Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 667: Bức ra chế độ làm thuê

.Hàn Nghệ lũng đoạn toàn bộ kỹ thuật tân tiến nhất đương thời, mà Nguyên gia thì có nguồn tài nguyên không gì sánh bằng, trước mắt mà nói, bọn họ chẳng ai có cách đánh bại ai, thậm chí đều chẳng biết phải làm sao để xuống tay tấn công đối phương, đã không có cách nào, thì đành đi tấn công liên minh bằng hữu của bọn họ.
.Toàn bộ các khu chợ trong thành Trường An bị bọn họ khiến cho trở nên mờ mịt chướng khí, phàm là bất cứ chuyện có liên quan đến buôn bán, đều tràn ngập sự cạnh tranh của bọn họ.
.Đây là một trận chiến không có khói thuốc súng.
.Đây cũng là trận chiến giữa quý tộc mới nổi và quý tộc lâu đời trong thương nghiệp.
.Tuy rằng bọn họ chỉ là một gia tộc và một khu chợ, nhưng đối với Đại Đường vẫn còn nguyên sinh này, bọn họ đủ để đại diện cho cả một vòng tư hữu kinh tế. Quốc doanh thì lại là một chuyện khác, đó là sự tồn tại vô địch.
.Hậu viện Phượng Phi Lâu.
.- Nếu không có mụ già Cổ Tứ Mẫu chết tiệt kia đến quấy rối, đám giả mẫu kia e là đã bằng lòng cả rồi. Đáng ghét, lúc đó ta đúng thật đã bị nàng ta dọa cho một trận, năm nghìn quan, ta không tin Nguyên gia có thể chi ra khoản tiền này.
.Tào Tú giận dữ mắng chửi ầm ĩ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu tỷ bằng lòng, thì tỷ đã mắc mưu rồi, một khi đã mua được Hoa Nguyệt Lâu, như vậy, Nguyên gia càng tránh được lo âu về sau, cũng không sợ ta đến hai chợ cướp người, vậy thì nội bộ hai chợ sẽ trở nên vô cùng đoàn kết, điều này tuyệt đối đáng giá.
.Tào Tú ngẩn người, không khỏi nghĩ đến mà toát mồ hôi đầy người, có nhiều tiền hơn nữa, nàng cũng không muốn bán đi Hoa Nguyệt Lâu, nàng hỏi: - Vậy thì phải làm sao? Hiện giờ có Cổ Tứ Mẫu náo loạn gây rối, trừ phi ngươi đồng ý ra giá cao hơn nữa.
.Lưu Nga vội vàng nói: - Thế đâu có được, đây là cái giá cao nhất rồi, cao hơn nữa, thì thiệt chết mất.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Lưu tỷ nói không sai, hơn nữa cũng chẳng thể sánh lại được với Nguyên gia, đây đã là cái giá cao nhất rồi. Nhưng Tào giả mẫu, giá tiền không thay đổi, cũng còn có thể bàn bạc, ta thấy Nguyên gia cũng chỉ là muốn tranh chấp với chúng ta, bọn họ mua lại mấy tiểu viện đó thì có tác dụng gì, cho nên phải khiến các giả mẫu đó hiểu rõ điểm này, nếu chúng ta không mua, bọn họ cũng sẽ không mua. Bất kể ra sao, tỷ buộc phải tiếp tục bàn bạc với bọn họ, như vậy chúng ta mới có thể liên tục duy trì áp lực về phía hai chợ, ta phải để bọn họ biết rằng, ta đây không phải là đang phô trương thanh thế, một khi ta đã mua lại các cửa tiệm ở hai ngõ, ta sẽ áp dụng phương pháp cướp người càng có tính thực tế hơn.
.Tào Tú khẽ gật đầu, nói: - Ta biết nên làm thế nào.
.Đúng lúc này, một tên tôi tớ bước vào, thưa: - Tiểu Nghệ ca, Tiền chưởng quỹ, Cổ chưởng quỹ bọn họ ở bên ngoài xin cầu kiến.
.Ha ha! Xem ra bên đó ra tay cũng nhanh lắm. Hàn Nghệ nói: - Mời bọn họ vào đi.
.Tào Tú nói: - Vậy ta cáo từ trước.
.Hàn Nghệ đứng dậy nói: - Đi thong thả. Nói rồi lại đưa mắt liếc ý nhìn Lưu Nga.
.Lưu Nga không tình nguyện đứng dậy, tiễn Tào Tú ra khỏi cửa.
.Các nàng mới rời đi không bao lâu, đám người Tiền Đại Phương, Cổ Phú Quý, bành Vạn Kim, Triệu Tứ Giáp liền vội vàng đi đến.
.- Ai ya! Hàn tiểu ca, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
.Tiền Đại Phương vừa bước vào, liền kích động khoa chân múa tay.
.Hàn Nghệ đứng bật dậy, căng thẳng hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi?
.Tiền Đại Phương giọng điệu truyền cảm nói: - Người của chúng ta bị hai chợ bên đó cướp đi rồi. Lúc nói chuyện, ông ta nổi cả gân xanh lên, giống như đang gặp phải động đất vậy.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ cũng rất phối hợp, hai mắt trợn tròn, giọng run run nói: - Sao --- sao có thể như vậy? Các ngươi --- ta thật chẳng biết phải nói các ngươi ra sao mới phải, giờ đang là thời kì mấu chốt nhất, bên này ta đang dốc sức đi cướp người của hai chợ, đã làm đến mức hành hội của bọn họ đều sắp sụp đổ đến nơi, các ngươi không giúp đỡ thì thôi, sao lại có thể đem tặng nhân tài cho bọn họ, chuyện này --- ai ya, các ngươi thật đúng là phá hỏng chuyện lớn rồi.
.Tiền Đại Phương ngẩn người, tội danh này quả là không nhỏ, ông ta ấm ức nói: - Chuyện này --- chuyện này cũng không thể trách chúng ta được, thật tình mà nói, Phượng Phi Lâu các ngươi cũng có trách nhiệm không nhỏ.
.Đám Cổ Phú Quý đều gật đầu.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Cái gì? Chẳng lẽ Trà Ngũ lại làm sai chuyện gì ư?
.Trà Ngũ vội vàng nói: - Tiểu Nghệ ca, ta đâu có làm chuyện gì đâu!
.Tiền Đại Phương trừng mắt nhìn hắn, nói: - Đây đều là vì trước đó ngươi đã làm ra mấy chuyện vớ vẩn. Nói xong ông ta tức giận hừ một tiếng, kể ra nguyên nhân.
.Hóa ra nguyên nhân căn bản của sự việc, vẫn là do khi trước Trà Ngũ xém chút nữa là cướp đi thợ thủ công dưới trướng của Tiền Đại Phương, Bành Vạn Kim, Cổ Phú Quý. Tuy rằng sau đó đã ngăn chặn kịp thời, nhưng điều này khiến ba người thợ thủ công kia đứng ngồi không yên, dù gì họ cũng từng tính đến việc tới nơi khác kiếm ăn, chỉ thiếu việc ký một tờ khế ước, Tiền Đại Phương bọn họ cũng biết chuyện rồi, kết quả bây giờ lại quay trở về, điều này rất gượng gạo, vừa hay hai chợ bắt đầu đi cướp người, vì thế liền chạy qua đó kiếm ăn.
.- Sớm biết như vậy, chẳng bằng để ta cướp đi cho xong.
.Hàn Nghệ nghe xong, thở dài, thì thầm trong miệng.
.- Hử?
.Tiền Đại Phương bọn họ trợn tròn mắt nhìn Hàn Nghệ.
.- A? Ồ, ta đùa thôi mà.
.Hàn Nghệ cười xin lỗi, đưa tay ra nói: - Mời ngồi, mời ngồi.
.Sau khi đợi bọn họ ngồi xuống, Hàn Nghệ thở dài nói: - Thật có lỗi quá! Đây đều là vì lúc đầu ta không suy xét chu đáo, ta tưởng rằng hai chợ sẽ nhắm vào ta, nhưng ta lại chẳng hề sợ hãi, bởi vì thợ thủ công của ta đều bị trói buộc bằng khế ước, điều này các ngươi cũng biết, vì thế ta mới dám không kiêng nể gì mà chạy tới cướp người của bọn họ, nhưng ta tuyệt đối không ngờ được rằng, bọn họ sẽ đến cướp người của các ngươi.
.Cổ Phú Quý nói: - Hàn tiểu ca, ta biết chuyện này không thể trách ngươi, chúng ta tới là để tìm ngươi nghĩ biện pháp đối phó!
.Tiền Đại Phương, Bành Vạn Kim bọn họ đều gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Tình hình của thợ thụ công trong nhà các ngươi thế nào?
.Cổ Phú Quý nói: - Bình thường thợ thủ công lành nghề, hoặc là gia nô, hoặc là làm công thời gian ngắn.
.Do Đường triều là chế độ nô tì, nên chế độ làm thuê không tài nào phát triển được, khế ước làm thuê hiện giờ, thật ra cũng mang theo cả tính chất nô tì.
.Thông thường những thợ thủ công lành nghề, đều là những người chồng, trong gia đình truyền thống thủ công, tay nghề do tổ tiên truyền lại.
.Người như bọn họ hoặc là tới công xưởng của triều đình làm, hoặc là tới làm công ngắn hạn, cũng không bằng lòng làm công dài ngày.
.Bởi làm công dài hạn bắt buộc phải ký khế ước làm thuê, mà khế ước làm thuê chính là khế ước nô tì có sửa đổi đôi chút, đều chẳng đề cập được đến hai chữ thuê mướn, rất nhiều hành động, sắp xếp thời gian đều nhất định bị trói buộc nghiêm khắc, còn có thể bị chủ đánh đập.
.Hợp đồng Phượng Phi Lâu, là hợp đồng bình đẳng nhất trên đời hiện giờ, bao ăn, còn có lương bổng, còn quy định thời gian làm việc, thời gian nghỉ ngơi.
.Những người thợ thủ công lành nghề có kỹ thuật, không sợ bị chết đói, vì thế bọn họ không muốn làm lâu dài, không muốn ký bất cứ khế ước gì, hơn phân nửa số họ cũng không biết chữ, làm công ngắn hạn là tự do nhất, không chút gánh nặng nào.
.Có thế nói rằng hiện tại hoặc là làm gia nô, hoặc chính là làm công ngắn hạn, tình trạng làm công dài ngày tồn tại trong thương nghiệp kỳ thực không nhiều, hơn phân nửa đều tồn tại dưới hình thức tá điền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận