Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 754: Dốc toàn bộ sức lực

.500 người!
.Tất cả những người ở đó đều hít một hơi xuýt xoa.
.Điều này rõ ràng vượt xa khái niệm kinh tế thời lúc đó, bởi vì lúc đó phòng thu chi thường thì quản lí tiền, còn thống kế dự toán gì đó thì hoàn toàn không biết tới, không cần quá nhiều người, đa phần là hai người là đủ.
.Nhưng chẳng còn cách nào khác, thời đó không có máy tính, Hàn Nghệ muốn biết tất cả các số liệu về đất đai, nghề chăn nuôi, lương thực, nhân lực, sức sản xuất của Lĩnh Nam, điều này cần có người hoàn thành.
.Tuy nhiên, điều này cũng phản ánh quy mô của kế hoạch này. Bọn Nguyên kiệt vừa kinh ngạc vừa phấn khích, vậy mới thú vị chứ!
.Hàn Nghệ nói: - Còn việc thành lập hai đội ngũ này thì giao cả cho Mẫu Đơn và Nguyên Triết phụ trách.
.Nguyên Mẫu Đơn, Nguyên Triết gật đầu đồng ý.
.Nhưng Nguyên Mẫu Đơn vừa gật đầu xong thì trong lòng chợt cảm thấy có gì đó là lạ, trong bất giác, nàng dường như đã hòa nhập vào trong cái không khí này, đã thực sự coi mình là thủ hạ của Hàn Nghệ, nàng thấy sợ hãi thứ cảm giác này.
.Hàn Nghệ thì chẳng quan tâm nhiều đến vậy, bởi vì hắn đã hòa nhập vào vai trò lãnh đạo, đoạn nói: - Sau đây chúng ta sẽ bàn cụ thể về kế hoạch nam tiến. Kế hoạch này đại khái có thể chia thành 3 bước, bước một, đất đai, bước hai, tài nguyên, bước ba, nhân lực. Đúng rồi, không biết chúng ta ở mạn Lĩnh Nam, Kiếm Nam có bao nhiêu người?
.Nguyên Triết nói: - Chúng ta ở vùng Quảng Châu có khoảng trên 100 người, nhưng ở cả vùng Lĩnh Nam thì chỉ có không tới năm chục.
.- Ít vậy thôi à?
.Hàn Nghệ tỏ vẻ có phần kinh ngạc nói.
.Nguyên Triết nói: - Quảng Châu là bởi vì có cảng khẩu nên mới nhiều người hơn chút, nhưng đường sá ở hầu hết các vùng đó đều không thông, hàng hóa đều bưng bít, đa số là một số bộ lạc, nhân sĩ Trung Nguyên tới đó đa phần là tội phạm lưu đầy, người của chúng ta ở đó, cũng đều tập trung ở vùng biên khu vực Lĩnh Nam, chủ yếu kinh doanh trồng dâu nuôi tằm, ta đã từng tới đó hai lần, khắp nơi đều là núi non hiểm trở, thường có thú dữ lui tới, hoang tàn vắng vẻ, muốn khai khẩn thì cũng chẳng phải chuyện dễ.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Đây chính là lí do ta để tâm tới Lĩnh Nam, nếu đâu đâu cũng là người thì chúng ta còn có gì mà làm nữa.
.Nguyên Phỉ nói: - Nhưng đường sá không thông, hàng hóa cũng không thông, nếu như chúng ta muốn tới Lĩnh Nam ở, điều đầu tiên e rằng là phải làm đường cái đã.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nếu như chúng ta đi làm đường, thì sẽ cản trở nghiêm trọng kế hoạch nam tiến của chúng ta, e rằng cả đời này của ta cũng chẳng hoàn thành nổi, hơn nữa chỉ dựa vào Nguyên gia chúng ta thì cũng khó mà làm được.
.Nguyên Phỉ nói: - Nhưng nếu không mở đường, thì hàng hóa của chúng ta làm sao vận chuyển ra được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị cần hiểu một điều, chỉ mấy năm nữa thôi, tất cả sẽ trong thời kì khai khẩn, không cần hàng hóa ra vào, hơn nữa núi non hiểm trở của Lĩnh Nam lại cung cấp cho chúng ta tấm lá chắn, ta chỉ cần khai khẩn đất đai, lợi dụng tấm lá chắn thiên nhiên đó, biến đất đai thành những trang viên, đợi đến khi trang viên của chúng ta phát triển đến một quy mô nhất định, chúng ta sẽ cân nhắc chuyện làm đường sau.
.Nguyên Triết cau mày nói: - Nhưng cho dù là khai khẩn thì cũng vô cùng khó khăn.
.Hàn Nghệ nói:
.- Điều này thì cần nhân lực, chúng ta trước mắt có thể di dời bao nhiêu hộ dân từ các thôn làng?
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Nếu như dốc toàn bộ sức lực, thì tính ra có thể di dời chừng hai nghìn hộ gia đình, nhưng nếu như cùng lúc di dời hai nghìn hộ tới khu vực Lĩnh Nam, thì kinh phí đi đường của bọn họ, còn cả nhà cửa bọn họ xây dựng ở đó, cộng tất cả các loại phí thì e rằng ít nhất cũng phải cần 5 vạn quan tiền. Thực ra đối với kế hoạch này của Hàn Nghệ, nàng là người chuẩn bị kĩ càng nhất, bởi vì nàng luôn mang một thái độ hoài nghi rất lớn về việc này.
.Nguyên Thương khẽ hít một hơi thật sâu, đành rằng Nguyên gia phải chi 5 vạn quan để làm công tác chuẩn bị, thì cũng không phải là một việc nhỏ rồi.
.Hàn Nghệ khẽ liếc sang Nguyên Thương nói: - Chúng ta có thể thay đổi cách tính, một hộ gia đình tương đương với 3 người, tổng cộng 6000 người, ta yêu cầu mỗi người ít nhất chiếm 500 mẫu, 6000 người là 3 trăm vạn mẫu đất, cho dù có phải hao tổn 5 vạn quan tiền, thì tính bình quân ra không tới 20 văn tiền một mẫu đất, đất đai giá rẻ như vậy, đi đâu mà mua được chứ!
.Nguyên Phỉ nói:
.- Người chủ sự, ngươi liệu có phải chủ quan quá không, chỗ đất đó đâu phải của chúng ta, đâu có thể muốn chiếm bao nhiêu thì chiếm đâu? Pháp luật quy định làng hẹp di rời sang làng lớn, nhiều nhất cũng chỉ được lĩnh 2 trăm mẫu đất thôi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đó không phải là làng lớn, mà là đất hoang, là nơi phạm nhân ở, Bệ Hạ chẳng để tâm đâu, người Trung Nguyên chúng ta đều gọi Lĩnh Nam là vùng đất bên ngoài, đương nhiên là ai chiếm được thì sẽ là của người đó, còn về quan phủ nơi đó, Nguyên gia ta chỉ cần giậm chân một cái là phải bò ra đất ngay, hơn nữa chúng ta tới giúp họ khai khẩn, điều đó sẽ tăng thêm thành tích của bọn họ, 500 mẫu chỉ là ít nhất thôi, tốt nhất thì bình quân mỗi người phải 1000 mẫu đất.
.Nguyên Triết cau mày nói: - Người chủ sự nói không sai, đó đều là đất hoang, hơn nữa dân số thưa thớt, quan phủ sẽ không quản ngươi chiếm bao nhiêu đất, ai khai khẩn được thì sẽ thuộc về người đó, dựa vào thực lực của Nguyên gia chúng ta, chiếm đất bao nhiêu không thành vấn đề, nhưng vấn đề là chúng ta chỉ có 2000 hộ dân, vậy thì có thể khai khẩn bao nhiêu đất đai đây?
.Hàn Nghệ nói: - 2000 hộ này chỉ là chúng ta phái đi Lĩnh Nam để chiếm đất. Ngươi chẳng lẽ đã quên số nô lệ ta giành được ở các đảo phía nam, bọn họ mới chính là những người khai khẩn.
.Nguyên Kiệt nói: - Nhưng tranh giành nô lệ, đó không phải là việc một sớm một chiều, ta nghe nói trên các đảo đó cũng có không ít bộ lạc, muốn chinh phục bọn họ, nếu không dựa vào triều đình, thì ta thấy Nguyên gia sẽ phải trả giá đắt đó.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đây là một vấn đề vô cùng hệ trọng, chúng ta cũng phải thận trọng xử lí, không thể tùy tiện hành động, ta dự tính bỏ ra từ một đến hai năm để điều tra tình hình tường tận các bộ lạc trên các đảo này. Chúng ta ban đầu có thể tiến hành buôn bán nô lệ với bọn họ, đợi đến khi thời cơ chín muồi, chúng ta lại xem tình hình mà quyết định, chúng ta quyết không đánh trận mà không chuẩn bị, cho nên trước mắt, thứ mà chúng ta cần làm là chuẩn bị. Thứ nhất, chúng ta phải mau chóng cử người tới Chiêm Thành, tìm kiếm giống lúa. Thứ hai, lệnh cho người tới Lĩnh Nam, Kiếm Nam thăm dò đất đai, không cần hạn chế, sau khi thăm dò xong, trực tiếp thuê người ở đó xây dựng làng mạc, ta không muốn người của chúng ta sau khi nam hạ, còn phải tự tay xây dựng nhà cửa.
.Thứ ba, gấp rút sắp xếp người nam hạ, nhưng không nên tiến hành cùng lúc, tránh thu hút sự chú ý của triều đình, cố gắng ưu tiên những làng nhỏ lưu vực Hoàng Hà, bởi vì giang nam trước mắt cũng đang trong quá trình phát triển, tiềm năng rất lớn, Nguyên gia chúng ta nên trọng thị khu vực giang nam. Thứ tư, dần dần phát triển buôn bán nô lệ với các đảo nam hải. Thứ năm, bắt buộc phải dự toán số tiền cần phải dùng tới, ta không muốn xuất hiện tình trạng đột ngột thiếu tiền, còn việc phân công các vị, sẽ do Mẫu Đơn sắp xếp, bởi vì cô ấy hiểu tài năng của các vị hơn ta. Còn có câu hỏi gì không?
.Tất cả mọi người lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Rất tốt! Chúng ta sẽ thành lập một đội ngũ chuyên trách, mau chóng thu thập các tài liệu chi tiết về mảng này, để có thể nghiên cứu kĩ càng hơn. Ta không biết trước kia các vị làm việc thế nào, nhưng thời gian của ta là vô cùng quý giá, ta còn có rất nhiều việc phải giải quyết, cho nên trong một tháng này không được ra bên ngoài chơi bời, phải nghiêm túc làm tốt công tác chuẩn bị. Đương nhiên, ta cũng rất tôn trọng ý nguyện của các vị, nếu như có ai không muốn tham gia vào kế hoạch này, có thể nói rõ, điều này không liên quan gì tới năng lực, chỉ liên quan đến sự tự do của mọi người, ta không muốn đến lúc nào đó, chỉ vì những việc cỏn con này mà sinh ra mâu thuẫn. Hoặc là không làm, hoặc là buộc phải dốc toàn bộ sức lực mà làm.
.- Đã rõ!
.Đám Nguyên Trực thể hiện sự bảo đảm của mình, chẳng ai rút lui, bọn họ còn mang một lòng vinh dự gia tộc rất lớn, làm việc cho gia tộc, đó là thiên chức của bọn họ, lại thêm việc bọn họ cũng rất hứng thú với kế hoạch này.
.Hàn Nghệ nói: - Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc, sau nửa tháng chúng ta lại mở một hội nghị nữa, ta hi vọng tới lúc đó có thể thấy được nhiều tài liệu chi tiết hơn nữa.
.Sau khi hội nghị kết thúc, Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn về tiểu viện của Nguyên Mẫu Đơn nghỉ ngơi.
.- Phù!
.Hàn Nghệ uống liền 3 chén trà, liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhiệm vụ của ta tạm thời coi như đã hoàn thành, những việc tiếp theo là giao cho cô rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn bình thản nói: - Xem ra ngươi đã coi ta là quản gia của ngươi rồi.
.Phát hiệu ra lệnh đều là ngươi, ta đã trở thành người chấp hành rồi, vậy không phải quản gia thì là gì!
.Thật là, rốt cuộc là có chịu thôi không, việc đã tới nước này, cô hà tất còn phải đấu khí với ta. Hàn Nghệ trợn ngược mắt nói: - Cô đừng lúc nào cũng tìm cớ cho sự vô năng của mình có được không, ta không phải là không muốn buông tay giao hết việc cho cô lãnh đạo, vấn đề là cô không thể khống chế được. Thế có trách ta được không?
.Nguyên Mẫu Đơn tức đến suýt hộc máu, thật là qua cầu rút ván quá, đoạn vội nói: - Ngươi.
.- Ta biết cô muốn nói gì.
.Hàn Nghệ cắt lời nàng, rồi nói: - Nói chuyện công việc, kế hoạch của ta đã được nghị hội phê chuẩn, đồng thời có được sự ủng hộ rất lớn của Nguyên Trực bọn họ, có thể thấy kế hoạch này của ta là hoàn toàn phù hợp với lợi ích của Nguyên gia, lẽ nào Nguyên gia có cô là thông minh nhất, rõ ràng là cô đang muốn đấu khí với ta, điều này đâu có giống với cô, Nguyên Mẫu Đơn chân chính phải nhìn từ đại cục mà xuất phát chứ, bình tĩnh học tập trong đó, đó mới là việc Nguyên Mẫu Đơn làm, trừ khi.
.Nói tới đây, Hàn Nghệ nhìn Nguyên Mẫu Đơn bằng vẻ mờ ám.
.Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng nói:
.- Trừ khi gì?
.Hàn Nghệ cười xấu xa nói: - Trừ khi trong lòng cô, ta còn quan trọng hơn lợi ích của gia tộc cô nhiều?
.- Phì!
.Nguyên Mẫu Đơn lửa giận tam trượng nói: - Ngươi chớ có nói bừa, cùng lắm thì chúng ta đường ai nấy đi, ngươi rõ ràng là muốn lợi dụng ta, lại còn giảo biện vô sỉ.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Ta lợi dụng cô giúp Nguyên gia nhà cô kiếm tiền, nếu như không thích, thì cô có thể lợi dụng ta, có bản lĩnh thì cô hãy tới ngõ bắc mà giúp ta kiếm tiền, thế thì ta sẽ không còn gì để nói, toàn bộ giao cho cô lãnh đạo, ta còn có thể chuyên tâm đi mưu cầu con đường làm quan. Dù sao thì một câu thôi, nếu như cô xem trọng lợi ích của gia tộc, cô nên giống như Nguyên Triết bọn họ ủng hộ ta, cùng nhau hoàn thành cái kế hoạch vĩ đại này, nhưng nếu như cô xem trọng cá nhân ta, thì cô có thể đấu khí với ta, có thể thù dai ta, điều này ta có thể hiểu, dù sao cô cũng là nữ nhân, còn sức hấp dẫn của ta thì có phần hơi lớn.
.Khuôn mặt tuyệt mĩ của Nguyên Mẫu Đơn chợt đỏ bừng, giận đến toàn thân run lên, khẽ hé đôi môi khêu gợi, nhưng lại không thể nào cãi lại. Trừ Nguyên Ưng ra, e rằng chỉ có Hàn Nghệ mới có thể làm nàng tức giận đến thế.
.Ý nghĩa câu nói của Hàn Nghệ vô cùng đơn giản, nếu như ngươi thích ta, thì ngươi rõ ràng là có lí do tức giận, người mà mình yêu lừa dối mình, cho dù có mang dao ra chém thì cũng có thể lí giải được. Nhưng nếu như ngươi xuất phát từ lợi ích của gia tộc, đến giờ trên dưới Nguyên gia đều ủng hộ cả, duy chỉ có ngươi phản đối, mà ngươi vẫn nói là ngươi cân nhắc cho lợi ích của gia tộc, nói vậy thì có nghe được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận