Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 939.2: Hành trình đi đánh bóng tên tuổi

.Sau khi Dương Tư Nột nói qua, Hàn Nghệ lại đi tới chỗ Dương lão phu nhân chào từ biệt, dù sao Dương lão phu nhân là người ủng hộ hắn, mà Dương Tư Nột lại sợ nhất Dương lão phu nhân, cho nên phải nịnh bợ cẩn thận một phen.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không có quá nhiều thời gian ở lại Dương phủ, hắn còn phải đi tới Nguyên Gia Bảo.
.Lúc đó vào đúng giữa trưa, Nguyên Mẫu Đơn đang ở trong hoa viên tưới hoa, chợt thấy Hàn Nghệ đến đây, có vẻ cực kỳ kinh ngạc, đồng thời lại có một chút khẩn trương, nàng nghĩ rằng trong hai ngày này Hàn Nghệ sẽ qua đây, dù sao trước mắt quan hệ của bọn họ rất là xấu hổ.
.Hàn Nghệ nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt nàng, tất nhiên cho rằng nàng không muốn nhìn thấy mình, chợt thấy quan hệ với nàng xa cách hơn rất nhiều, trong lòng khó tránh khỏi có chút khổ sở, nhưng vẫn cười nói: - Kỳ thật ta cũng không muốn lúc này tới quấy rầy nàng, nhưng ta lập tức sẽ đi tiền tuyến rồi, ta cần phải tới đây dặn dò nàng một việc.
.Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, chiếc muôi gỗ trong tay Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên rơi xuống trên mặt đất, chỉ thấy mắt phượng Nguyên Mẫu Đơn trợn tròn, đồng tử dần dần phóng đại, lóe ra sợ hãi vô tận.
.Vì cái quái gì lại phản ứng lớn như vậy! Hàn Nghệ cũng có chút bị dọa đến rồi: - Nàng nàng vẫn tốt đó chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, hơi có vẻ kích động nói: - Vì sao chàng đột nhiên phải đi tiền tuyến? Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hình như nàng cảm thấy có chút không ổn, lại nói: - Ý của ta là mấy ngày hôm trước tại sao lại chưa từng nghe chàng nhắc tới.
.Trong lòng Hàn Nghệ không hiểu sao có chút không yên, bởi vì phản ứng của Nguyên Mẫu Đơn rất khác thường, chi tiết nói: - Ta cũng là mấy ngày trước mới biết được, ách, là hơi có chút đột nhiên, nhưng ta thực sự không phải đi đánh giặc, ta chỉ phải đi đưa lương thực, về phần nguyên nhân, chắc nàng cũng có thể nghĩ đến, tuy nhiên nàng đừng lo lắng, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.
.Nhưng những lời này của hắn, dường như chẳng những không có chút tác dụng an ủi nào, mà còn tạo nên hiệu quả ngược lại, trong mắt Nguyên Mẫu Đơn giống như bốc lên một tầng sương mù.
.Hàn Nghệ luôn cảm thấy không khí lúc này có chút quái dị, nói: - Mẫu Đơn, có phải thân thể nàng có chút không thoải mái hay không?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, mí mắt buông xuống, thần sắc là một mảnh ảm đạm, thấp giọng nói: - Ta không sao! Nhưng thật ra chàng bất kể như thế nào, chàng đi ra bên ngoài mọi chuyện đều phải cẩn thận.
.- Ah.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Lần này ta đi tuy rằng sẽ không bao lâu, nhưng dù sao cũng phải mất mấy tháng, về kế hoạch nam tiến chỉ sợ phải lùi lại sau một thời gian, trong lúc này, tạm thời hãy lấy chuẩn bị làm chính, không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta trở lại rồi nói tiếp. Đây là mục đích chủ yếu tới đây.
.Nguyên Mẫu Đơn không yên lòng ừ một tiếng, thế này rất không giống với Nguyên Mẫu Đơn, bình thường nói tới công tác, bất kể như thế nào, Nguyên Mẫu Đơn đều sẽ xốc lại hoàn toàn tinh thần. Hàn Nghệ lại hỏi: - Mẫu Đơn, nàng không sao đó chứ?
.- Ta rất tốt!
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
.Hàn Nghệ thật đúng là có chút không hiểu ra sao cả, không khí cũng xấu hổ, nói: - Tốt là được rồi! Tốt là được rồi!
.Tuy nhiên trạng thái này của Nguyên Mẫu Đơn, khiến trong lòng của hắn cũng không yên tâm, vì thế trong khi dặn dò đám người Nguyên Triết, Nguyên Kiệt, lại dặn dò nhiều thêm vài câu, sách lược không thay đổi, hết thảy chỉ mong ổn định, trước khi hắn còn chưa trở về, thì đừng có bất kỳ động tác mang tính thực chất gì, lấy chuẩn bị làm chính.
.Sau khi dặn dò xong, mặc dù hắn có chút lo lắng cho Nguyên Mẫu Đơn, nhưng hắn thật không có một chút xíu thời gian nào, lại ngựa không dừng vó tiến đến trại huấn luyện, bàn giao một phen cùng với Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt.
.Hôm sau!
.- Tại sao chàng chàng lại tiều tụy như vậy!
.Tiêu Vô Y tới đưa tiễn, nhìn thấy gương mặt tiều tụy kia của Hàn Nghệ, không khỏi có chút giật mình.
.Hàn Nghệ hữu khí vô lực nói: - Có lẽ bệ hạ cảm thấy thương nhân đều rất rảnh rỗi đi.
.Tiêu Vô Y đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười khúc khích, nói: - Chàng hãy biết đủ đi! Nói xong, nàng bỏ ra một quyển sách đưa tới, nói: - Chàng mang theo đi.
.Hàn Nghệ cầm qua nhìn, chính là binh pháp của Lý Tĩnh: - Oa! Ta chính là đi đưa lương thực mà thôi, nàng lấy binh pháp của Vệ Quốc Công cho ta? Áp lực của ta sẽ rất lớn đó a!
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, nói: - Học nhiều một chút tóm lại không phải chuyện xấu, nhưng chàng cần phải nhớ lấy, không được để cho người khác biết được, bằng không mà nói, định có không ít người đến đoạt đó.
.- Thật hay giả? Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nhẹ nói: - Binh pháp này ngay cả Hầu Quân Tập cũng đều mơ tưởng, chàng cứ nói đi?
.- Vậy vậy được rồi!
.Hàn Nghệ vốn không muốn cầm, nhưng thấy một tấm chân tình thực lòng của Tiêu Vô Y, không nhận lại sợ làm tổn thương nàng, nên thành thành thật thật cất binh pháp vào trong ngực, đột nhiên ôm Tiêu Vô Y vào trong ngực, hung hăng hôn lên.
.Tiêu Vô Y đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức lại bị sự hống hách của Hàn Nghệ hòa tan.
.Hai vợ chồng ở trong phòng ôn tồn một phen, cho đến khi Dương Phi Tuyết đến.
.Tuy nói quan hệ của Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết không giống bình thường, nhưng ở mặt ngoài Dương Phi Tuyết vẫn là hồng nhan tri kỷ của Hàn Nghệ, tới đây đưa tiễn, cũng là chuyện đương nhiên.
.Lưu Nga các nàng chỉ đưa đến trước ngõ Bắc, Cố Khuynh Thành không đi ra, dù sao chỉ cần Tiêu Vô Y đến đây, nàng liền không ra khỏi cửa, tuy nhiên nàng bảo Mộng Đình lặng lẽ nói với Hàn Nghệ, nói nàng sẽ nhớ hắn, khiến cho Hàn Nghệ không hiểu sao lại khẩn trương một trận, dù sao Tiêu Vô Y còn đang ở một bên nha, nếu để cho Tiêu Vô Y nghe được, phỏng chừng khỏi cần đi nữa, nên mau chóng bảo bọn họ đi về. Nói trở lại, kỳ thật hắn chỉ đi đưa lương thảo mà thôi, lại làm cho long trọng như vậy, người khác biết được sẽ cười nói.
.Chỉ có Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết, Hùng Đệ là vẫn đưa ra tận ngoài thành, lại đi đến hai ba dặm đường, rốt cục mới chia tay.
.Hùng Đệ lôi kéo Tiểu Dã, vừa lau nước mắt, vừa nói liên miên không dứt.
.- Chàng đang nhìn cái gì?
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ cứ chốc lát lại liếc về phía sau, đột nhiên hỏi.
.- Không nhìn cái gì!
.Hàn Nghệ thu hồi ánh mắt, xấu hổ liếc nhìn Tiêu Vô Y, trong lòng biết không thể gạt được nàng, cũng lười giải thích, đột nhiên đôi mắt vừa chuyển, hướng tới Tiêu Vô Y ngoắc ngoắc tay, nói: - Vô Y, ta có điều này muốn lặng lẽ nói cho nàng.
.Tiêu Vô Y thích cái giọng này, khẩn trương nghiêng tai đi qua.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: - Vô Y! Ta yêu nàng! Mỗi ngày ta sẽ nhớ tới nàng.
.Tiêu Vô Y nghe vậy đầy mặt đỏ bừng, trong lòng giống như được bôi mật vậy, thấp giọng nói:
.- Ta cũng sẽ nhớ chàng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại hướng tới Dương Phi Tuyết nói: - Phi Tuyết, lại đây.
.Tiêu Vô Y sớm đã đón nhận Dương Phi Tuyết rồi, cô bé này tốt, tâm địa thiện lương, lại không tranh giành tình nhân, đối với nàng hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp nào, vẫn coi nàng ấy giống như là muội muội ruột, sẽ không ghen với nàng ấy.
.Nhưng Dương Phi Tuyết vẫn không yên đưa mắt nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Muội nha đầu ngốc này, nhìn ta làm chi.
.Dương Phi Tuyết thè cái lưỡi nhỏ, lúc này mới đi đến bên cạnh Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ở bên tai nàng nói: - Phi Tuyết, Mẫu Đơn dường như có chút không thoải mái, nàng có thời gian thì đi thăm nàng ấy nhiều một chút, nhưng ngàn vạn lần không nói cho Vô Y. Còn có chính là, mỗi ngày ta cũng sẽ nhớ nàng. Nói xong, hắn đột nhiên lè lưỡi liếm lấy vành tai của Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết vốn định gật gật đầu, nhưng bị liếm như thế, liền biến thành ngượng ngùng không thôi, còn không yên liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nhìn thấy thần sắc nàng như thế, cũng hoàn toàn không có hoài nghi, bị Hàn Nghệ lừa cho chẳng hay biết gì rồi.
.Hùng Đệ đột nhiên bu lại, rất là ủy khuất nói: - Hàn đại ca, huynh không có gì muốn nói với đệ sao?
.- Đương nhiên là có a!
.Hàn Nghệ một tay ôm chầm lấy y, ghé vào lỗ tai y rất lớn tiếng nói: - Nhớ rõ phải giảm béo.
.- Ha ha!
.Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết, Tiểu Dã nghe vậy bật cười ha hả.
.Hùng Đệ thấy mọi người vui vẻ như vậy, mình cũng hắc hắc mỉm cười, một thân thịt béo cứ thế run run rẩy, trên mặt lại còn mang theo chút nước mắt.
.Bởi vì tất cả mọi người đều biết chỉ là diễn vai quần chúng đi ngang qua sân khấu một chút thôi, nêu đều có vẻ vô cùng thoải mái, không có quá nhiều lo lắng.
.Nhưng mà, Hàn Nghệ lại không biết chính là, ở đường núi bên trái, có một đạo bóng hình xinh đẹp đang nhìn chăm chú vào xe ngựa của hắn, cho đến khi xe ngựa biến mất, nàng vẫn còn nhìn chăm chú về phương xa.
.- Vì sao muội không đi xuống đưa tiễn?
.Một thanh âm bất thình lình xuất hiện, dọa cho bóng hình xinh đẹp này sợ tới mức khẽ run lên, xoay người lại, hơi có vẻ kinh ngạc nói:
.- Đại ca?
.Nàng chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.Mà người vừa mới nói chính là Nguyên Ưng, chỉ thấy Nguyên Ưng mặt sắc mặt ngưng trọng đi tới, nói: - Tiểu muội, muội không cần vì thế mà cảm thấy sợ hãi, Hàn Nghệ chỉ là đi đưa lương thực thôi, không có bất kỳ nguy hiểm nào.
.Nguyên Mẫu Đơn không nói một lời, đi qua bên cạnh Nguyên Ưng, rồi cùng đi về hướng dưới chân núi, sau đó ngầm trộm nghe được nàng nói:
.- Năm đó Độc Cô cũng đã nói như vậy.
.Nguyên Ưng trong mắt hiện lên một chút đau xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận