghệ mờ mịt, chẳng lẽ nàng đây là đang mộng du! Nói: - Này! Cô làm cái gì vậy?
.- Múa kiếm!
.Nguyên Mẫu Đơn trả lời hắn.
.Vậy cũng không phải là mộng du rồi... ! Hàn Nghệ lúc này nổi giận, nói: - Đây là lúc nửa đêm đó, cô múa kiếm làm gì!
.Còn chưa dứt lời, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên một kiếm đâm tới, dọa Hàn Nghệ trực tiếp co rút đến trong góc, lại nghe đến Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thật sự xin lỗi! Quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nhưng đây là thói quen của ta.
.Thói quen? Thói quen con em ngươi đấy. Hàn Nghệ sửng sốt một lúc, cuối cùng là kịp phản ứng, cô nàng này ro ràng chính là đang chơi hắn nha! Trong lòng liền buồn bực rồi, lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Chỗ đó của cô không đau sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận