Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1323: Choáng váng không bình thường

.Đợi khi Lưu Nhân Quỹ chạy đến ngục, chỉ thấy hai đầu một dải dây đai lưng buộc chặt trên cửa, mà giắt trên đó lại là một cỗ thi thể, không phải Tất Chính Nghĩa thì là ai.
.Lưu Nhân Quỹ ngơ ngác nửa ngày, không khỏi nhắm mắt thở dài, hai đầu mày tràn đầy vẻ hối hận.
.Tùy tùng bên cạnh ông ta nhỏ giọng nhắc nhờ: - Lão gia, án này cũng không thể tiếp tục truy nữa, hơn nữa hiện tại người phải khẩn trương vào cung bẩm báo bệ hạ.
.Lưu Nhân Quỹ nhíu mày, trên mặt tràn ngập vẻ không cam tâm, nhưng rất nhanh, sự không cam lòng này liền hóa thành bất đắc dĩ, gật gật đầu, thậm chí cũng không muốn quở những trách ngục tốt này, trong lòng cũng dần hiểu ra, dựa vào một Cấp sự nho nhỏ như ông ta, sao lại có thể đảo ngược trời.
.Trong hoàng cung.
.- Cái gì?
.Lý Trị trợn to hai mắt, nhìn Lưu Nhân Quỹ: - Khanh nói Tất Chính Nghĩa đã tự vẫn trong ngục?
.Lưu Nhân Quỹ phủ phục dưới đất, nói: - Đây đều là sơ suất của vi thần, xin bệ hạ giáng tội vi thần.
.Ánh mắt Lý Trị lóe lên vài cái, lại liếc nhìn Lưu Nhân Quỹ, nhíu mày, nói:
.- Khanh lui xuống trước đi.
.- Vi thần cáo lui.
.Lưu Nhân Quỹ khom người lui ra ngoài.
.Cửa vừa mới khép lại, Lý Trị đột nhiên nhắm mắt ngửa mặt thở dài.
.Một canh giờ sau.
.Trong điện Lưỡng Nghi.
.Lư Thừa Khánh, Hứa Kính Tông, Đỗ Chính Luân, Hàn Nghệ, Hứa Ngữ Sư đều đã ngồi bên trong.
.Bởi vì án này dính dáng tới đại thần trong triều, không phải án nhỏ, Lý Trị buộc phải lập tức tìm vài vị đại thần chủ chốt thương nghị.
.Một đám đại thần chủ chốt sau khi nghe xong, đều kinh ngạc không thôi.
.Nhưng phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là giết người bịt miệng, lại không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt lóe ra tia chất vấn.
.- Bệ hạ, đây rõ ràng là Lưu Nhân Quỹ lơ là nhiệm vụ, án này liên quan tới Trung thư lệnh, Tất Chính Nghĩa này vừa chết, ai sẽ rửa sạch oan khuất cho Trung thư lệnh, kính xin bệ hạ trị tội Lưu Nhân Quỹ lơ là nhiệm vụ.
.Hứa Kính Tông đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ nói.
.Lão vừa ồn ào, Đỗ Chính Luân lập tức giật mình tỉnh lại, khó nhọc hít thở, chúng ta đều ngốc sao, rõ ràng là ngươi đổi trắng thay đen, lập tức đứng lên nói: - Bệ hạ, Lưu Nhân Quỹ chỉ là phụng mệnh tra án, nhưng Đại Lý Tự không phải là nơi y có thể làm chủ được, việc này nên vấn trách Đại Lý Tự Khanh, chứ không phải là Lưu Nhân Quỹ.
.Hứa Kính Tông hừ nói: - Đỗ Trung thư, lúc trước khi vụ án xảy ra, ngươi liền kiện Đại Lý Tự Khanh, khiến Đại Lý Tự Khanh không tiện tham gia án này, trước đó vài ngày cũng ở nhà nhàn phú, giờ ngươi lại đẩy tội lên đầu Đại Lý Tự Khanh, ngươi cũng không khỏi khinh người quá đáng rồi. Lại nói, nhiều ngày trôi qua như vậy, Lưu Nhân Quỹ đã thẩm tra ra cái gì, trên khẩu cung của Tất Chính Nghĩa vẫn là một tờ giấy trắng.
.Đỗ Chính Luân cũng cực kỳ giận dữ, các ngươi lộng hành như vậy, quả thực là quá vô pháp vô thiên, cãi: - Đây đều trách Hứa Thị trung ngươi, Lưu Nhân Quỹ mới chỉ nói miệng một câu muốn dùng hình, các ngươi liền thượng tấu bệ hạ buộc tội y, khiến Lưu Nhân Quỹ đến hình phạt cơ bản nhất cũng không dám dùng, mà Tất Chính Nghĩa kia lại giả vờ ngây ngốc, việc này không dùng hình có thể làm ư, ta đã sống mấy chục năm, còn chưa từng thấy thẩm án lại uất ức như vậy. Ngoài ra, rốt cuộc có phải là Tất Chính Nghĩa tự sát hay không, ta cho rằng còn phải điều tra tường tận.
.Hứa Kính Tông nói: - Chỉ chứng cứ Lưu Nhân Quỹ trình lên, đã đủ định tội Tất Chính Nghĩa, Tất Chính Nghĩa rõ ràng là sợ tội tự sát, ngươi còn muốn giằng co không ngớt, ta thấy rõ ràng là ngươi có mưu đồ khác.
.Đỗ Chính Luân cũng bất chấp, nói:
.- Là ta có ý đồ khác hay là trong lòng các ngươi có quỷ.
.- Đủ rồi!
.Lý Trị đột nhiên quát một tiếng lớn, tiếp đó có thể thấy thân thể Lý Trị lắc lư một trận.
.- Bệ hạ!
.Trương Đức Thắng bên cạnh bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng xông lên trước đỡ lấy Lý Trị.
.- Bệ hạ!
.Hứa Kính Tông, Đỗ Chính Luân, Hàn Nghệ bọn họ cũng đều sợ hãi, đứng cả dậy vây quanh.
.- Mau truyền ngự y, mau truyền ngự y.
.Một khắc sau.
.Hàn Nghệ, Hứa Kính Tông, Đỗ Chính Luân mấy đại thần trọng yếu bọn họ, ai nấy đều vẻ mặt lo lắng đứng ngoài cửa.
.- Bệ hạ!
.Chợt nghe thấy một tiếng la hét, chỉ thấy Võ Mị Nương thần sắc lo lắng bước nhanh về hướng này, đi tới trước cửa, nàng ta đột nhiên ngừng lại, hung hăng phẫn nộ nhìn đám người Hứa Kính Tông: - Nếu bệ hạ không may xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho các ngươi. Nói xong liền đẩy cửa đi vào.
.Đúng là chữa lợn lành thành lợn què a!
.Hàn Nghệ hoàn toàn tin tưởng vẻ mặt lo lắng của Võ Mị Nương lúc này là phát ra từ nội tâm, bỏ cảm tình qua một bên không nói, hiện giờ địa vị Võ Mị Nương chưa được củng cố, nếu không may lúc này Lý Trị có chuyện gì bất trắc, chỉ dựa vào nàng ta và thái tử hoàn toàn không khống chế nổi thế cục, bên kia chỉ cần Trưởng Tôn Vô Kỵ vung tay hô hào, chỉ dựa vào Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ, sao mà đủ xem chứ. Nếu quả thật xuất hiện kiểu tình huống này, Trưởng Tôn Vô Kỵ một vạn phần trăm sẽ xuống núi, khi đó Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có lựa chọn, hơn nữa phần thắng của lão càng nắm chắc hơn.
.- Bệ hạ!
.Võ Mị Nương vào đến cửa, thấy Lý Trị nằm trên giường, trong lòng rối bời, khẽ gọi một tiếng.
.- Hoàng hậu đến rồi.
.Lý Trị hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương thấy Lý Trị vẫn còn tỉnh táo, vội vàng đi tới, cầm tay Lý Trị, nói: - Bệ hạ, người thấy thế nào rồi?
.Lý Trị cười nói: - Hoàng hậu yên tâm đi, trẫm không sao.
.Võ Mị Nương vẫn không yên lòng, lại nhìn về phía ngự y.
.Ngự y vội nói: - Xin hoàng hậu yên tâm, bệ hạ chỉ là vì một chuyện mà kích động mới xuất hiện hiện tượng ngất xỉu, không đáng lo ngại, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi. Nếu không còn chuyện gì khác, thần cáo lui trước.
.Võ Mị Nương lúc này mới yên lòng triệt để, khẽ gật đầu, ngự y liền ra ngoài, ông ta còn phải báo tin tức với mấy người Hàn Nghệ.
.Đợi sau khi ngự y ra khỏi, Võ Mị Nương lại nói với Lý Trị:
.- Bệ hạ, long thể của người quan trọng hơn, chút chuyện vặt vãnh này, cứ giao cho mấy đại thần bọn họ làm đi, người cũng không thể tổn hại long thể của mình được!
.Lý Trị thở dài, thoáng gật đầu.
.Võ Mị Nương lại tức khí nói: - Đều tại Lý Nghĩa Phủ, nếu không phải ông ta sắc mê tâm khiếu, làm sao có nhiều chuyện như vậy được, thiếp nhất định không tha cho ông ta.
.Câu nói này thốt ra vào lúc này, cũng là phát ra từ nội tâm, nếu vì Lý Nghĩa Phủ mà chọc tức Lý Trị, người tiếp theo thắt cổ chắc chắn chính là Võ Mị Nương nàng ta rồi, nàng ta thật sự rất muốn bắt Lý Nghĩa Phủ lại, đánh cho một trận, đến một chuyện tốt cũng không làm được, lại còn toàn làm trò quỷ.
.Lý Trị vỗ vỗ tay nàng ta cười nói: - Không nói chuyện này nữa.
.Qua nửa ngày, Võ Mị Nương ra khỏi điện Lưỡng Nghi, ánh mắt linh hoạt, sắc bén lướt trên mấy người Hàn Nghệ, nói: - Chuyện này mới nhỏ xíu như vậy, có đáng để mấy tể tướng các ngươi cãi nhau từ sáng đến tối trước mặt bệ hạ không, nơi này là điện Lưỡng Nghi, không phải cái chợ, thật không biết nuôi một đám người các ngươi có ích gì. Việc này tự các ngươi thương lượng, tự mình điều tra, có kết quả rồi hãy trình lên, trước lúc đó, nếu ai còn dám tranh cãi ầm ĩ chuyện này trước mặt bệ hạ, ta quyết không tha cho các ngươi.
.- Chúng thần tuân mệnh!
.Điều quan trọng nhất của quốc gia đương nhiên chính là sức khỏe của hoàng thượng, náo tới tận mức này, ai còn dám loạn ngôn, chỉ sợ Ngụy Trưng còn sống ông ta cũng không dám.
.- Các khanh lui xuống đi.
.- Vâng!
.Hoàng hậu đã lên tiếng, việc này các ngươi tự thương lượng mà làm, vậy đám người Hứa Kính Tông liền đến chính sự đường.
.- Các vị, các vị cho rằng án này nên phán như thế nào?
.Hứa Kính Tông cũng bị dọa, đã thu liễm lại rất nhiều.
.Đỗ Chính Luân nhíu lông mày không nói, hiển nhiên ông ta không phục, nhưng ông ta cũng không dám lại tiếp tục tranh cãi ồn ào nữa.
.Lư Thừa Khánh nhìn vòng quanh một lượt, Hàn Nghệ đã nhắm mắt lại rồi, hiển nhiên dự định muốn làm gì cũng được, vì vậy nói: - Căn cứ chứng cứ Lưu Nhân Quỹ trình lên, đều chỉ về phía Tất Chính Nghĩa, không liên quan gì tới Lý Trung thư, theo ý ta, vẫn là theo lời khai hiện có mà luận tội, về phần khuyết điểm của Lý Trung thư, cứ để cho bệ hạ làm chủ đi.
.Hứa Ngữ Sư gật gật đầu, tỏ vẻ phụ họa.
.Hứa Kính Tông đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Thị lang nghĩ thế nào?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta cũng tán thành đề nghị của Lư Thượng thư.
.Hứa Kính Tông lúc này mới nhìn về phía Đỗ Chính Luân, nói: - Đỗ Trung thư nghĩ sao?
.Đỗ Chính Luân cũng biết việc này náo động quá lớn rồi, còn dây dưa nữa, sẽ chỉ tự chuốc lấy khổ cực, cho nên nói: - Các ngươi bảo làm sao thì cứ làm vậy đi. Dừng một chút, ông ta lại nói: - Nhưng ta kiên quyết phản đối cách nói Lưu Nhân Quỹ lơ là nhiệm vụ.
.Chút lương tâm ấy ông ta vẫn còn, ông ta đề cử Lưu Nhân Quỹ lên, nhưng lại không thể giúp đỡ được bao nhiêu, nếu còn liên lụy Lưu Nhân Quỹ nữa, vậy ông ta còn mặt mũi tiến cử người khác sao.
.Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sư cũng gật đầu tán thành.
.Ý là các ngươi mỗi bên đều lui một bước a!
.Hứa Kính Tông vì Lý Nghĩa Phủ mà tranh giành đến nước này cũng đã đủ liều mạng rồi, lão cũng không muốn náo thêm nữa, chỉ cần bảo vệ được Lý Nghĩa Phủ là được rồi.
.Hoàng đế vừa ngất xỉu, chuyện gì cũng đều giải quyết được.
.Mấy người thương lượng một chút, xác định Tất Chính Nghĩa đầu sỏ gây ra tội, toàn bộ nhân sĩ trong Đại Lý Tự phàm có liên quan với y đều luận tội xung quân, Thuần thị kia cũng bị đày đi Giang Nam. Về phần Lưu Nhân Quỹ, ưu khuyết điểm tương hỗ, vẫn trở về làm Cấp sự trung. Đương nhiên, đây chỉ là thương nghị, quyết định cuối cùng vẫn phải là Lý Trị.
.Nhưng việc này cũng biến đổi bất ngờ, phát triển đến bước này, vừa là trong dự liệu vừa là ngoài dự liệu, đương nhiên Hàn Nghệ phải gặp mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ một chút.
.- Thân thể bệ hạ vẫn ổn chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe Lý Trị ngất xỉu, lúc này cũng kinh sợ tới toát ra mồ hôi lạnh khắp người.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thái úy cứ yên tâm, thân thể bệ hạ không sao, căn cứ theo ngự y chẩn bệnh, bệ hạ chỉ là nhất thời quá kích động, vì vậy mới cảm thấy choáng váng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài một hơi, qua một lát, lão mới hỏi: - Vậy bây giờ các ngươi tính thế nào?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Hiện giờ dù là Đỗ Chính Luân hay là Hứa Kính Tông, cũng không dám tiếp tục đấu nữa, dù sao việc này đã ảnh hưởng đến thân thể bệ hạ, bởi vậy chúng ta dự định kết án ở đây, đẩy hết thảy tội trạng lên người Tất Chính Nghĩa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, lại nói: - Ngươi cho rằng Tất Chính Nghĩa là tự sát sao?
.- Đương nhiên không cho rằng như vậy.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Đây nhất định là Lý Nghĩa Phủ muốn giết người diệt khẩu. Vụ án này kỳ thực vô cùng đơn giản, nếu không có Lý Nghĩa Phủ sai khiến, một Đại Lý Tự Thừa nho nhỏ như Tất Chính Nghĩa làm sao dám tự ý đưa phạm nhân đến quý phủ Lý Nghĩa Phủ, dù cho y muốn nịnh bợ Lý Nghĩa Phủ, cũng phải thông báo trước với Lý Nghĩa Phủ một tiếng, được Lý Nghĩa Phủ cho phép, y mới làm vậy. Như vậy Tất Chính Nghĩa chắc chắc sẽ không tìm đến cái chết, ít nhất y lôi ra Lý Nghĩa Phủ, tội danh của y cũng sẽ giảm đi rất nhiều, lúc trước y một mực không mở miệng, chính là chờ Lý Nghĩa Phủ đến cứu y, không có việc đột nhiên tìm cái chết, như vậy hẳn là y bị người mưu sát. Chỉ có điều Lý Nghĩa Phủ gặp may, vừa vặn gặp lúc thân thể bệ hạ mang bệnh nhẹ, nếu không thì, chắc chắn Đỗ Chính Luân sẽ không từ bỏ ý định.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại cười ha hả, nói: - Kỳ thực dù cho bệ hạ không xuất hiện bệnh nhẹ, vụ án này đến đây nhất định cũng phải chấm dứt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận