Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 917.1: Lấy nông làm gốc

.Thẩm Tiếu nói: - Hàn Nghệ nói không sai, chỉ ngay một năm tiền thuê của ngõ Bắc đều đã hơn một ngàn quan, Tang Mộc ngươi sợ cái gì.
.Tang Mộc thở dài: - Ngày nào còn nợ tiền thì ngày đó vẫn còn khổ sở a!
.Sự lo lắng của y cũng không phải không có lý, bên kia triển khai nhiều đại công trình như vậy, mời người nhiều như vậy, bên này lại nợ nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn phải trả cả lãi, y cảm giác đây là một cái động không đáy.
.Lại nữa rồi!
.Hàn Nghệ coi như không nghe thấy, phủi phủi mông, đứng dậy, nói: - Ta đi về trước có chút việc, các ngươi tính trước đi.
.Nói xong, hắn liền khẩn trương chuồn đi.
.Thẩm Tiếu cười gian nói: - Tang Mộc, ta thấy hiện tại Hàn Nghệ sợ ngươi cực kỳ rồi đấy!
.Tang Mộc tức giận nói: - Thẩm công tử, ngươi cũng đừng ở chỗ này quấy rối nưuã, ân công này không phải sợ ta, ân công hắn là chột dạ. Nhà ai buôn bán mà không cầu an ổn, chúng ta đã xem như là phát triển rất nhanh rồi, nhưng ngươi xem ân công đi, vẫn còn không hài lòng, một năm thời gian, liền đổ ra bên ngoài không chỉ hơn vạn quan, còn đi vay nhiều tiền như vậy, một khi xảy ra chuyện gì, vậy thì toàn bộ xong luôn, nói không chừng còn phải đi ngồi tù.
.Thẩm Tiếu nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, y rốt cuộc hiểu được vì sao Hàn Nghệ lại sợ Tang Mộc rồi.
.Cô độc!
.Không ai có thể lý giải suy nghĩ của Hàn Nghệ, mặc dù là Nguyên Mẫu Đơn cũng cảm thấy Hàn Nghệ làm như vậy thật sự là quá nguy hiểm, tuy nhiên cái này cũng không trách được bọn họ, cổ nhân đối với việc vay tiền này vẫn vô cùng mẫn cảm, bởi vì ở trong tư tưởng của bọn họ, bình thường là do bị bức đến tuyệt lộ, mới có thể đi đến nước phải vay tiền, phải biết rằng Hàn Nghệ còn là lấy tiền của Hoàng hậu để làm việc kinh doanh của mình.
.Nhưng chuyện này với cái nhìn ở hậu thế, thì là chuyện vô cùng bình thường rồi, ở hậu thế có ai mà không lấy tiền của người khác để buôn bán, bởi vậy Hàn Nghệ cảm thấy đây là chuyện vô cùng bình thường, cái này có thể kiến cho hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
.Trở lại Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ lập tức cho người ta gọi Trà Ngũ tới.
.Chẳng bao lâu, Trà Ngũ đã tới rồi: - Tiểu Nghệ ca, ngươi tìm ta a!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật đầu: - Ngươi đi rải giúp ta chút tin tức ra bên ngoài đi.
.- Tin tức gì?
.Trà Ngũ đối với chuyện này đã sớm thành thói quen.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi phải khiến cho những người ở chợ lớn Đào Bảo biết rằng, hiện tại có quá nhiều người đi gửi lương thực, ta đang tự hỏi có nên tạm dừng nhận gửi lương thực hay không.
.Trà Ngũ gật đầu nói: - Vâng, ta biết rồi.
.Nói xong, y liền đi ra ngoài, không hề hỏi nhiều thêm một câu, y đã dần dần hiểu rõ được lối làm việc của Hàn Nghệ, cho nên vừa nghe liền hiểu được ý tứ của Hàn Nghệ.
.Đương nhiên, đối với một chiêu này, Trà Ngũ cũng đã quen tay hay làm rồi, tin tức rất nhanh liền được truyền ra ngoài
.- Mẹ nó này, ta mới vừa nghe nhà lão Đào người ta nói, Phượng Phi Lâu tính toán ngừng lại việc nhận gửi lương thực đấy?
.- Vì sao? Hắn đang gạt người sao?
.- Gạt người gì chứ, đó là bởi vì người gửi lương thực quá nhiều.
.- Làm sao có thể, bằng một tờ giấy, đã đem lương thực đưa tới chỗ của hắn sao? Nếu chẳng may hắn không trả chúng ta, thì làm sao bây giờ? Đông chủ Phượng Phi Lâu kia không phải là quan sao.
.- Ta nói này, mẹ nó thật sự là chưa từng trải gì cả, ta còn đặc biệt đi xem một chút đấy, chậc chậc, những xe gỗ chở theo lương thực đã sắp xếp hàng từ ngõ Bắc đến Bắc môn rồi, Hàn tiểu ca người ta là có bản lĩnh, cái gì nước hoa, giấy mực đều là hắn làm ra, người ta cần phải lừa chút tiền này của chúng ta sao. Việc này bà cũng đừng quản nhiều, ta đã quyết định rồi, ngày mai ta phải đi gửi lương thực.
.------
.- Này! Lão Tam, ngươi từ đâu đến đấy, sao lại vui vẻ như vậy?
.- Ta đi ngõ Bắc gửi lương thực rồi.
.- Lại là gửi lương thực? Ta cảm thấy việc này khá khó tin đấy, giờ trên trời còn có thể có tiền rơi xuống hay sao, gửi lương thực vốn là phiền toái, ngõ Bắc giúp chúng ta bảo quản, còn mỗi đấu nhiều hơn mấy văn tiền, đây không phải việc mà người ngu mới làm sao?
.- Ngươi khoan hãy nói đã, hôm qua ta vẫn còn có suy nghĩ giống với ngươi, nhưng ngươi biết không, hiện tại rất nhiều người đi gửi lương thực. Ta còn từng đặc biệt hỏi thăm rồi, lão Chu thôn bên canh không phải đang buôn bán ở chợ lớn Đào Bảo sao, ông ta từ Phượng Phi Lâu nhận được tin tức, nói hiện giờ người đi gửi lương thực quá nhiều, Phượng Phi Lâu đã chuẩn bị tạm ngừng nhận gửi lương thực rồi, nếu là hắn lừa chúng ta, đáng giá để làm như vậy sao, người của thôn lão Chu đều đã đi rồi.
.- Thật sự?
.- Lão Tam, các ngươi đang nói cái gì đó, mà hăng say như vậy?
.- Trần Lục ca.
.- Còn có thể nói cái gì, không phải là chuyện về gửi lương thực sao? Ngươi đi gửi chưa?
.- Ngày đầu tiên thì ta đã đi gửi rồi.
.- Lục ca, ngày đầu tiên thì ngươi đã đi rồi sao?
.- Đúng vậy!
.- Lục ca, ngươi bình thường khá cẩn thận, như thế nào lần này?
.- Ngươi chưa từng nghe thấy Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu sao?
.- Cái này ta đương nhiên đã nghe qua rồi.
.- Thế còn không phải rồi sao, Hàn tiểu ca người ta tuổi trẻ tài cao, hiện giờ đã là Triều Tán Đại Phu, lại là con rể của Lan Lăng Tiêu thị, gia tài vạn quan, ta sự thật không thể tưởng tượng được Hàn tiểu ca vì sao lại vì chút tiền ấy, mà ngay cả danh dự, chức quan, thậm chí cả thê tử cũng không cần, phải biết rằng những quý tộc kia đều khá sĩ diện đấy.
.- Lục ca nói thực đúng, ta cũng nghĩ như vậy đấy.
.- Ôi! Nếo là như vậy, ta cũng phải khẩn trương đi gửi thôi.
.------
.Theo một đống tin đồn từ ngõ Bắc truyền ra, tình hình gửi lương thực càng ngày càng nghiêm trọng.
.Dân chúng trong thành Trường An thì không cần phải nói, gần như đều tham dự vào trong đó, hiện giờ ngay cả các nông phu ở nông thôn ngoại ô cũng mang tới lương thực tới cửa, thật sự là Hàn Nghệ định hạn chế rồi, nếu không, những đại gia tộc kia mọi người đều đem lương thực đến gửi ở chỗ Hàn Nghệ, vậy Hàn Nghệ lại chẳng high đến không chịu nổi, mấu chốt là không có chỗ để chứa nữa, hiện giờ hầm chứa lương thực vẫn là mượn từ Nguyên gia bên kia đấy.
.Đương nhiên, cũng không cần phải giữ bao lâu, dù sao xưởng rượu cũ kia vẫn luôn hoạt động.
.Ngõ Bắc, toàn là đầu người dao động, thật sự là nhìn thấy đầu mà không trông thấy đuôi.
.Trong đám người mỗi người đều nghển cổ trông mong, lo lắng đề phòng, sợ còn chưa đến lượt mình, thì Hàn Nghệ đã ngưng hẳn kế hoạch này.
.- Đến lượt ta, đến lượt ta.
.Một tiểu lão nhân đợi nửa ngày, rốt cục chờ được đến lượt mình, kích động đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng, khẩn trương gọi hai đứa con trai của mình đẩy cái xe gỗ tiến lên trước.
.Nhiều lương thực như vậy, nếu như dùng không đúng cách, thì thật không biết phải mất thời gian bao lâu mới đếm hết được, Hàn Nghệ đã sớm dùng mấy cái bình gốm đặc chế, dù sao cứ chất đầy thì chính là một thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận