Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 549.1: Không đủ thì lại mượn

.Không có tiền ngươi còn nói cái rắm a!
.Ý tứ lời này của Hàn Nghệ, rõ ràng chính là muốn để cho bọn họ bỏ tiền ra, nhưng trước đó Hàn Nghệ lại kiên quyết cho thấy sẽ không để cho bọn họ bỏ tiền, vậy Hàn Nghệ đến tột cùng là có ý gì đây chứ?
.Chăng lẽ lai còn muốn lừa dối bọn họ cầm tiền đến, quỳ trước mặt hắn, thỉnh cầu hắn nhận lấy.
.Đây là chuyện không thể nào có a!
.Mọi người nghe thấy vậy đều mờ mịt.
.Lớn tuổi điềm đạm ổn trọng, chắc chắn, Đậu Nghĩa hơi hơi nhíu mày, nói: - Hàn tiểu ca chớ không phải là muốn hỏi chúng ta vay tiền đó chứ?
.Gừng càng già càng cay nha! Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Ta đúng là có ý tứ như vậy, kỳ thật kế hoạch này, ta vốn định là năm sau mới bắt đầu tiến hành, nhưng sự phát triển của ngõ Bắc đã vượt ra khỏi tưởng tượng của ta, ta cho rằng có thể đưa ra trước vào năm nay. Đương nhiên, ta cũng không phải nhất định không mượn thì không thể được, nếu mọi người cho rằng không có như vậy cũng không sao, thì có thể cứ tiếp tục vững vàng vượt qua một năm tới, để chậm lại đến năm sau nữa.
.Bức tranh bánh ngọt đã vẽ ra xong hết rồi, hiện tại ngươi lại nói với ta chậm lại?
.Tiền Đại Phương loạn chuyển tròng mắt, nói: - Nhưng ngươi tính toán tuyên truyền như thế nào, cần nhiều tới năm nghìn quan? Thế này thật không thể tin nổi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu chỉ là nhằm vào một bộ phận ngoại thương, thì đương nhiên là không cần phải làm như thế, nhưng mục tiêu của ta là tất cả các ngoại thương ở ngoài Trường An, hơn nữa phải ở trong một thời gian rất ngắn, khiến ngõ Bắc nổi tiếng khắp thế giới, đây là chuyện nhất thiết cần tiền thì mới hoàn thành được.
.Bành Vạn Kim nói: - Vậy sao ngươi không nói cụ thể ra xem.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Tuy rằng ta đã có kế hoạch cụ thể, nhưng ta hiện tại không thể nói ra được, nếu ta nói ra, có thể sẽ bị người ta dùng trước, vậy chẳng phải là ta không công bày ra một hồi rồi. Tên kế hoạch tuyên truyền của ta, liền kêu là Lôi Đình Vạn Quân, ta sẽ lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai, đem ngõ Bắc ta tuyên truyền thông dụng trên khắp cả nước.
.Triệu Tứ Giáp có vẻ vẫn rất do dự, nói: - Nhưng ngõ Bắc bắt đầu mới không được một năm, thế này có phải là quá nhanh một chút rồi hay không.
.Tiền Đại Phương như có chút suy nghĩ nói: - Không sai. Cho dù có ngoại thương đến, chúng ta cũng đều chưa chuẩn bị sẵn sàng.
.Rõ ràng là không quá muốn cho mượn, đây không phải tiền trinh, năm nghìn quan nha, hơn nữa còn là cầm đi tuyên truyền, ngươi nói xây dựng mấy tòa lầu, thì đó còn là thứ thực tế ở đó, nếu chẳng may lỗ vốn thì làm sao đây, không quá đáng tin cậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mục đích của ta là sáng tạo cơ hội cho các ngươi, khiến càng nhiều khách nhân đến nơi này, về phần có giữ được hay không, vậy phải xem các ngươi rồi, ta không có khả năng giúp mỗi người các ngươi đi buôn bán.
.Lạp Mỗ Hi Đức nghe vậy có chút không kiên nhẫn được nữa, ngươi không chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ta đã chuẩn bị xong rồi. Hét lên: - Ta cũng không hiểm các ngươi nói nhiều như vậy làm gì, Hàn tiểu ca, ta chỉ có một câu, kế hoạch tuyên truyền này của ngươi, có thể mang đến cho chúng ta bao nhiêu lợi nhuận?
.Ba Tư tới có khác, nói tới tiền, từ trước đến nay đều là thẳng thắn như vậy.
.- Gấp mười lần.
.Hàn Nghệ gần như nghĩ cũng không nghĩ, tiếp tục nói: - Nếu như sang năm mới bắt đầu ấy mà. Năm sau nữa có thể đạt tới lợi nhuận gấp mười lần.
.- Gấp mười lần?
.Mọi người mãnh liệt rít một ngụm lãnh khí.
.Đây không phải một nhà cửa hàng, mà là một thị trường. Một thị trường lợi nhuận gấp mười lần, đây là cái khái niệm gì a! Đây cũng đại biểu cho cái gì?
.Lạp Mỗ Hi Đức cũng quá sợ hãi, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi không phải đang khoác lác đó chứ?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Ta nói rất nhiều lời rồi, đều bị người ta coi là khoác lác, nhưng ta đều nhất nhất thực hiện được nó. Nếu như không có lợi nhuận gấp mười lần, ta cũng sẽ không cảm thấy hứng thú, còn vội vã đẩy mạnh kế hoạch tuyên truyền này, thậm chí tìm các ngươi vay tiền, đây quả thật là lần đầu tiên trong đời ta mở miệng hỏi vay tiền người khác. Ta chỉ biết giúp người khác kiếm tiền, thật sự là lợi nhuận này vô cùng khả quan, bởi vậy ta mới vội vã tìm các ngươi tới. Đương nhiên, quyền quyết định vẫn nằm trong tay các ngươi, các ngươi nói muốn đẩy chậm một năm, vậy cũng có thể.
.Lời này không giả, Hàn Nghệ chưa bao giờ được người khác xem trọng, bất kể là phương diện gì đi nữa, nhưng hắn luôn có thể sáng tạo một ít kỳ tích, nếu lời này là người khác nói, tăng cao lợi nhuận lên gấp mười lần, phỏng chừng tất cả mọi người sẽ phủi mông chạy lấy người rồi, hôm nay trời vẫn còn chưa tối, mà đã bắt đầu nói mớ rồi, thật sự là lãng phí thời gian của mọi người, nhưng lời này từ miệng Hàn Nghệ nói ra, cố tình lại làm cho người ta tin tưởng năm phần.
.Lợi nhuận gấp mười lần a!
.Đối mặt với hấp dẫn lớn như thế, nói không động tâm vậy khẳng định là giả dối, mọi người bắt đầu lấy ánh mắt lẫn nhau trao đổi.
.Vẫn là Lạp Mỗ Hi Đức mở miệng nói trước tiên: - Nếu Hàn tiểu ca ngươi cam đoan có lợi nhuận gấp mười lần, ta đây liền tin tưởng, tiền này ta mượn.
.Hơn nữa, đây vẫn chỉ là vay tiền, cũng không phải bỏ tiền cho ngươi, chẳng qua không có lợi tức thôi, ông ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy không lý nào lại không đồng ý cả.
.Nhưng những thương nhân khác vẫn có vẻ có chút do dự.
.Hàn Nghệ biết bọn họ đang do dự cái gì, nói: - Nếu tất cả mọi người đồng ý mà nói, vậy mỗi người cho mượn hai trăm quan, vừa vặn năm nghìn quan, ta sẽ viết giấy vay nợ cho các ngươi đấy, trong vòng sang năm, nhất định trả hết nợ, đương nhiên, cũng có thể bù vào tiền thuê, cái này tùy các ngươi.
.Hai trăm quan tiền, đối với không ít người trong đó mà nói, cũng không phải là một số lượng nhỏ, nếu chỉ dựa theo giá lương thực mà tính, thì tương đương với lỗ năm sáu mươi vạn trong vài năm rồi, tại niên đại không có đầu tư này, lần đầu tiên cho mượn nhiều tiền như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút bồn chồn.
.Mấu chốt là ngay cả lợi tức cũng đều không có.
.Nhưng ngẫm lại lợi nhuận gấp mười lần kia, cái này so với lợi tức thì nhiều hơn nhiều lắm.
.Hơn nữa bọn họ cũng không cần lo lắng, dù sao gia nghiệp của Hàn Nghệ lớn như vậy ở đây, thật không sợ hắn không trả nổi.
.Thật rối rắm mà.
.Nhưng cũng không rối rắm bao lâu, tham niệm rất nhanh liền chiếm cứ đầu óc trung tâm của bọn họ, nói trắng ra thì, chỉ là cho mượn, không phải cho không, hơn nữa không sợ không trả, lại là tất cả mọi người bỏ tiền ra, một điều quan trọng nhất là, có thể tạo ra lợi nhuận gấp chục lần, thế này con mẹ nó không đánh cược một trận ấy mà, vậy ngươi còn làm mua bán cái rắm, đi làm hòa thượng là được rồi, gõ mõ một ngày, ăn trai giới một ngày, ổn định biết bao a!
.Không suy xét bao lâu, liền nhất trí thông qua rồi.
.Năm nghìn quan tới tay.
.- Phù!
.Sau khi tiễn bước những thương nhân này về, Hàn Nghệ ngồi trong sảnh đường, thở dài một hơi, uống một ngụm trà.
.hương 549.2: Không đủ thì lại mượn
.Trôi qua một lát, Tang Mộc và Lưu Nga liền từ bên ngoài đi vào, nhưng trên mặt hai người đều là vẻ buồn rầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tang Mộc, tiền đã tới tay, ngươi cũng đừng tiếp tục lộ ra cái mặt nhăn kia cho ta xem nữa.
.Tang Mộc nghe vậy cười cũng không được, khóc cũng không xong, trước kia là hộp tiền thấy đáy, giờ thì tốt rồi, đều xuyên qua luôn rồi, trực tiếp vay năm nghìn quán, con người Tang Mộc thành thật như thế này, làm sao đã từng nợ nhiều tiền như vậy nha.
.Y vốn cho là Hàn Nghệ có biện pháp lấy tiền từ chỗ bọn họ, nhưng thật không ngờ lại là vay tiền.
.Lưu Nga buồn bực nói: - Hàn tiểu ca, ngươi có phải tính sai rồi hay không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Làm sao tính sai cơ chứ?
.Lưu Nga nói: - Chúng ta cho tới nay đều là đang giúp bon họ kiếm tiền, tiền này lý nên mọi người cùng bỏ ra, dựa vào cái gì một nhà chúng ta phụ trách nha.
.Tang Mộc yên lặng gật đầu, một chiêu này của Hàn Nghệ, y xem cũng không hiểu.
.Nếu không có chiến tích văn hoa dĩ vãng của Hàn Nghệ, mới vừa rồi y liền lên tiếng ngăn trở.
.Đây là nữ nhân a! Chuyện gì cũng đều phải tính toán rành mạch. Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Vậy ta hỏi tỷ, bỏ ra như thế nào? Mọi người bình quân? Tỷ cho rằng bọn họ sẽ nguyện ý sao? Ích lợi mà ngoại thương mang đến, cũng không phải nói là mọi người đều có thể bình quân, mặt khác, còn có những tiểu thương nhân kia, bọn họ có thể không bỏ ra nổi tiền này, đến ngõ Bắc chúng ta, tiền không kiếm được, lại phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, người ta sẽ cho rằng chúng ta là một tên lường gạt. Nếu không cần bọn họ bỏ ra, như vậy những đại phú thương kia chắc chắn sẽ không đồng ý, ta tuyên truyền là ngõ Bắc, tất cả mọi người đều có lợi nhuận, không lý nào để bọn họ bỏ tiền này ra.
.Lưu Nga nói: - Vậy cũng không lý nào để chúng ta bỏ số tiền này ra a!
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Ai nói tiền này chúng ta bỏ ra?
.- Ngươi nói nha.
.- Tỷ suy nghĩ một chút xem, ngõ Bắc này kinh doanh tốt lắm, vậy tiền thuê có phải nên tăng lên rồi hay không, lợi nhuận ngõ Bắc gia tăng gấp mười lần, vậy tiền thuê cũng phải tăng gấp mười lần theo, tiền này vẫn là bọn họ bỏ ra, chẳng qua là hiện tại do ta bỏ ra, công bình nhất. Hơn nữa. Nói cho cùng, chúng ta vẫn là tuyên truyền vì chính mình, danh khí của ngõ Bắc càng lớn, được lợi lớn nhất vẫn là chúng ta, tương lai phải khai trương chợ ở Lạc Dương, Dương Châu, Hùng Châu và những nơi khác, đặt biển hiệu ở nơi nào, nơi đó sẽ có đám lớn thương nhân cầm tiền đưa đến trước mặt chúng ta.
.Lưu Nga kinh ngạc nói: - Ngươi còn chuẩn bị đi khai trương chợ ở Lạc Dương?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên a! Nếu không, ta tốn nhiều công phu như vậy làm gì.
.Nói xong hắn ha hả cười. Nói: - Sớm hay muộn có một ngày, ngõ Bắc chúng ta sẽ thay thế được triều đình, trở thành người phát ngôn của thị trường.
.Thay thế triều đình? Lưu Nga run run một chút, nàng tuyệt đối không ngờ, dã tâm của Hàn Nghệ lại có thể lớn như vậy. Nói: - Hàn tiểu ca, lời này của ngươi ngươi cũng chớ nói lung tung nha!
.Hàn Nghệ nói: - Tỷ cứ an tâm đi, ta cũng chỉ dọa tỷ chút thôi, tỷ cho là lời này còn có thể dọa được ai.
.Mép Lưu Nga khẽ run rẩy, sắp giận điên lên, nói: - Ngươi cũng biết làm ta sợ, ngươi nói mở liền mở, triều đình sẽ đồng ý sao.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Loại sự tình này có lần thứ nhất, thì sẽ còn có lần thứ hai, Lạc Dương cũng có thanh lâu, không phải sao?
.Lưu Nga sửng sốt.
.Tang Mộc nói: - Nhưng ân công, nếu là mượn, lúc ấy ngươi liền trực tiếp mượn bọn họ là được rồi, cần gì lôi kế hoạch tuyên truyền này ra, cứ như vậy, tiền này không trả được mà cầm đi làm tuyên truyền.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu ta trực tiếp ngỏ lời mượn ấy à, thì chẳng khác nào nói cho mọi người, Phượng Phi Lâu chúng ta đã cạn sạch rồi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của bọn họ đối với chúng ta, hơn nữa bọn họ cũng không nhất định sẽ cho chúng ta mượn nhiều như vậy, về phần tiền này sao, ta nói là năm nghìn quan, ngươi liền thật sự nghĩ đến năm nghìn quan hả, ta chỉ cần một nghìn quan là đủ rồi.
.- Một ngàn quan?
.Nai mắt Tang Mộc lồi ra, nói: - Nhưng ân công ngươi mới vừa nói cũng quá tà dị rồi, không, nói hay như vậy, ta tính ra, sợ cũng phải hơn năm nghìn quan mới có thể làm được, nếu chỉ tiêu một ngàn quan, bọn họ cũng sẽ nhìn ra được.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Cái chuyện như tuyên truyền này, cũng không phải mua bán vàng, chỉ có một đống, thì không thể biến ra thành hai đống được, chỉ cần động cân não nhiều một chút, một ngàn quan cũng có thể dùng ra hiệu quả của năm nghìn quan.
.Lưu Nga nghe có thấy chút không đúng, nói: - Đợi một chút đã, chúng ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
.Mẹ nó. Hình như nói hơi nhiều rồi. Hàn Nghệ vừa chuyển đôi mắt, nói: - Cái này tỷ vẫn không rõ sao, cái này gọi là một ngàn quan mua bán, đổi năm nghìn quan ân tình, ta vì cá nhân ngõ Bắc bỏ vốn năm nghìn quan đi làm tuyên truyền, trên đời này có ai có thể lấy năm nghìn quan đi trợ giúp người khác buôn bán không, bọn họ có thể không cảm kích chúng ta ấy ư, có thể không khăng khăng một mực đi theo chúng ta à. Còn nữa, dù sao tiền này cũng không phải trả lợi tức, cầm thì cầm chư sao.
.Lưu Nga nghe vậy gật gật đầu, cái này hình như cũng có chút có lý, điều kiện tiên quyết là có thể có được.
.Hàn Nghệ lại hướng về Tang Mộc nói: - Tang Mộc, hiện tại tình hình kinh tế khá dư dả rồi, ngươi cũng đừng tiết kiệm cho ta, cứ lớn mật mà dùng, nhất định phải tiêu hết số tiền này ra, bằng không thì vay vô ích rồi.
.Tang Mộc gật gật đầu, trong lòng hiểu được, ý tứ của Hàn Nghệ chính là khiến tiến trình nhanh hơn, tiếp tục mở rộng đại quy mô, chỉ có điều Lưu Nga ở, đây nên không tiện nói rõ ràng.
.Nhưng cái này cũng đã bao hảm ở bên trong cái gật đầu rồi, Hàn Nghệ lại nói: - Ngàn vạn lần không cần lo lắng không có tiền, không có tiền ta lại đi mượn là được.
.- Còn mượn?
.Lưu Nga, Tang Mộc đều đồng thanh nói.
.Năm nghìn quan, con số này ở đương đại, đã là con số thiên văn rồi, trên đời này khả năng cũng không có ai cõng một số nợ khổng lồ như vậy, nếu ngươi xảy ra cái gì bất ngờ, vậy toàn bộ cũng liền tiêu luôn, chết mười lần cũng không đủ nha.
.Hàn Nghệ sách một tiếng, nói:
.- Ta lại không hiểu nổi, vì sao các ngươi coi vay tiền trở thành một chuyện vô cùng đau buồn như vậy. Nếu các ngươi thật sự là một người bình thường, thì ta cũng không phản đối, nhưng là các ngươi là một thương gia a! Một vụ mua bán có thể mượn được tiền, chính là thể hiện thế lực.
.Lưu Nga hỏi ngược lại: - Vậy thì thế nào? Thương gia cũng là người thường a!
.- Được được được, ta sẽ thấy dạy các ngươi mấy chiêu đi. Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, nói: - Buôn bán có ba loại cảnh giới, một loại kém nhất, chính là việc chúng ta làm trước kia, cầm tiền vốn của chính mình đi ra buôn bán, đây là phương thức ngu xuẩn nhất. Tốt hơn một chút, chính là việc chúng ta làm hiện tại, vay tiền buôn bán, về phần phương thức tốt nhất sao, cũng là phương thức buôn bán của chúng ta trong tương lai, chính là cầm tiền của người khác đi buôn bán, tiền kiếm được đều về chính mình.
.Tang Mộc nghe vậy sửng sốt sửng sốt, nói: - Làm như thế có được không?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Có cái gì không thể thực hiện được chứ, trước kia ta đều là trực tiếp lấy tiền rồi chạy lấy người, ngay cả trả cũng đều không trả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận