Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1263: Không nhìn tướng mạo

.Lý Nghĩa Phủ cùng Hứa Kính Tông nghe vậy ngay cả tâm muốn khóc chết đều có, hoàng đế tự mình ra đề, là khái niệm gì, nghĩa là người làm được đề này, thậm chí có thể nói mình là thiên tử môn sinh.
.Bởi vậy tuy rằng Lý Trị nói có thể không làm, cái này cũng không ảnh hưởng đến ngươi có thể thi đậu hay không, nhưng cho dù thí sinh còn ngu hơn heo, thì cũng nhất định sẽ cẩn thận đáp đề này, có thể trả lời đề mục của hoàng đế, quả thực chính là vinh hạnh lớn lao.
.Bởi vậy, các thí sinh cũng sẽ không bao giờ còn sinh lòng nghi ngờ với chế khoa nữa, trong lòng họ đều nhất trí cho rằng, chế khoa mới là trọng hí trong kỳ thi lần này. Một số thí sinh đã thi đậu cảm thấy may mắn vì hôm nay đến đây, còn những thí sinh không phục kết quả trước thì kích động vạn phần, trong lòng ngược lại không oán hận câu nào, bởi vì cuộc thi phía trước chỉ là để làm nóng người, không đậu cũng không sao cả.
.Các thí sinh đều hô to vạn tuế!
.Mỗi người đều nhiệt tình tăng vọt.
.Lý Trị vừa dứt lời, Hàn Nghệ lại tiến lên phía trước, đầu tiên nhắc lại một chút về quy tắc của cuộc thi, sau đó bèn cất cao giọng hô: - Mời bài thi.
.Chỉ thấy một hàng cấm quân mặc áo giáp đi vào trường thi, ước chừng có khoảng hai mươi người, các thí sinh đều cảm thấy cả kinh, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương, sao lại xuất động cấm quân vậy.
.Chỉ thấy trong tay các tướng sĩ cấm quân đều cầm theo một cái rương gỗ, bọn họ đi đến trên bậc thang, đầu tiên là hành lễ với Lý Trị, Lý Trị bèn gật đầu, nói: - Mở bài thi đi!
.Tướng sĩ cấm quân tuân lệnh, sau đó đặt rương gỗ lên chiếc bàn dài trước mặt các thí sinh, rồi dùng côn sắt mở ra.
.Sau đó lập tức nghe được những tiếng ba ba.
.Nhưng những tiếng động này cũng không quấy nhiễu đến thí sinh, ngược lại càng làm các thí sinh hưng phấn hơn, điều này nói lên cái gì, chứng tỏ bài thi được giữ bí mật khá chặt chẽ.
.Hứa Kính Tông khinh thường ra mặt, thầm nghĩ, tiểu tử này chỉ biết phô trương thanh thế.
.Lão nghĩ vậy không sai chút nào, làm thế này đúng thật là cố tỏ ra huyền bí, Hàn Nghệ làm như vậy, là để khiến các thí sinh biết, cuộc thi của chế khoa là cực kỳ công bằng, và điều này thể hiện ở từng chi tiết nhỏ một.
.Các thí sinh cũng rất hưởng thụ điều đó, hiện giờ mọi người đều cùng truy cầu công bằng a.
.Hòm gỗ vừa mở ra, bên trong có từng cái từng cái túi vải, một đám khảo quan nhấc lên túi vải, mở túi ra ngay trước mặt thí sinh, rút bài thi mới tinh từ bên trong túi ra.
.Các thí sinh nhìn thấy bài thi trắng như tuyết, ngửi thấy mùi giấy, cả người cũng đã phấn khởi cực hạn rồi.
.Lý Trị nhìn thấy vẻ mặt này của bọn họ, cũng cảm thấy cảm nhiễm sâu sắc, đây mới là không khí cuộc thi nên có a, trong lòng y lại càng thêm chờ mong, y phất tay với bọn người Hứa Kính Tông, dẫn các đại thần liên can yên lặng rời đi.
.Các bài thi được phát đi, thí sinh bức bách vội vã cầm lên xem, đề đầu tiên vô cùng đơn giản, làm cho lòng tin của bọn họ lập tức tăng gấp bội.
.Đây là Hàn Nghệ cố ý sắp đặt đấy, bởi vì bọn họ tiếp xúc đến toán học không lâu, khó tránh khỏi sẽ không đủ tự tin, bởi vậy đề mục do hắn ra cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, chỉ suy xét và thiết kế trình tự khó khăn đã tốn không ít công sức, hắn hi vọng các thí sinh này lúc làm đề khó phía sau, thì đã trong trạng thái tốt nhất rồi.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không có giám thị, mà cùng bọn người Lý Trị đi nhìn xem hai trường thi khác, tuy rằng trước mắt nhân số còn không nhiều, nhưng giống như trường thi đầu tiên, Hàn Nghệ nhất định phải biến cuộc thi mỗi môn của Hiền giả lục viện trở thành môn thi náo nhiệt nhất cả nước, mà đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
.- Đúng rồi! Hàn Nghệ, hôm nay Hiền giả học viện cho nghỉ sao?
.Lý Trị trở lại tổng viện, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Khởi bẩm bệ hạ, kỳ thật Hiền giả lục viện trước mắt không có được mấy người, nên không cần nghỉ, cũng sẽ không quấy rầy đến các thí sinh thi cử.
.Lý Trị gật đầu, nói: - Vừa lúc, trẫm đã sớm muốn đi xem xem Hiền giả lục viện của các khanh vận tác thế nào rồi, khanh mang trẫm đi xem xem đi, a, cứ đến chỗ Tổng thiết kế sư xem đi.
.- Tổng thiết kế sư a?
.Hàn Nghệ có chút chột dạ, tiểu tử kia tám phần lại đang ngủ rồi.
.Lý Trị hỏi: - Không được sao?
.- Đương nhiên --- đương nhiên là được!
.Hàn Nghệ chỉ có thể cứng ngắc dẫn Lý Trị bọn họ đi phía viện công học.
.Bọn người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đã sớm muốn rời đi, nhưng lại sợ mình đi rồi, thì Hàn Nghệ lại giở trò sau lưng, nên chỉ có thể chờ đến lúc cuộc thi chấm dứt.
.Viện công học được cải tạo từ biệt viện của Chử Toại Lương, kỳ thật sáu viện đều là từng gian tiểu viện, có thể nói là xứng với cái tên.
.Đoàn người vừa mới tới cửa, chợt nghe được từ bên trong truyền tới tiếng cười hi hi ha ha.
.- Cút ngay, cút ngay, để lão tử thử xem.
.- Ngươi nằm mơ đi, nên đến lượt ta.
.Trời ạ! Hàn Nghệ trực tiếp lấy tay che mặt.
.Hứa Kính Tông cười nói: - Hiền giả lục viện này vừa nghe đã biết xuất từ tay Hàn thị lang a!
.Đỗ Chính Luân, Lư Thừa Khánh nghe vậy vui vẻ không thôi.
.Hàn Nghệ xấu hổ cười nói: - Hứa thị trung quá khen!
.Hắn cũng biết làm thế nào, hiện giờ Hiền giả lục viện đều là một đám thợ thủ công, nào có tố chất gì nha, chuyện này hắn cũng không cãi lại được.
.Lý Trị nghe được cũng buồn cười, bước vào trong viện, theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy bốn năm ông lão đang mặc quan bào đứng ở góc tây nam xô đẩy nhau.
.Đừng nói Hứa Kính Tông, mà ngay cả đám người Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sử nhìn thấy cũng đều lắc đầu, mặc quan phục, nhưng lời nói, hành động, cử chỉ lại như dân chợ búa, thật là khiến người ta phải xấu hổ vì đứng cùng hàng ngũ a.
.- Khụ khụ!
.Hàn Nghệ điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lên tiếng nhắc nhở đám khốn kiếp này.
.Mấy tên viện sĩ cửu phẩm nhìn lại, lập tức choáng váng, chớp chớp mắt, dường như đều không thể tin được, qua một lát, bọn họ mới nhũn chân quỳ rạp trên mặt đất:
.- Tiểu nhân tham kiến bệ hạ, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
.Lý Trị cũng không biết nói gì, một bộ quan phục này sao lại mặc trên người họ, lại thấy tổng thiết kế sư không ở đây, trong lòng y có chút thất vọng, nhưng bất kể thế nào, đến cũng đến rồi, vì thế bèn tiến lên, lại chỉ thấy trong góc có một mảnh ruộng nhỏ không đến năm thước, y thấy hiếu kỳ nên hỏi: - Các khanh đang làm gì vậy?
.Mấy tên viện sĩ cửu phẩm sợ tới mức choáng váng, miệng ấp úng, chỉ phát ra tiếng, lại không biết đáp lời.
.Hứa Kính Tông phẫn nộ quát: - Bệ hạ đang hỏi các ngươi đấy.
.Hiển nhiên là đem cơn giận với Hàn Nghệ phát lên đầu bọn họ.
.- Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.
.Đám viện sĩ cửu phẩm này đều sợ tới mức liên tục dập đầu.
.Mẹ ngươi, dám ở địa bàn của ta hù dọa người của ta, lúc này Hàn Nghệ cũng cả giận nói: - Hứa thị trung, đây cũng không phải Tam tỉnh, ông đang hù dọa ai a.
.Hứa Kính Tông nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mở miệng ư, ngươi nhìn đi, đám viện sĩ cửu phẩm này, chỗ nào giống quan viên, ta đây đang giúp ngươi dạy dỗ bọn họ.
.- Dạy cái gì? Dạy bọn họ làm việc thiên tư, lén lút trao nhận sao?
.- Ngươi ---- ngươi nói bậy bạ gì đó?
.- Ta nói cái gì thì trong lòng ông hiểu rõ nhất.
.Hàn Nghệ cũng không thèm đếm xỉa gì nữa.
.Lý Nghĩa Phủ nghe hướng gió không đúng, sao lại nhằm vào ta rồi, Hàn Nghệ tiểu tử này thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, lão ta vội vàng đứng ra nói: - Xin nhị vị bớt giận, đừng làm ầm ĩ ảnh hưởng đến thí sinh thi cử.
.Lý Trị sớm đã không nhịn được nữa: - Hai người các khanh còn không biết xấu hổ nói bọn họ, trẫm thấy các khanh còn không bằng họ ấy, đứng ra sau hết cho trẫm.
.Đôi oan gia Hứa Kính Tông, Hàn Nghệ trừng nhau một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ra sau, bởi vì hiện tại sắc mặt Hàn Nghệ rất khó coi.
.Lý Trị nhìn thấy những người này, vốn đã rất buồn bực, giờ lại thấy các đại thần trung ương cũng thế, tâm tình lại càng không tốt, y lại nói với mấy tên viện sĩ cửu phẩm: - Các khanh đứng lên đi, chẳng lẽ các khanh muốn cãi lại hoàng lệnh sao?
.Mấy tên viện sĩ cửu phẩm lúc này mới dám đứng lên.
.Lý Trị nhìn đám viện sĩ cửu phẩm, này trong lòng y thật đúng là không quá thoải mái, rất khó coi là một điểm, nhưng lại nhìn bọn họ run lẩy bẩy, lại cũng có tuổi rồi, trong lòng lại không đành lòng, vì thế y khẽ cười nói: - Trẫm hỏi các khanh, đang ở đây làm gì?
.Vài tên viện sĩ nháy mắt ra hiệu, cuối cùng bốn người còn lại nhìn về phía người vừa rồi ồn ào nhất. Người nọ run giọng nói; - Hồi bẩm bệ hạ, chúng tiểu nhân đang --- đang thực nghiệm công cụ cấy mạ mới nhất a.
.- Mẹ nó! Các ngươi thật sự làm ra rồi a.
.Hàn Nghệ nghe vậy mừng rỡ không thôi, vội vàng nhảy ra.
.- Hừ!
.Lý Trị trừng mắt qua.
.- Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội.
.Hàn Nghệ lại ngoan ngoãn đứng về phía sau.
.Các đại thần còn lại đều thấy buồn cười.
.Sau khi Hàn Nghệ lui ra, chính Lý Trị cũng cực kỳ kích động hỏi: - Công cụ cấy mạ mới, là thứ gì? Mau cho trẫm nhìn xem.
.- Dạ, ngay tại đây, mời bệ hạ xem.
.Mấy người vội vàng tránh ra.
.Lý Trị ngưng mắt nhìn, chỉ thấy trong ruộng nhỏ kia dựng một tấm gỗ hơi nghiêng, trên ván gỗ bày một ít cỏ, dùng một sợi dây thừng cố định lại, gốc cỏ lộ ra hơn hai tấc, như thế thì cũng không có gì lạ, mấu chốt là trước tấm ván gỗ còn có một cái giá gỗ, trên giá gỗ được trang bị ba cái bánh răng, dùng dây xích bằng trúc bó làm thành một thể, nhưng trên mỗi bánh răng đều có trang bị khác nhau, gần tấm ván gỗ nhất là một thứ giống kìm, mà trên bánh xe ở giữa cũng có thứ tương tự, chẳng qua một cái để ngang, một cái dựng thẳng, mà phía trên cùng là một cái điều khiển tay động.
.Lý Trị nhìn hồi lâu, cũng không biết thứ này làm thế nào, bèn hỏi: - Dùng cấy mạ như nào?
.Viện sĩ cửu phẩm kia nói: - Chỉ cần lay động cái tay cầm này là được.
.- Đơn giản như vậy?
.Đừng nói Lý Trị, mà bọn người Đỗ Chính Luân, Lư Thừa Khánh nghe được đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể so sánh cấy mạ cùng gieo hạt, gieo hạt có thể vẩy là được, nhưng cấy mạ, thì ngươi nhất định phải dùng tay cắm nha.
.- Để trẫm tới thử xem!
.Lý Trị xắn tay áo, nóng lòng muốn thử.
.Trương Đức Thắng cẩn thận nhắc nhỏ: - Bệ hạ, người nhìn xem nó rất bẩn!
.- Không sao, đợi chút rồi rửa tay là được.
.Lý Trị đi lên trước, còn có chút khẩn trương hỏi: - Đong đưa là được đúng không?
.- Dạ, nhưng cần hơi dùng sức chút.
.Lý Trị nửa tin nửa ngờ đi lên trước, cầm lấy cái tay gỗ kia. Bọn người Đỗ Chính Luân cũng đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm, thứ này đối với bọn họ, thật sự là quá thần kỳ.
.Chỉ nghe thấy vài tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên.
.Chỉ thấy phía dưới tấm ván gỗ trước mặt đột nhiên dựng thẳng một cây cỏ lên.
.- Cái này--- !
.Bọn người Lư Thừa Khánh đều chỉ vào cây cỏ, lời nói đến bên miệng, nhưng lại không nói ra được, suýt thì làm chính mình nghẹn chết.
.- Ai dô!
.Vẻ mặt của Lý Trị còn khoa trương hơn, y còn lui về phía sau một bước, chỉ vào cây cỏ kia: - Đây --- đây là có chuyện gì?
.- Dạ!
.Một viện sĩ cửu phẩm vội vàng ngồi xuống, nói: - Mời bệ hạ xem ba cái bánh răng này đều dùng dây xích nối lại với nhau, khi lay động cái tay cầm này, thì bánh răng trước nhất này sẽ động đầu tiên, tay trảo của nó sẽ bắt lấy một cọng cỏ, sau đó đi xuống, đợi đến khi xoay được một trăm tám mươi độ
.- Một trăm tám mươi độ?
.- Bệ hạ, đây là thuật ngữ chuyên nghiệp trong toán học, đợi chút nữa thần sẽ giải thích với bệ hạ, hiện tại vi thần nói chuyện không quá tiện. Hàn Nghệ đứng ở phía sau vội vàng hô.
.Lý Trị lạnh lùng nhìn thoáng qua, cũng không để hắn thực hiện được gian kế, mà để hắn tiếp tục đứng phía sau, rồi lại nói với viện sĩ cửu phẩm kia: - Khanh nói tiếp đi.
.- Vâng. Khi --- khi chuyển tới vị trí này thì, bánh răng thứ hai cũng vừa vặn chuyển tới vị trí này, tay trảo của bánh răng thứ hai sẽ ở tại đây cầm lấy gốc cỏ, trực tiếp cắm vào ruộng nước.
.Lư Thừa Khanh hiếu kỳ hỏi: - Nhưng sao tay trảo lại có thể lúc nới lỏng lúc thì xiết chặt vậy?
.- Mời vị quý nhân này xem, ở bên trong có một ít dây nhỏ, à, đây chính là dây cung, chính dây cung khống chế được tay trảo, làm cho tay trảo đi xuống nửa vòng đầu thì vẫn là chặt, nhưng nửa vòng cuối thì nới lỏng ra.
.- Thật đúng là như thế!
.Lý Trị cảm thấy mới lạ không thôi, nói: - Để trẫm lại thử xem.
.Nói xong, y vội vàng nắm lấy tay động, mà bọn người Lư Thừa Khánh cũng không thèm để ý phong phạm quý tộc nữa, trực tiếp ngồi xổm ở bên cạnh quan sát.
.Hàn Nghệ đứng ở phía sau cùng nhìn những đại thần này, cũng không khác gì đám viện sĩ cửu phẩm lúc nãy nha, lúc này hắn nhỏ giọng nói với Hứa Kính Tông: - Hứa thị trung, nếu như ông không giáo huấn bọn họ vài câu, thì vừa rồi ông chính là nhằm vào ta nha.
.Hứa Kính Tông hừ một tiếng, vênh mặt, lão phu chính là nhằm vào tên nông dân ngươi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận