Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 929.1: Nhất định phải tổ chức thành đoàn thể mà đi

.Tiêu phủ!
.- Ôi! Diêm huynh đại giá quang lâm, Nhuệ không đón tiếp từ xa, thứ tội, thứ tội.
.- Tiêu huynh nói quá lời rồi. Hôm nay Lập Bản đến đây, là có chuyện muốn nhờ Tiêu huynh giúp đỡ.
.- Không biết là chuyện gì?
.- Xin hỏi vị giai tế kia của Tiêu huynh có ở trong phủ không?
.- Hàn Nghệ?
.- Đúng vậy.
.- Đã mấy ngày rồi nó không đến chỗ ta, không biết Diêm huynh tìm tiểu tế có chuyện gì?
.- Ồ, còn không phải là chuyện đóng thuyền hay sao, chắc hẳn Tiêu huynh cũng đã nghe nói rồi chứ.
.- Cũng nghe nói sơ sơ.
.- Nếu thật sự có thể như lời vị giai tế của huynh nói, thì thật sự là quá tốt rồi, ta vẫn luôn muốn tìm hắn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà vẫn không tìm được người.
.Hàn Nghệ này đi đâu rồi!
.Hoàng cung!
.- Bệ hạ, từ khi có sông Đại Vận khai thông đến nay, giao thông nam bắc, ngày càng ỷ lại đường thủy, đặc biệt là từ Giang Nam vận chuyển lương thực đến phương bắc, đường thủy có thể nói là lựa chọn duy nhất, bởi vậy từ Thái Tông thánh thượng trở đi, triều đình đã bắt đầu kiến tạo thuyền bè quy mô lớn, nhưng kỹ thuật đóng thuyền hiện nay chưa có đột phá so với tiền triều, các thợ thủ công vẫn nhất định phải ngâm mình trong nước để đóng thuyền, điều này có tổn hại cực lớn đối với sức khỏe của thợ thủ công. Hơn nữa, còn phải đề phòng thuyền chưa đóng xong đã bị nước cuốn trôi đi, nhất định phải cho người trông chừng từng giờ từng khắc, có thể nói là hao tốn của cải, hơn nữa đóng thuyền hết sức chậm chạp, cho đến nay vấn đề này vẫn luôn làm đau đầu Công Bộ.
.Chỉ thấy một ông già chừng năm mươi tuổi đang đứng trong điện, vẻ mặt sầu não nói với Lý Trị.
.Người này chính là Công Bộ Thượng thư Diêm Lập Bản.
.Triều Đường một mặt hấp thụ bài học của triều Tùy, cố gắng tránh xây dựng rầm rồ, hao tài tốn của, cho bách tính đều đi làm ruộng, nghỉ ngơi lấy sức, nhưng mặt khác lại muốn đóng thuyền, bởi vì thời kỳ này Giang Nam vừa mới nổi lên, giao thông nam bắc thực sự là quá quan trọng đối với chính trị trong nước.
.Tóm lại, đó là đã làm kỹ nữ, lại muốn lập miếu thờ.
.Như vậy thì Công Bộ mắc kẹt trong đó là vô cùng khó khăn, một mặt triều đình yêu cầu tăng thêm thuyền bè, triều đình chính là người đứng nói chuyện không đau lưng, nhưng mặt khắc, Công Bộ cũng phải đảm bảo cơ thể của các thợ thủ công khỏe mạnh, không thể làm giống như triều Tùy, lỡ như dẫn đến dân nộ, triều đình lại lấy Công Bộ ra để dẹp bỏ dân nộ, thật là trong ngoài không phải người, đây cũng là lý do Diêm Lập Bản biết được tin này liền lập tức đi tìm Hàn Nghệ.
.Lý Trị gật gật đầu, trên mặt lộ ra một chút hoang mang, đây đã là chuyện cũ rích nhai đi nhai lại rồi, quay sang nói: - Ái khanh nói có lý, vậy không biết ái khanh có nghĩ được cách nào không?
.Diêm Lập Bản nói: - Vi thân bất tài, không thể nghĩ ra biện pháp, nhưng hình như Hoàng gia đặc phái sứ đã nghĩ ra cách.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Chuyên nay la thât?
.Diêm Lập Bản nói: - Thiếu niên Khổng Tử 3 biểu diễn gần đây chính là nói về vấn đề này. Nói đến đây, ông ta đột nhiên dừng lại.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Sao ái khanh không nói tiếp?
.Diêm Lập Bản vẻ mặt đưa đám nói: - Nhưng vi thần nhiều lần tìm đến thỉnh giáo, Hoàng gia đặc phái sứ đều không có ở nhà, cũng không biết đã đi đâu.
.Lý Trị ngẩn người, sau đó khẽ nhíu mày, tiểu tử này lại đang chơi trò gì đây. Bây giờ y nhìn thấy Hàn Nghệ là có chút đau đầu, mưu ma chước quỷ cũng quá nhiều rồi, nói: - Ái khanh xin yên tâm, tiểu tử đó còn có thể mọc cánh bay mất được hay sao, bây giờ trẫm sẽ lập tức cho người đi tìm hắn.
.- Đa tạ bệ hạ.
.Phượng Phi Lâu!
.- Ôi! Là Trương thiếu giám à! Mau mau mời vào.
.- Trà Ngũ, đặc phái sứ có ở nhà không?
.Trương Đức Thắng với Trà Ngũ coi như là người quen biết cũ, cũng không có khách khi với gã ta nữa.
.Y vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên trong có người nói: - Ây dô! Trương thiếu giám đại giá quang lâm, Hàn Nghệ không nghênh đón từ xa, thứ tội, thứ tội!
.Không phải Hàn Nghệ thì là ai.
.Trương Đức Thắng nhìn thấy Hàn Nghệ, hơi ngẩn người, đây không phải ở nhà đó sao, nói: - Đặc phái sứ, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu thế?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: - Ta đến công trường bên ngoài đi một vòng, thiếu giám tìm ta có chuyện gì?
.Trương Đức Thắng không tin, khinh bỉ liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, nói: - Không phải tạp gia tìm ngươi, là bệ hạ tìm ngươi. Nói đến đây, y vẫn không nhịn được lẩm bẩm một câu: - Ngươi cũng thật là khó mời a!
.Hàn Nghệ làm như không nghe thấy.
.Hoàng đế cho mời, Hàn Nghệ cũng không dám không đi.
.Hàn Nghệ đi theo Trương Đức Thắng vào trong thư phòng.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
.- Miễn lễ đi!
.- Tạ ơn bệ hạ!
.Lý Trị không vui liếc nhìn Hàn Nghệ, cũng chẳng phải hỏi nhiều, không hỏi cũng biết, tiểu tử này có thể tìm ra cả trăm lý do để lấp liếm y, thật lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề:
.- Nghe nói Thiếu niên Khổng Tử của khanh đã ra đến tập thứ ba rồi.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút ý cười, nói: - Đúng vậy, thật sự không ngờ rằng đến bệ hạ cũng có hứng thú với cái này.
.Lý Trị ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Vậy sao? Sao trẫm cảm thấy có lẽ khanh sớm đã nghĩ đến trẫm sẽ hứng thú với cái này.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Sao bệ hạ nói ra lời này?
.- Được rồi! Trẫm hôm nay không muốn nói nhảm với khanh.
.Lý Trị hơi trừng mắt, lại nói: - Trẫm hỏi khanh, có phải tập Thiếu niên Khổng Tử này nói về chuyện đóng thuyền không?
.- Đúng vậy.
.- Vậy có hữu dụng thật hay không? Lý Trị hỏi có chút gấp gáp.
.Kỹ thuật đóng thuyền này đối với triều Đường mà nói, quả thực là vô cùng quan trọng.
.- Vi thần không biết.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói.
.Lý Trị nói: - Lẽ nào câu chuyện này không phải là khanh nghĩ ra.
.- Là vi thần nghĩ ra.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng vi thần nghĩ ra là câu chuyện, không phải thực tế, vi thần cũng chỉ nắm chắc cơ sở lý luận, rốt cuộc trên thực tế có thể hay không, vi thần cũng không dám khẳng định.
.Lý Trị hơi nhíu mày nói: - Thật sao?
.Y tưởng rằng vương giả bá khí của y có thể hù dọa được Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không sợ, nói: - Vi thần không dám giấu giếm.
.Lý Trị thu hồi ánh mắt, nghi hoặc quan sát Hàn Nghệ, trầm ngâm một lát, lại nói: - Như vậy đi, chuyện này khanh đi thương nghị với Công Bộ thượng thư một chút, khanh phải hiểu, đối với quốc gia mà nói, kỹ thuật đóng thuyền là vô cùng quan trọng.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi do dự.
.Lý Trị rất khó chịu nói: - Thế nào? Không được sao?
.- Đương nhiên không phải.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần chỉ sợ tài sơ học thiển, sẽ bị Công Bộ thượng thư cười chê. Vi thần có một kiến nghị, không biết có được hay không.
.Biết ngay tiểu tử ngươi có yêu cầu! Lý Trị thực muốn mở miệng chửi mẹ nó lên, nói với giọng giận dữ: - Nói!
.Hàn Nghệ nói: - Sao bệ hạ không bảo tập thể trên dưới Công Bộ đến Phượng Phi Lâu xem Thiếu niên Khổng Tử, nếu Công Bộ thượng thư cảm thấy chuyện này thật sự có thể, chúng ta lại thương lượng, nếu Công Bộ thượng thư cảm thấy không được, vậy thì coi như cho Công Bộ một ngảy nghỉ, tiền vé vào cửa này vi thần sẽ không thu.
.Vé vào cửa này cũng chỉ là một văn tiền mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận