Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 836.2: Cậu cháu ngoại quân thần

.Nhưng việc này quá giả dối rồi!
.Lý Trị cảm giác như mình đang nằm mơ. Qua hồi lâu, y cứ thế ngẩn người ra. Thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ quỳ dưới chân mình, khẩn trương cúi người xuống, đỡ Trưởng Tôn Vô Kỵ lên, nói: - Cữu cữu, người đứng lên trước rồi nói. Việc này có phải là có người ở giữa khiêu khích? Trẫm cũng không có nói người thả thế lộng quyền. Nếu không có cữu cữu tận tâm tận lực phò trợ, Đại Đường cũng không có ngày hôm nay. Công lao của cữu cữu không thể bỏ qua, sao có thể nói là sai lầm. Người nói xem, lời này do ai nói, trẫm nhất định khiến gã chết không được tử tế.
.- Bệ hạ chớ giúp tội thần giải vây. Nếu có người nói với tội thần những lời này, tội thần đã sớm tỉnh ngộ rồi. Đều do tội thận bị quyền lợi che mắt, đến hôm nay mới tỉnh ngộ lại được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gạt nước mắt, thở dài: - Không giấu gì bệ hạ, tội thần sau nghi nghe tin Dịch Đình cung bị cháy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ở nhà đau đáu suy nghĩ mấy ngày, tột cùng sao lại náo loạn thành như vậy? Cho đến hôm nay mới hiểu, tất cả đều do tội thần tạo thành, tội thần mới là người gây ra tất cả. Quân là quân, thần là thần, ngay cả đạo lí đơn giản này, tội thần cũng không hiểu. Tội thần thật sự là có chết vạn lần cũng khó chối tội.
.Lời này đúng thật là dọa người nha, quân là quân, thần là thần, quân thần bất phân, đây là cái khái niệm gì vậy?
.Lý Trị cũng không biết nên nói như nào, rốt cuộc phải nói cái gì, chỉ có thể nói: - Cữu cữu chớ tự trách, năm đó phụ hoàng đem trẫm ủy thác cho người, trẫm còn ít tuổi, nếu không có cữu cữu phò tá, sao có thể quản lí tốt quốc gia, cữu cữu không có lỗi.
.- Bệ hạ không nên bào chữa tội lỗi của tội thần. Tội thần đã làm những gì, tội thần biết rõ hơn ai hết.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xong, đột nhiên cầm lấy tay của Lý Trị, nước mắt chảy xuống, sụt sịt nói: - Khi tội thần còn nhỏ, phụ phân đã qua đời, may mắn được cữu cữu thu nhận, tội thần với mẫu thân của người mới có thể sống sót. Sau đó, cữu cữu còn đem tội thần và lệnh mẫu dưỡng dục thành tài, phần tình cảm cữu cữu cháu ngoại này tội thần luôn khắc trong tâm khảm. Cho nên sau này khi trở thành cữu cữu, tội thần cũng mong được giống như cữu cữu của mình ngày trước, đem bệ hạ giáo dục thành tài. Nhưng tội thần lại ham muốn quyền thế quá mức, còn thường xuyên cậy danh cữu cữu để che giấu ham muốn quyền lực. Tội thần thật không xứng đáng làm cữu cữu của bệ hạ, cũng thẹn với công nuôi dưỡng của cữu cữu thần lúc xưa. Hiện giờ nghĩ đến, cảm thấy ân hận vì đã làm như thế. Vẫn là mẫu thân của người nhìn xa trông rộng, trước kia ba lần bảy lượt ngăn cản tội thần cầm quyền, tội thần sao lại không nghe lời mẫu thân người cơ chứ? Quan Âm Tỳ, người trên trời có linh nhất định phải trách cứ ta đi.
.Nói đến phần sau, ông ta cúi đầu dậm chân, kích động không thôi.
.Quan Âm Tỳ chính là tên mụ của Trưởng Tôn hoàng hậu.
.Những lời này của Trưởng Tôn Vô Kỵ xuất ra từ tận đáy lòng, ông ta chính là do một tay Cao Sĩ Liêm cữu cữu dưỡng dục thành tài, cữu cữu giống như phụ thân. Thật ra ông ta cũng muốn làm một người cậu tốt, nhưng dường như dùng quá nhiều tình cảm rồi. Hơn nữa lại khá mê luyến quyền thế, lại kiêu ngào tự mãn, mới dẫn đến cục diện hôm nay. Đây đều là sự thật, không có nửa câu sai.
.Lý Trị nghe thấy tên mụ của mẫu thân mình, nhất thời không khỏi nảy sinh đủ loại suy nghĩ, hốc mắt tức thời ươn ướt. Y vẫn luôn ở bênh cạnh mẫu thân, đối với mẫu thân vô cùng tôn kính, cũng vô cùng sủng bái, cũng có khả năng bởi vì y rất sủng bái Trưởng Tôn hoàng hậu mới lưu luyến không quên tình mẫu tử. Lại nghĩ tới Trưởng Tôn Vô Kỵ trước kia gần như có thể nói là ôm y ngồi trên long ỷ đấy. Hơn nữa trước mặt tất cả văn võ bá quan trong triều nói rõ, nếu ai dám phản đối, lập tức giết không tha. Không có sự ủng hộ to lớn của Trưởng Tôn Vô Kỵ, y không thể nào trở thành hoàng đế, bời lúc đó, thế lực của Ngụy vương Lý Thái lớn mạnh vô cùng.
.Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Lý Trị nói: - Cữu cữu đừng kích động, trước lại đây nghỉ một chút đã. Nói xong, y liền đỡ Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi xuống một bên. Vẻ đặt đầy áy náy nói: - Không nói đến chuyện của cữu cữu, đây đều là do trẫm quá mức tùy hứng, làm cho cữu cữu tức giận.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội nói: - Bệ hạ đừng nói như vậy, nếu không tội thần có thông suốt, hôm nay chỉ sợ sẽ không dám tới đây. Không giấu gì bệ hạ, kì thật cho tới bây giờ, tội thần đầu coi bệ hạ là một đứa bé miệng còn hôi mùi sữa. Cho đến hôm nay, tội thần mới biết được bệ hạ đã trưởng thành, có thể quản lí đất nước này rồi. Nhiệm vụ của tội thần cũng đã hoàn thành, cũng là lúc phải đi gặp tiên đế rồi. Xin bệ hạ ban cho tội thần tội chết.
.Lý Trị vội nói: - Cữu cữu đừng nên nói như vậy, với lại người cũng không có làm sai, hơn nữa còn lập được không ít công lao. Đại Đường có ngày hôm nay, công lao của người không thể không nhắc tới. Cữu cữu chỉ là có chút sơ suất, trẫm cũng cho rằng không cần phải làm như vậy. Người đây không phải là bức trẫm làm đứa con bất hiếu hay sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt nói: - Bệ hạ nói có lý, tội thần có chết, cũng không tiếc gì. Nhưng như vậy lại làm liên lụy đến bệ hạ. Có thể tội thần không chết, cũng quyết không thể ở lại trong triều. Xin bệ hạ ân chuẩn cho tội thần về hưu.
.Trong mắt Lý Trị bỗng nhiên hiện lên một chút chần chừ, nhưng vẫn nói: - Việc này không thể được, trẫm hiện giờ vẫn cần sự giúp đỡ của cữu cữu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: - Bệ hạ, theo lí mà nói, tội thần nhận được sự khoan thứ của bệ hạ, theo lý nên cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Nhưng tội thần không thể ở lại trên triều đình rồi. Thân già này ở lại triều đình thân bất do kỷ. Tốt xấu gì tội thần cũng đã nhiều năm làm Tể Tướng, nếu còn ở lại triều đình, chỉ mang đến cho bệ hạ càng nhiều phiền toái và tranh chấp. Cho nên tội thần quyết không thể gây ra thêm phiền toái cho bệ hạ. Nếu bệ hạ không đồng ý, tội thần sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát.
.Lý Trị ngẩn ra, dường như cũng bị sự kiên quyết của Trưởng Tôn Vô Kỵ hù dọa, nói: - Nhưng cữu cữu, trẫm thật sự vẫn cần sự giúp đỡ của người.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Bệ hạ nếu gặp khó khăn, có thể gọi tội thần đến, nhưng tội thần đã quyết không thể ở lại trong triều rồi. Chỉ có như vậy, tội thần mới có thể bù lại những sai lầm trước kia. Đến lúc đó, tội thần có chết cũng được nhắm mắt.
.Lý Trị nhíu mày, kì thức y vừa rồi vẫn luôn cân nhắc, Trưởng Tôn Vô Kỵ là đến dò xét mình, hay là như nào. Nhưng hôm nay nhìn thấy, Trưởng Tôn Vô Kỵ thật sự quyết tâm về hưu, không khỏi tin tưởng ông ta. Đúng là động đến tình cảm, trong lòng cũng rất cảm động. Hơn nữa y vừa đúng lúc muốn làm hòa với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ đến đây như vậy, lại đúng với tâm ý của y, liền gật đầu nói: - Được rồi, trẫm đáp ứng cữu cữu là được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong, xoay người quỳ xuống: - Đa tạ bệ hạ ân chuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận