Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1327.2: Công đạo chỉ ở lòng người

.- Ngươi ngươi!
.Lý Nghĩa Phủ chỉ vào Vương Nghĩa Phương, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, bởi vì lão ta cũng không biết rằng đột nhiên lại lòi ra một Vương Nghĩa Phương.
.Hứa Kính Tông thấy Lý Nghĩa Phủ không chống đỡ nổi, lập tức đứng ra nói: - Ngươi chớ có ở đây nghe nhìn lẫn lộn, chuyện về Lư Sư Quái, ngươi cũng còn chưa giải thích rõ nữa.
.- Cái này ta không biết, nhưng Lư Sư Quái quả thực đã thương lượng với ta, trước mặt bệ hạ, Vương Nghĩa Phương ta tuyệt không nói ngoa nửa lời. Vương Nghĩa Phương nói xong, lại giơ phong thư trong tay lên nói:
.- Bệ hạ, trắng đen thị phi, bệ hạ xem qua phong thư này xong tự sẽ rõ, nếu Tất Chính Nghĩa có lòng muốn tìm cái chết, thì hà tất lại viết một phong thư này cho vi thần, đây căn bản không hợp với lẽ thường.
.Lý Trị quay sang Trương Đức Thắng nói: - Mang thư trình lên.
.- Vâng!
.Trương Đức Thắng nơm nớp lo sợ đi xuống, ánh mắt nhìn Vương Nghĩa Phương cũng có một chút phẫn nộ, bởi vì y biết chuyện này đã ầm ĩ đến mức Lý Trị phát bệnh trong người, Đỗ Chính Luân người ta còn không làm ồn, một Thị ngự sử nhỏ nhoi ngươi còn xen vào làm cái gì. Nhận lấy phong thư, còn lườm Vương Nghĩa Phương một cái, sau đó lại trình thư lên cho Lý Trị.
.Lưu Nhân Quỹ thấy vậy cũng nhộn nhạo trong lòng, ông ta vốn là không cam tâm, bây giờ sự tình có chuyển biến, đây chính là một cơ hội a.
.Đỗ Chính Luân đang rối bời cũng hoàn toàn bị bất ngờ a!
.Lý Nghĩa Phủ len lén liếc những người này, căng thẳng đến mức hai chân đều run rẩy. Hứa Kính Tông cũng đang túa mồ hôi lạnh, bây giờ lão cũng không có đường lui nữa, bởi vì lão cũng đã tham dự vào, chuyện này nếu còn làm lớn thêm nữa thì chỉ có thể liều chết đánh cược một lần thôi.
.Thế cục vốn dĩ đã dịu đi giờ lập tức lại biến thành giương cung bạt kiếm.
.Hàn Nghệ thấy vậy, trong lòng thở dài, chỉ sợ trong triều lại bớt đi một hiền sĩ dám nói thẳng.
.Lý Trị nhận lấy phong thư rồi mở ra xem, ánh mắt của tất cả các đại thần đều tập trung cả vào y. Trôi qua một lát, ánh mắt Lý Trị đột nhiên liếc trái liếc phải, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, đập mạnh phong thư lên mặt bàn, vang lên một tiếng "bịch", quần thần giật mình, chỉ thấy Lý Trị chỉ vào Vương Nghĩa Phương nói: - Vương Nghĩa Phương to gan, lại dám nói ấu nói tả trên đại điện của trẫm, phỉ báng làm nhục trọng thần triều đình, người đâu, bắt người này lại cho trẫm.
.Vương Nghĩa Phương lập tức đờ người.
.Nhưng rất nhiều đại thần trong lòng cũng đều hiểu, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc gì, thân là quan viên, phải thấy gió chiều nào theo chiều nấy nha, kỳ thật cũng bao gồm cả Hàn Nghệ. Bởi vì Lý Trị chỉ cần không kiên trì vụ này thì triều đình nhất định sẽ chia tách, thậm chí là diễn biến đến bước đường không thể điều hòa, Lý Trị không có lựa chọn, chỉ có thể để cho một Thị ngự sử nhỏ nhoi ngươi đây gánh họa này, đương nhiên tất cả cũng đều là Vương Nghĩa Phương tự chuốc lấy.
.Đúng lúc này, Thôi Tập Nhận đột nhiên đứng ra nói: - Bệ hạ, xin bớt giận, Thị ngự sử có chức quyền nghe tin thượng tấu, cho dù Vương Ngự sử nói lời không đúng, cũng không nên trị tội này.
.Lý Trị liếc nhìn Thôi Tập Nhận, trong ánh mắt có một chút do dự.
.Nhưng Vương Nghĩa Phương lại ngẩng đầu nói: - Bệ hạ, vi thần nói từng câu đều là thật, tuyệt không nói dối, hơn nữa có tin làm chứng, cho dù bệ hạ có hoài nghi, cũng nên kiểm chứng trước, nhưng cứ như vậy trị tội thần, cho dù thần có chết cũng không phục.
.Thôi Tập Nhận nghe vậy nhắm mắt thở dài.
.Lý Trị quát: - Lập tức đuổi người này ra ngoài điện. Nhưng y cũng đã thay đổi hàm ý, chỉ nói là đuổi ra ngoài.
.- Vâng!
.Hai gã Cấm quân lập tức đi lên, túm lấy Vương Nghĩa Phương.
.Vương Nghĩa Phương vẫn còn nói: - Bệ hạ muốn trị tội thần, thần không có gì để nói, nhưng Lý Nghĩa Phủ thân là Trung thư lệnh, chẳng những lạm dụng quyền lực, mà còn coi thường mạng người, bệ hạ lại làm như không thấy, như vậy bao che dung túng ông ta, quốc pháp này ở đâu.
.Hai gã Cấm quân kia cũng đều phát hoảng rồi, vội vàng kéo Vương Nghĩa Phương ra ngoài.
.Lý Trị quét tầm mắt một lượt, nói: - Án này nếu đã tra rõ, vậy thì dừng lại ở đây đi! Nói xong, y liền đưa một tờ sắc lệnh cho Trương Đức Thắng ở bên cạnh.
.Trương Đức Thắng tiếp nhận sắc lệnh, trực tiếp tuyên án, đầu tiên vẫn là tước đi tất cả chức vị ở Huyện Công và Đông Cung của Lý Nghĩa Phủ, Tân Mậu Tương cũng bị tước đi tất cả chức vị Đông Cung, và còn thu hồi phong thưởng trước đây, nhưng lại giữ lại chức quan quan trọng nhất của bọn họ. Còn một loạt người của Đại Lý Tự liên quan đến án này, toàn bộ đều sung quân bên ngoài, bao gồm cả Thuần thị kia cũng bị đày đến đất Ba Thục.
.Sau khi tuyên phán xong liền tan triều.
.Ý của Lý Trị đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, chính là đừng tiếp tục giằng co vì án này nữa, nếu ai còn dám giằng co nữa, ngươi đúng cũng được, sai cũng vậy, trẫm cũng sẽ trị tội ngươi.
.Mặc dù có không ít đại thần lắc đầu thở dài, nhưng bọn họ lại không có ai dám mạo hiểm đứng ra.
.Đỗ Chính Luân đều nhìn thấy trong mắt, trong lòng thầm nghĩ, các ngươi chỉ biết lắc đầu thở dài, nhưng nếu có một ngày, nếu chuyện này rơi vào đầu các ngươi, các ngươi cứ đợi đấy mà hối hận đi.
.- Hiền chất, Sư Quái nó
.Vừa mới tan triều, Lư Thừa Khánh liền tới tìm Thôi Tập Nhận, vẻ mặt đầy lo lắng.
.Thôi Tập Nhận nhỏ giọng nói: - Lư bá bá xin yên tâm, Sư Quái không sao. Nói tới đây, y thở dài: - Chỉ là tiểu chất đã dùng thủ đoạn hơi bỉ ổi, vẫn mong Lư bá bá thứ lỗi.
.Lư Thừa Khánh sao lại không hiểu, vội nói: - Sao ta lại trách con được, con không nhìn thấy lúc nãy bệ hạ tức giận thế nào à, nếu Sư Quái mà xuất hiện thật, hậu quả thật không tưởng tượng nói a!
.Một đám đại thần đi ra cửa cung, chỉ thấy Vương Nghĩa Phương đứng trước cửa cung, vẫn còn vẻ mặt không phục, tất cả các đại thần đều đi sang hai bên, cũng không có ai dám đến gần Vương Nghĩa Phương.
.Một Thị ngự sử nhỏ nhoi mà lại chặn cả triều văn võ, nhìn thế nào cũng cảm thấy hết sức trào phúng a!
.Nhưng đây chính là triều đình.
.Tuy nhiên có một người không sợ, người này chính là Lý Nghĩa Phủ, chỉ thấy lão ta lập tức đi đến trước mặt Vương Nghĩa Phương, cười ha hả nói: - Vương Ngự sử, ngươi vì lập công, mà không màng thị phi trắng đen, ngông cuồng buộc tội Lý mỗ nhân ta, trong lòng ngươi có xấu hổ không hả?
.Vương Nghĩa Phương cười lạnh một tiếng: - Khổng Tử đảm nhiệm Tư Khấu nước Lỗ, chỉ bảy ngày đã giết chết Thiếu Chính Mão. Vương Nghĩa Phương ta đã làm Ngự sử nhiều năm, nhưng lại không thể giết chết gian tà, quả thật có hổ thẹn.
.- Không biết tốt xấu!
.Lý Nghĩa Phủ tức giận phất tay áo, nghênh ngang rời đi.
.Lão ta vừa rời đi, lại có trên một người tiến đến, mỉm cười nói: - Vương Ngự sử.
.Vương Nghĩa Phương nhìn thấy người này, thần sắc đã kiềm chế vài phần.- Hạ quan bái kiến Hàn Thị lang.
.Người này chính là Hàn Nghệ, hắn cười ha hả nói: - Nếu ông muốn đổi nghề, có thể đến Phượng Phi Lâu tìm ta.
.- Đổi nghề?
.Vương Nghĩa Phương ngẩn người, đến khi hỏi lại, Hàn Nghệ đã đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận