Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1034.1: Tư hóa

.Xem ra hôm nay Hàn Nghệ dự dịnh "ngữ bất kinh nhân tử bất hưu"1 a! (1: hàm ý lời nói ra chưa đạt được mục đích thì thề không từ bỏ)
.Mọi người đều ngây ra như phỗng, bao gồm cả Võ Mị Nương tâm tư tinh tế cũng không khỏi kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Bán?
.Bán bến thuyền của triều đình?
.Ngươi đây không phải đang nói đùa sao?
.Lý Trị sửng sốt hồi lâu, buồn bực nói: - Bán? Bán cho ai?
.- Thương nhân! Hàn Nghệ đáp lại ngắn gọn rõ ràng.
.- Toàn là nói bừa!
.Hứa Kính Tông phẫn nộ nói: - Triều đình đã tốn nhân lực vật lực như vậy để xây dựng bến thuyền này, vậy mà ngươi muốn đem bán, vậy triều đình dùng cái gì?
.Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: - Xin hỏi Hứa đại học sĩ, triều đình đóng thuyền để làm gì?
.Hứa Kính Tông nói: - Đương nhiên là để vận chuyển hàng hóa.
.- Vậy còn không phải sao! Hàn Nghệ nói: - Đại Đường ta cũng không có kẻ thù trên thủy gì, không cần phải thủy chiến, bởi vậy đóng thuyền hàng là chủ yếu, vậy thì có thuyền hàng chở là được rồi, việc gì phải tự đóng, bán bến thuyền cho thương nhân, thương nhân đóng thuyền, triều đình muốn vận chuyển hàng hóa, bỏ tiền thuê người vận chuyển là được rồi a ! Việc gì mà tất cả đều phải tự mình đóng, tự mình chở!
.Lý Nghĩa Phủ buồn bực nói: - Triều đình tự đóng thuyền không phải càng tốt sao, tại sao phải để thương nhân đóng? Đến lúc triều đình muốn vận chuyển cái gì, còn phải bỏ tiền ra tìm người.
.Hàn Nghệ nói: - Đó đều chỉ là tiền lẻ, triều đình tự làm thì phải tốn nhiều tiền hơn, ta thân là Hộ Bộ Thị lang, đương nhiên phải suy nghĩ cho tài chính quốc gia.
.Lý Trị cau mày nói: - Từ đâu mà nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, sau khi vi thần đến Hộ Bộ nhậm chức, từng thấy không ít công trình của triều đình, bệ hạ cũng biết bản thân vi thần cũng đã làm không ít công trình, tương đối quen với phương diện này, đặc biệt là mặt giá cả, vi thần phát hiện một hiện tượng vô cùng đặc thù, đó là tiền mà công trình của triều đình bỏ ra vượt xa so với công trình của thần.
.Lý Trị nghe vậy sắc mặt tối sầm, nói: - Ý của khanh là có người trong đó tham ô?
.Các đại thần đều giật mình, tên nông dân này sóng gió vừa mới đi qua, ngươi sẽ không muốn làm một trận sóng gió chống tham nhũng nữa đấy chứ!
.- Cũng không phải vậy!
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói:
.- Thật ra đạo lý rất đơn giản, triều đình bỏ tiền xây dựng công trình, tiền này là thuộc về quốc gia, không thuộc về bất cứ cá nhân nào, đối với bất cứ một người nào mà nói thì đương nhiên có thể kiếm chác được chút nào hay chút nấy, có thể thêm chút hay chút nấy, lãng phí thì lãng phí, chẳng sao cả. Điều này tạo thành rõ ràng công trình chỉ cần có một thuyền gỗ, nhưng có thể báo thì báo hai thuyền, Hộ Bộ cũng không rõ về việc này, càng không muốn vì một chút tiền này mà đắc tội với người khác, tích tiểu thành đại, lớn thì đại quan triều đình, nhỏ thì thợ thủ công, có lợi ích là chiếm, dù sao thì cũng là tiền của quốc gia.
.Nhưng nếu là tư nhân thì khác, đó là tiền thuộc về tư nhân, nhất định phải tính toán tỉ mỉ, quyết không thể lãng phí, nếu ai dám đục nước béo cò, đó chính là trộm cắp, tư nhân tư sẽ liền đi tố cáo lên quan phủ, nhưng là công trình của triều đình, triều đình cũng chính là quan phủ, quan phủ không thể tự tố cáo mình. Nếu bệ hạ không tin, vi thần có thể lấy phí tổn chế tác tơ lụa của Tự Do Chi Mỹ so sánh một chút với phí tổn chế tạo tơ lụa của quan thự triều đình, Tự Do Chi Mỹ còn phải trả tiền công, nhưng phí tổn cũng thấp hơn phí tổn làm tơ lụa của quan thự, hơn nữa cứ so sánh với nhau, đồ của Tự Do Chi Mỹ còn tốt hơn một chút.
.Lý Trị quét mắt một lượt, thấy các đại thần đều không lên tiếng, trong lòng biết lời Hàn Nghệ nói nhất định là thật, hơn nữa điều này còn xuất hiện khá thường xuyên, trong lòng rất không vui, tiền của quốc khố, tuy nói cũng không phải thuộc về y, nhưng có muôn vàn quan hệ với y, các ngươi lại lãng phí tiền của quốc khố như vậy, tiếp tục thế này làm sao được.
.Lý Nghĩa Phủ cũng không ngu, nếu làm như vậy, rất nhiều quan viên sẽ không trục lợi được, hơn nữa còn tăng thêm quyền lực cho Hộ Bộ, bán bến thuyền nhất định là chuyện của Hộ Bộ, nói: - Không phải Hàn Thị lang nói Công Bộ tham ô tiền của quốc gia đấy chứ?
.Diêm Lập Bản nhíu mày, trong lòng rất là ủy khuất.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta cũng không có nói như vậy, ý của ta là, tiền này một khi đã ra khỏi quốc khố thì cũng giống như một con cừu rơi vào hang sói, ai ai cũng muốn kiếm chác một chút, cho dù không kiếm chác một chút, bọn họ cũng sẽ không tiết kiệm, lãng phí thì lãng phí, không có ai lại đau lòng, nếu không đủ thì hỏi xin triều đình, điều này sẽ khiến tài chính trở nên gánh nặng chồng chất, bởi vì bất luận triều đình làm gì cũng đều là rải tiền ra ngoài, khó có thể thu lợi.
.Ngoài khác, triều đình đóng thuyền, quan viên đều không tính tiền vốn, không băn khoăn đến cảm nhận của thợ thủ công, một mực làm cho nhanh, tranh thủ chiến tích cho mình. Vẫn là đạo lý đó, tại sao Tùy Dương Đế đóng thuyền thì là hao tài tốn của, mà bốn chữ này chưa bao giờ xuất hiện trên đầu thương nhân và địa chủ, đây chính là triều đình đã đứng ở mặt đối lập với bách tính, mà bách tính lại chỉ là dám giận mà không dám nói, cuối cùng tích áp thành bệnh, liền biến thành quan bức dân phản, nếu thương nhân làm như vậy, bách tính thì không sợ thương nhân, nhất định sẽ báo quan phủ, ngay khi mầm tai họa vừa bắt đầu đã bị triều đình bóp chết rồi, hình tượng của triều đình sẽ trở nên càng chính nghĩa hơn, bởi vậy vi thần cho rằng, sao không để thương nhân đóng thuyền, triều đình bỏ tiền thuê thương nhân vận chuyển là được.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên nói: - Nếu nói kiếm tiền, nếu tất cả thuyền đều là của triều đình, như vậy thì thương nhân sẽ cần phải thuê thuyền của triều đình để vận chuyển hàng hóa, triều đình sẽ có thể kiếm được tiền a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thương nhân thì vận chuyển bao nhiêu hàng hóa, chủ yếu vẫn là triều đình cần phải vận chuyển hàng hóa từ các nơi đến Trường An, nếu triều đình đóng thuyền khắp nơi, đồ vận chuyển hơn nửa đều là hàng hóa triều đình, căn bản không cần tiền.
.Hứa Kính Tông nói: - Nhưng nếu để thương nhân có được bến thuyền này, bao gồm cả triều đình, người trong thiên hạ đều phải cầu cạnh thương nhân, thương nhân gian xảo, quốc gia tất loạn.
.- Hứa Đại học sĩ nói câu này cũng không sai. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Để tránh tình trạng một nhà độc đại này, triều đình có thể xây dựng ở Trường An, Lạc Dương mỗi nơi một bến thuyền loại lớn, lần lượt bán ra cho hai thương nhân, để bọn họ hình thành một kiểu cạnh tranh, bởi vì hàng hóa của triều đình là nhiều nhất, triều đình mới là chủ thuê lớn nhất của bọn họ, như vậy ai có thuyền tốt thì dùng người đó, như vậy có thể tránh được một nhà độc đại, lại có thể thúc đẩy thương nhân phát triển ra thuyền tốt hơn.
.Võ Mị Nương nghe thấy muốn xây dựng bến thuyềnở Lạc Dương, mắt không khỏi sáng lên.
.Lý Trị nghe vậy nhíu mày không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận