Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 813: Nói chuyện buôn bán trước

.- Đặc phái sứ, đặc phái sứ.
.- Yes !
.Hàn Nghệ sắc mặt vui vẻ, nhưng vừa quay đầu lại, thì lại là vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơi béo chạy tới, đợi người này chạy đến trước mặt, mới hỏi: - Có chuyện gì sao?
.Người đàn ông trung niên hơi béo này nói: - Lão gia nhà ta mời đặc phái sứ lại qua đó một chuyến.
.Hàn Nghệ khó hiểu nói: - Chuyện gì?
.- Cái này tiểu nhân không biết.
.- Vậy vậy được rồi!
.Thời gian không quá nửa nén nhang, Hàn Nghệ lại lần nữa đi tới trong tiểu trạch
.Mà Lý Bật kia đang ở tiền viện chờ rồi, thấy Hàn Nghệ đến rồi, trên mặt thật sự có chút không nhịn được, lạnh lùng nói:
.- Đặc phái sứ, mời đi bên này.
.- Không dám, không dám!
.Hàn Nghệ hơi hơi chắp tay nói.
.Lý Bật dẫn Hàn Nghệ trở lại phòng của ông ta, mà lúc này Lý Tích đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên giường, thấy Hàn Nghệ đến rồi, chỉ hơi hơi thoáng nhìn, dù sao trong tay có ngàn vạn thi cốt, chỉ cần hơi nghiêm túc một chút, áp lực trong phòng này chợt tăng lên.
.Cũng may Hàn Nghệ cũng là người từng trải, hơn nữa còn thường giao tiếp với Trưởng Tôn Vô Kỵ, mỉm cười đáp lại, tiến lên một bước, hành lễ nói: - Hàn Nghệ gặp qua đại Tư Không.
.- Khụ khụ khụ!
.Lý Tích đầu tiên là ho một trận, coi như là một lời giải thích hoàn mỹ cho tình huồng vừa rồi, có thể thấy được Hàn Nghệ vẫn có thể mỉm cười đáp lại, trong lòng rất là khó chịu, trầm giọng nói: - Ngươi tên nhóc con này, lá gan thật cũng thật là không nhỏ nha, dám nguyền rủa lão phu, ngươi thật sự là chán sống rồi sao?
.Hàn Nghệ không hiểu ra sao nói: - Đại Tư Không, lời này là do đâu mà có, vãn bối tới đây một mảnh thiện ý, như thế nào lại nguyền rủa đại Tư Không, cái này nhất định là có người bịa đặt bên tai đại Tư Không.
.Lý Bật nghe liền cảm thấy là lạ đấy, đây không phải chỉ ông rta thì còn là ai, cả giận nói: - Tiểu tử ngươi còn dám nói xạo.
.Lý Tích khoát tay, căt đưt lời của Lý Bật, hướng tới Hàn Nghệ nói: - Lão phu mới vừa rồi mặc dù đang ngủ, nhưng cũng nghe được ngươi nói lão phu sống không quá ba ngày, còn bảo Lý Bật vì lão phu mà chuẩn bị hậu sự, đây không phải nguyền rủa thì là gì? Hôm nay ngươi nếu không nói rõ ràng, lão phu nhất định không tha cho ngươi.
.Tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi, ông ta cảm thấy bản thân cần phải giết nhuệ khí của Hàn Nghệ.
.- Lời này vãn bối đúng thật là có nói qua, nhưng ! Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về phía Lý Bật, nói: - Tướng quân, ngươi không có nói cho Đại Tư Không sao?
.Lý Bật hoang mang nói: - Nói cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Mục đích vãn bối tới đây?
.Lý Bật kinh ngạc nói: - Mục đích gì?
.Hàn Nghệ ai một tiếng, nói: - Tướng quân, đây cũng không phải là chuyện đùa à, khi vãn bối tới đây, rõ ràng có nói qua, vãn bối là phụng mệnh đến chữa bệnh cho Đại Tư không, tướng quân ngươi không thể coi như chưa từng nghe thấy à!
.Lý Bật nói: - Lời này ngươi thật sự nói qua, ta cũng không có nói không phải như vậy, nhưng cái này cùng với việc ngươi nguyền rủa đại ca của ta thì có quan hệ gì.
.- Ngươi nhìn Đại Tư Không xem.
.Tay Hàn Nghệ múa lên, nói: - Đại Tư Không hiện giờ tinh thần quắc thước, mặt mày hồng hào, đâu có giống như lúc lâm bệnh nặng. Vãn bối không biết nhị vị có từng nghe thấy tâm lý học của vãn bối hay không, thuốc của tâm lý học chính là ngôn ngữ, những lời nói lúc nãy của vãn bối không phải là để nguyền rủa Đại Tư Không, mà là một vị thuốc, chính là thuốc đắng dã tật, nếu như có chỗ nào đắc tội, mong rằng Đại Tư Không và tướng quân rộng lòng thông cảm.
.Yên tĩnh!
.Lý Bật chỉ còn biết trợn trừng đôi mắt hổ, nhưng không có lới nào để phản bác, sự thật chính là Lý Tích hết bệnh rồi, đương nhiên vẫn do Hàn Nghệ ăn nói bát nháo.
.Lý Tích hừ nói: - Sớm nghe qua tên tiểu tử nhà ngươi ăn nói khéo léo, hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.
.Được rồi, chúng ta là đại ca gặp Nhị ca, ai cũng đừng nói ai. Hàn Nghệ chắp tay nói: - Không dám, không dám, Đại Tư Không khen nhầm rồi! Kỳ thật Đại Tư Không chính là thần tượng của vãn bối, tương truyền Đại Không dụng binh như thần, trọng tình trọng nghĩa, làm người lại quang minh lỗi lạc, đâu đâu cũng nghe được uy danh của Đại Tự Không, vãn bối là không giấu nổi sự tôn kính, sự sùng bái của vãn bối với Đại Tư Không, giống nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà tràn ngập, không thể vãn hồi.
.Hắn lưu loát nói một hồi, Lý Tích làm sao nghe không ra có ý tứ gì, Hàn Nghệ đang ngầm châm biếm ông ta, ngươi nếu không giả bệnh, thì ta cũng không dùng hạ sách này, ngươi dựa vào cái gì nói ta ăn nói khéo léo, ngươi cũng là cáo già.
.Tên nhóc này ! Lý Tích tuyệt đối không nghĩ đến Hàn Nghệ ương ngạnh như vậy, không ngờ không nể chút mặt mũi nào, trong lòng rất là không hài lòng, liên tục gật đầu nói: - Tốt tốt tốt! Quả thật là trò giỏi hơn thầy a! Đây mà như lúc thường, Tý Tích thế nào cũng phải giáo huấn Hàn Nghệ một chút, nhưng hiện giờ thế cục khẩn trương như vậy, ông ta ngược lại không muốn phát sinh thêm chuyện khác.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không dám, không dám, Đại Tư Không nói quá lời, vãn bối ngay cả cái ngón chân của Đại Tư Không cũng không bằng.
.Lý Tích lạnh lùng cười, nói: - Nói đi, ngươi tìm lão phu là vì chuyện gì?
.- Vãn bối phụng mệnh đến xem bệnh cho Đại Tư Không a! Hàn Nghệ nói xong, ồ một tiếng, nói: - Ngoài ra còn một chuyện nhỏ nữa, muốn cùng Đại Tư Không thương lượng một chút.
.Việc nhỏ? Lý Tích không thể không bội phục dũng khí của Hàn Nghệ, bị Hàn Nghệ làm cho bật cười rồi, - Không biết là việc nhỏ gì? Ông ta còn nhấn mạnh "việc nhỏ".
.Hàn Nghệ nói: - Vãn bối muốn cùng Đại Tư Không hợp tác làm một vụ mua bán.
.- Mua bán?
.Người lên tiếng không phải Lý Tích, mà là Lý Bật, cho dù có ngược thời gian lại N lần, ông ta cũng không đoán được, không ngờ Hàn Nghệ sẽ thốt ra một câu như vậy.
.Ngược lại Lý Tích đã quen thấy tên Hàn Nghệ này xuất kỳ bất ý rồi, tuy rằng bọn họ giao lưu mới chỉ có ngắn ngủn một canh giờ, thản nhiên nói: - Mua bán cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Là thế này, vãn bối không biết Đại Tư Không có biết hay không, vãn bối từng từ trong tay Đại Tư không mua được một mảnh đất ở vùng nam ngoại ô, ồ, chính là cái chỗ mương nước thối đó.
.Việc này đối với Lý gia mà nói, tuyệt đối là việc nhỏ, nhưng là vì Hàn Nghệ thân phận mấu chốt, Lý Tích kỳ thực đã biết, nói: - Biết thì như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Gần đây ngõ Bắc bọn ta đang tính xây dựng một khu vui chơi trên mảnh đất đó.
.- Khu vui chơi?
.Lý Tích hơi sững sờ.
.- Không sai! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Không biết Đại Tư Không đã nghe qua chưa, vãn bối gần nhất rất tôn sùng Nho học, mà ở trong tư tưởng Nho gia, thường thường dạy bảo mọi người phải kính già yêu trẻ, nhưng ta thấy trong thành Trường An không có nhiêu khu vui chơi cho người già và trẻ nhỏ, không phải thanh lâu, thì là tửu quán, không khí bất chính, bởi vậy vãn bối hy vọng xây dựng một khu vui chơi, chuyên môn dành cho người già và trẻ nhỏ vui chơi,
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: - Đương nhiên, bởi vì không có, do vậy tồn tại một cơ hội làm ăn lớn, vãn bối dám cam đoan, một khi khu vui chơi này xây xong, lợi nhuận là cự kỳ khả quan. Nhưng, vãn bối mua manh đât kia, còn chưa đủ để xây khu vui chơi, vì thế muốn mua hết cả khu đất xung quanh, vãn bối hỏi thăm qua, khu đất xung quanh đều là thuộc về Đại Tư Không. Vốn dĩ vãn bối muốn đề nghị mua lại, nhưng nghĩ lại, nếu Đại Tư Không có hứng thú, chúng ta có thể hợp tác làm vụ kinh doanh này.
.Lý Bật nghe đến mức sắp phát điên rồi, trong thiên hạ, có gan chạy đến trước mặt Lý Tích bàn chuyện mua bán, chỉ có thằng nhóc này, lúc này cả giận nói: - Ngươi tên nhóc miệng còn hôi sữa này, không có lý nào, dám dùng việc thấp hèn này để làm nhục đại ca ta, ngươi nghĩ Lý gia ta đây sợ ngươi sao, tin hay không ngay bây giờ một đao làm thịt ngươi.
.Hàn Nghệ mờ mịt nói: - Tướng quân cớ sao lại nói vậy, vãn bối cũng chỉ là muốn cùng Đại Tư Không hợp tác buôn bán, có chỗ nào là làm nhục à?
.- Ngươi !
.Lý Tích khoát tay, nhìn Lý Bật nói: - Đệ đi ra ngoài trước đi.
.Lý Bật hoang mang nhìn đại ca.
.Lý Tích gật gật đầu.
.Dù sao Lý Tích không chỉ là đại ca của ông ta, còn luôn là cấp trên của ông ta nữa, Lý Bật cũng không dám cãi lời đại ca của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, sau đó tức giận đi ra ngoài.
.Lý Bật đi rồi, Lý Tích mỉm cười một tiếng, cảm khái nói: - Lão phu ở bên ngoài chinh chiến mấy chục năm, đối mặt hơn mười vạn thiết kỵ của Hiệt Lợi, cũng không sợ, thật không ngờ về già lại bị một tên nhóc dọa, xem ra lão phu thật sự đã già rồi à!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đại Tư Không lời ấy sai rồi, Đại Tư Không thực sự không phải là khiếp đảm, mà là cẩn thận, vãn bối nghe nói Đại Tư Không chinh chiến mấy chục năm, có thắng có bại, nhưng chưa bao giờ có đại bại, cái này có thể nói là thiện chiến trong phần lớn đại tướng của Đại Đường ta, thật không nói quá, đây cũng là bởi vì Đại Tư Không là người cẩn thận.
.Lý Tích ha hả cười, nói: - Xem ra tiểu tử ngươi vì lão phu mà tốn không ít công phu a!
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không như thế, vãn bối sao lại dám tới đây, vậy cũng quá là không tôn trọng Đại Tư Không rồi.
.Lý Tích gật gật đầu, nói: - Tiểu tử ngươi có thể được như hiện tại, tuyệt đối không phải là may mắn! có lẽ Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền, Lý Nghĩa Phủ kia đều là ở nhà tự hỏi làm thế nào để động viên lão phu, mà ngươi cố tình hạ thủ trên tính cách của lão phu, không thể bảo là không cao minh a!
.Kỳ thật Hàn Nghệ nói ba ngay sau Lý Tích chết chắc, rõ ràng chính là đang hù dọa Lý Tích, bởi vì Lý Tích hơn phân nửa là giả bệnh, Hàn Nghệ còn dám dùng tính mạng làm tiền đặt cược, thì chính là nói, nếu Lý Tích thân thể khỏe mạnh, như vậy cách chết duy nhất sau ba ngày, chính là chết không phải do mệnh, cái này làm cho người ta nghĩ mà sợ, đến tột cùng những lời này của Hàn Nghệ là có ý tứ gì?
.Lý Tích cũng đoán có thể là Hàn Nghệ đang dọa ông ta, nhưng thấy Hàn Nghệ dám mang tính mạng ra để cược, làm cho trong lòng ông ta sinh ra cảm giác lo lắng, nếu là Trưởng Tôn Vô Kỹ, thì có lẽ sẽ lấy gậy đuổi Hàn Nghệ ra ngoài
.Nhưng Lý Tích người này vô cùng cẩn thận, không muốn giả chết biến thành chết thật, như vậy thì được không bủ nổi mất, ông ta cảm thấy đánh cuộc lúc này không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho dù ông ta thắng, cho dù Hàn Nghệ thật sự chặt xuống đầu của mình, vậy đối với ông ta cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, ông ta cũng chẳng hơi đâu mà đi hơn thua với Hàn Nghệ, hơn nữa Hàn Nghệ đại diện cho Hoàng Đế, đây là làm bạn với vua như làm bạn với hổ nha, do đó thấy không ổn, khẩn trương mời Hàn Nghệ quay lại, chúng ta cùng nhau nói rõ.
.Hàn Nghệ cũng chỉ là chơi trò cáo mượn oai hùm, cái này là thủ đoạn thường dùng trong Thiên môn, vuốt cằm nói: - Đại Tư Không đề cao vãn bối rồi, vẫn câu nói cũ, thất bại là mẹ của thành công, ba lần thất bại trước, mới làm cho vãn bối hiểu được, quan trọng nhất là làm sao cho Đại Tự Không mở miệng nói chuyện, nếu như ngay cả điểm này còn không thể làm được, cái khác chỉ là nằm si nói mộng.
.Lý Tích cười nói: - Nếu lão phu không có đoán sai, ngươi cố ý tình nhường ba cơ hội trước cho bọn Hứa Kinh Tông.
.Hàn Nghệ cười cười, không có lên tiếng.
.Lý Tích lại nói: - Nhưng ngươi như thế nào biết được bọn họ không thể động viên được lão phu, nếu chẳng may lão phu tiếp kiến bọn họ, thì một cơ hội lập công tốt như thế này, chẳng phải là mất trắng sao.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Điều này sợ rằng vẫn phải phân tích từ tính cách của Đại Tư Không.
.Lý Tích có hứng thú nói: - Xin được lắng nghe.
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên, vãn bối cho rằng Đại Tư Không không có quyền lựa ở vị trí trung lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận