Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 615. 2. Tạo món nợ tình ngườ

.Tuy rằng người hắn từng đắc tội rất nhiều, nhưng kẻ thực sự muốn dùng thủ đoạn này để trị hắn đến đường chết, lại còn có loại thế lực như vậy, e rằng cũng chỉ có Trần Thạc Chân và Trương Minh thôi, nhưng khả năng là đám dư nghiệt của Trần Thạc Chân không lớn, dù gì Trần Thạc Chân cũng liều mạng cứu hắn, đương nhiên cũng có khả năng là do Trần Thạc Chân cố tình lừa gạt, nhưng Hàn Nghệ không hiểu mục đích Trần Thạc Chân làm như vậy là gì, hơn nữa tình huống lúc đó cũng không giống như đang diễn, dù gì mấy lần trước đó hắn đều tìm được đường sống trong chỗ chết.
.Vì thế có khả năng nhất vẫn là Trương Minh, Trương Minh đi đày, Trương gia gặp phải không ít đả kích, mà chuyện này vẫn luôn do Hàn Nghệ thẩm tra, chỗ bất công cũng là điều đâu cũng có thể thấy được, sau khi bao nhiêu người đồn đại, rất nhiều đại thần đều nói là Hàn Nghệ vu oan cho Trương Minh, Trương gia muốn báo thù Hàn Nghệ cũng hoàn toàn có khả năng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày không lên tiếng, ông ta cũng đã mơ hồ đoán ra điều gì, suy nghĩ một hồi, ông ta mới nói: - Bệ hạ biết việc này không ?
.Hàn Nghệ đáp: - Ta vừa từ hoàng cung ra, là bệ hạ cho phép ta tới đây. Chuyện này dù sao cũng không phải chỉ một mình ta biết, nếu chỉ nói với Thái úy, mà không báo với bệ hạ, chẳng may lộ ra ngoài, có khả năng ta sẽ bại lộ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, hơi lộ vẻ lo âu hỏi: - Vậy ý bệ hạ thế nào ?
.Hàn Nghệ đáp: - Trong lúc này, bệ hạ khi chưa nắm chắc được bất cứ điều gì, nào dám làm bừa, dù sao chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc bệ hạ chiêu dụ thế lực, vì thế bệ hạ vẫn lựa chọn phương án âm thầm điều tra.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ là loại người thông minh đến thế nào chứ, vừa nghe xong liền lập tức hiểu ra ngay, Lý Trị không dám hành động thiếu suy nghĩ, ông ta lại càng không muốn, chuyện này một khi làm lớn lên, thì thực sự sẽ mất kiểm soát, duy trì được hiện trạng chính là điều ông ta khao khát nhất, từ trước tới nay đều là do Lý Trị gây chuyện, ông ta vẫn chọn bị động phòng thủ, gật đầu nói: - Chuyện này ngươi làm rất đúng. Ngươi cũng yên tâm đi, chuyện này lão phu nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.
.Hàn Nghệ gật đầu đáp: - Đa tạ thái úy. Trong lòng cũng đã yên tâm, Trương gia vẫn coi Trưởng Tôn Vô Kỵ là con ngựa đầu đàn, Trưởng Tôn Vô Kỵ nói một câu, Trương gia nhất định không dám làm càn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Hàn Nghệ, thở dài: - Là lão phu khiến ngươi chịu ấm ức rồi !
.Dưới góc nhìn của ông ta, Hàn Nghệ là người của ông ta, kết quả thân tín của ông ta lại sai người đi ám sát Hàn Nghệ, ông ta cũng biết chuyện của Trương Minh không thể trách Hàn Nghệ, đều là do Lý Trị muốn đoạt lấy Ngự Sử Đài, điều này thực quá châm biếm, vì thế ông ta cũng cảm thấy hổ thẹn với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thái úy quá lời rồi, ta đi trên con đường này, thì đã chuẩn bị kĩ cho mọi thứ rồi, chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu, cũng là trong tình lý, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, đã là may mắn lớn lao lắm rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Hàn Nghệ, ngươi có biết không, lão phu thích ngươi nhất chính là ở tấm lòng độ lượng này của ngươi.
.Ngươi đương nhiên thích nhất rồi, cái loại tâm phúc vừa ngu xuẩn vừa trung thành lại còn được việc, ai lại không thích ! Hàn Nghệ cười nói: - Thái úy quá khen rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngừng cười, đột nhiên hỏi: - Phải rồi, chuyện của Thôi Nghĩa Huyền ngươi thấy thế nào ?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Chuyện này Thái úy chẳng phải đã giải quyết xong rồi ư ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Từ đâu mà nói như vậy ?
.Hàn Nghệ đáp:
.- Bệ hạ cố gắng dựng nên một chiêu bài phía Thôi Nghĩa Huyền, tranh thủ vì đó mà thu hút thêm nhiều thế lực ủng hộ người, nhưng ta xem trong triều vẫn còn vô cùng bình lặng, cho rằng Thái úy nhất định nghĩ cách để nén chuyện này lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khổ sở cười đáp: - Nhưng đây chỉ là phương pháp xử lý không triệt để. Chẳng ai có thể bảo đảm Thôi Nghĩa Huyền tiếp theo xuất hiện.
.Ánh mắt Hàn Nghệ bỗng chớp chớp mấy cái, nói: - Thái úy nói có lý, chuyện này phải thu hút sự cảnh giác mới phải, kỳ thực những quý tộc này bọn họ vẫn xem lợi ích của gia tộc là trên hết, hơn nữa bọn họ cũng vô cùng yêu quý danh dự của bản thân, ta đoán cũng chỉ có vài kẻ cá biệt đầu cơ trục lợi cá nhân sẽ chạy đến ủng hộ Võ Chiêu Nghi, nhưng sẽ phải chịu sự khiển trách trong gia đình, dù gì đây cũng không đúng với đạo đức, bởi vậy những kẻ này không đáng để lo nghĩ, ngược lại là những đại thần không biết lo nghĩ trước sau trong triều. Một khi bọn họ thoát ra ngoài, thì tình hình có thể sẽ trở nên càng thêm phức tạp.
.Đại thần mà hắn nhắc đến, chính là thứ tộc, những thứ tộc này vẫn luôn đứng ở thế trung lập. Bọn họ không có tư cách nương nhờ vào Trưởng Tôn Vô Kỵ, người ta đường đường là tập đoàn Quan Lũng danh tiếng, xem thường những thứ tộc này. Bọn họ cũng không chạy tới ủng hộ Lý Trị, bởi vậy trước giờ đều ở vị trí trung lập.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Ngươi nói không sai, đây cũng là điều lão phu lo lắng nhất.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, trầm mặc không lên tiếng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: - Ngươi thấy chuyện này thế nào ?
.Hàn Nghệ suy nghĩ hồi lâu mới đáp: - Để ngăn ngừa hậu họa, Thái úy nên đưa nhiều người đáng tin cậy vào triều hơn, củng cố thế lực trong triều.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, bỗng đột ngột hỏi ngược lại: - Vậy còn phía Dương Tư Nột thì sao ?
.Hàn Nghệ lập tức đáp: - Thái úy, tính chất của Dương Tư Nột không giống với Thôi Nghĩa Huyền, Dương Tư Nột là do bệ hạ chủ động chiêu dụ, thân là thần tử, Dương Tư Nột cũng rất băn khoăn, ông ta bằng lòng ở lại kinh thành, thực lòng là bất đắc dĩ, ông ta thậm chí đã tính về Dương Châu sớm, nhưng vẫn muộn mất một bước. Chẳng giấu gì thái úy, ta cũng từng nói chuyện với ông ta, ông ta sẽ không ủng hộ Võ Chiêu Nghi, ông ta chỉ nguyện trung thành với bệ hạ, cho nên Thái úy hãy yên tâm về Dương Tư Nột.
.Kỳ thật trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng hiểu rõ, dù gì Dương Tư Nột cũng lấy danh nghĩa hiếu thuận, thỉnh cầu lưu lại Trường An, chưa bao giờ biểu lộ ra muốn ủng hộ cho Võ Chiêu Nghi, hôm nay lại nghe Hàn Nghệ nói vậy, thì đã hoàn toàn yên tâm, thực ra ông t acũng không dám động tới Dương gia lắm, dù gì Dương gia cũng là thế lực trực thuộc tập đoàn Quan Lũng.
.Sau khi ở lại phủ Thái úy một lát, Hàn Nghệ liền rời đi, bước ra khỏi cửa chính, sắc mặt Hàn Nghệ trở nên nghiêm nghị, dường như đang toan tính điều gì.
.Hàn Nghệ đi rồi, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức gọi một tên phụ tá tới, nói:
.- Ngươi lập tức thay ta đi Lương Châu một chuyến.
.Tỷ phu Trương Tông của ông ta là nhân sĩ Lương Châu, vì thế Lương Châu cũng là nơi Trương gia nắm thế lực.
.Sau khi Hàn Nghệ thăm hỏi khắp nơi thuận lợi, việc ám sát lần này, đã bị ém đi, Hàn Nghệ, Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ đều xuất từ nhiều nguyên nhân, vẫn chưa loan tin ra.
.Hàn Nghệ tuy rằng là người bị hại nghiêm trọng nhất trong vụ ám sát này, nhưng vì tính cách của hắn, dẫn đến việc hắn đối với vụ ám sát này vô cùng bình thản, vẫn chưa bị dọa tới mức thất kinh, trốn ở trong nhà không dám ló mặt ra khỏi cửa nữa, hơn nữa tính tình hắn cũng chẳng phải loại có thù tất phải báo, không phải ngươi tới giết ta, ta nhất định sẽ giết lại, hắn vẫn là xuất phát từ đại cục, từng giây từng phút hắn đều biết rõ, bản thân mong muốn điều gì nhất, bởi vậy hắn chọn phương thức ổn thỏa nhất và lại chính xác nhất để giải quyết việc này.
.Đồng thời, hắn cũng thu được sự tín nhiệm lớn hơn từ Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Thế nhưng, vì một loạt hành động của Trưởng Tôn Vô Kỵ, đem sự uy hiếp từ tấu chương kia của Thôi Nghĩa Huyền hạ xuống đến thấp nhất, những kẻ chứng kiến, thông thường đều là thứ tộc, mà nhìn dưới con mắt thứ tộc, Trưởng Tôn Vô Kỵ không động tới Thôi Nghĩa Huyền, chủ yếu là do sợ thế lực của Thôi thị, hơn thế Thôi thị cũng âm thầm tỏ thái độ, không ủng hộ Thôi Nghĩa Huyền, bọn họ từ đó mà nhìn ra Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn là người đứng đầu trong triều, đến cả Thôi thị cũng không thể không cúi đầu, vì thế bọn họ vẫn không dám làm bừa.
.Lý Trị vốn dĩ muốn mượn Thôi Nghĩa Huyền phản công quy mô lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị Trưởng Tôn Vô Kỵ cản trở.
.Thế cục lại một lần nữa vòng vào thế giằng co.
Bạn cần đăng nhập để bình luận